Thẳng đến ba năm trước đây, Hầu Kim Hổ không chịu nổi tịch mịch bao nuôi một nữ sinh viên, thường xuyên khoe khoang với Hầu Kim Cường nữ sinh viên kia thật biết cách hầu hạ nam nhân, công phu trên giường vô cùng lợi hại, vạch cho Hầu Kim Cường ngứa ngáy khó nhịn.
Nhưng đối phương dù sao cũng là anh ruột của hắn, qua nhiều năm giúp đỡ hắn, tuy nói trong lòng thật ngứa ngáy nhưng Hầu Kim Cường vẫn nhẫn nhịn, không đi đánh chủ ý với nữ sinh viên kia.
Nhưng ông trời luôn thích chọc ghẹo người khác, một lần ngoài ý muốn Hầu Kim Cường gặp được Hầu Kim Hổ uống say mèm, khi đưa anh trai lên xe chuẩn bị chở về nhà, Hầu Kim Hổ lại say khướt đòi em trai đưa mình tới nhà tình nhân…
Vì thế bi kịch đã xảy ra, Hầu Kim Hổ vừa tới nhà người tình liền say mèm gục trên sô pha, mà lúc ấy tình nhân lại mặc váy ngủ thật hấp dẫn, Hầu Kim Cường không chịu được hấp dẫn nên gục nàng, hai người cùng nhau ân ái triền miên.
Sáng hôm sau khi hắn còn chưa tỉnh ngủ, một chậu nước lạnh xối lên người hắn, trong tiếng mắng tức giận cùng đôi mắt sung huyết của Hầu Kim Hổ, Hầu Kim Cường hốt hoảng rời đi.
Kể từ ngày đó, quan hệ giữa hai anh em đã biến thành lãnh đạm, hai người đều là đại lão bản sự nghiệp thành công, tự cảm thấy không có đối phương vẫn sống rất khá, hơn nữa có khúc mắc kia, suốt ba năm qua hai anh em chưa từng liên lạc điện thoại với nhau lần nào.
Thẳng tới giữa trưa mười ngày trước, Hầu Kim Cường nhận được điện thoại của Hầu Kim Hổ, thế mới biết sinh ý của Hầu Kim Hổ sắp phá sản…nhưng hắn cũng không hề cảm thấy lo âu, ngày đó tiếng mắng tức giận của Hầu Kim Hổ vẫn còn bên tai hắn, hắn là người thật mang thù, dù người kia là anh ruột của hắn!
Theo ý nghĩ của hắn, không phải chỉ là một tình nhân sao? Lên giường thì lên, huống chi kỹ nữ kia còn tự nguyện, người làm anh có cần phải nổi giận vậy sao? Hắn còn tự cho mình làm đúng, người sai là anh của hắn.
Cho nên khi nhận được điện thoại của Hầu Kim Hổ, hắn lại cảm thấy khoái chí, phá sản sao, được lắm, làm em cũng không thể thấy anh mình lưu lạc đầu đường đi? Yên tâm, sẽ thu lưu ngươi, cho ngươi làm vệ sĩ? Không, ngươi quá mập, vậy thì làm tài xế cho ta đi, ta cho ngươi năm ngàn một tháng? Không, cho sáu ngàn! Vậy là tốt lắm rồi chứ?
Ngay lúc đó Hầu Kim Cường nghĩ vậy, nhưng Hầu Kim Hổ quá hiểu tính em trai mình, bởi vì lời hắn nói ra làm Hầu Kim Cường thiếu chút nữa nhảy dựng khỏi ghế!
Nghe Hầu Kim Hổ thuật lại, Hầu Kim Cường hiểu được nguyên nhân chuyện gì ép Hầu Kim Hổ lên tuyệt lộ…ngay sau đó Hầu Kim Hổ vẽ cho hắn một khối bánh ngọt lớn, yêu cầu Hầu Kim Cường phối hợp mình làm một việc, một khi làm thành, đoạt được lợi nhuận phân chia 5:5.
Hầu Kim Cường không nghĩ ngợi đáp ứng điều kiện của Hầu Kim Hổ, vì thế hai anh em cấu kết cùng nhau, bắt đầu mưu đồ nhắm vào công ty Dương Thành, bày mưu nhắm vào Diệp Dương Thành.
Mười ngày trôi qua, kế hoạch đã từng bước hoàn thành, khối bánh ngọt tựa hồ đang vẫy hắn ở phía trước không xa. Nhìn phần hợp đồng trong tay, Hầu Kim Cường cười, lật xem nội dung hợp đồng, lưu luyến không bỏ qua.
- Hầu Kim Hổ a Hầu Kim Hổ, anh thật nghĩ kẻ làm em như tôi là một tên ngu ngốc sao?
Trong đôi mắt lóe hàn mang, khóe miệng hắn hiện lên ý cười hài hước, Hầu Kim Cường nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Chia 5:5 với anh? Lúc trước mẹ sinh ra anh, cũng không thấy đầu óc anh thiếu cái cân ah…nóng nảy đi? Bị hắn bức cho nóng nảy đi? Ha ha ha ha…
Bên trong văn phòng truyền ra tiếng cười to đắc ý của Hầu Kim Cường, hắn đứng dậy nhìn về hướng đông nam, khóe môi hiện lên vẻ châm biếm:
- Đã nhiều năm như vậy, xem ra anh vẫn nghĩ tôi là người của hơn hai mươi năm trước đi…
Ánh mắt của hắn hòa hoãn, quay đầu nhìn phần hợp đồng trên bàn làm việc, nỉ non lẩm bẩm:
- Một khối bánh ngọt lớn như vậy, đủ cơ hội trở thành đại phú hào số một lớn nhất quốc nội thậm chí là toàn bộ thế giới…Anh cho rằng tôi sẽ khinh địch như vậy chia 5:5 với anh sao? Đã một đống tuổi, còn không nhìn thấu bản chất nhân tính con người? Tôi xem anh càng sống càng ngu ngốc…ở trước mặt lợi ích thật lớn, tình nghĩa anh em? Ha ha ha…tình nghĩa anh em có là gì đây?
Nói xong lời này, Hầu Kim Cường lại nhíu mày, thần sắc hơi ngưng trọng, lẩm bẩm:
- Nhưng Diệp Dương Thành cũng không phải khối xương cốt dễ cắn, không chú ý sẽ băng rụng hàm răng của mình…nếu như không có vật kia tồn tại, tôi thật sự không dám đi trêu chọc hắn, nhưng mà hiện tại sao…
Đưa tay ấn lên một cái nút đỏ ở vị trí mép bàn, Hầu Kim Cường bật cười nói:
- Bởi vì tiền tài mà chết, chim vì thức ăn mà vong, mình thật sự có bản chất của dân cờ bạc ah.
Hắn ấn nút đỏ kia chừng ba mươi giây, tiếng gõ cửa phòng vang lên, bên ngoài truyền vào thanh âm của một tráng niên:
- Ông chủ.
- Vào đi.
Hầu Kim Cường nhìn ra cửa phòng, thuận tay đem hợp đồng ném vào két sắt khóa lại, thần thái thoải mái nói:
- Cửa không khóa.
- Dát chi…
Cửa phòng mở ra, một nam nhân mặc âu phục đen chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, trên mặt có vết sẹo đao thật dữ tợn đẩy cửa đi vào, vừa vào phòng lập tức đóng cửa lại.
Nam nhân này tên Chung Mộc Khuê, đã đi theo Hầu Kim Cường hơn mười năm, cho tới nay đều là một con chó săn tâm phúc nhất của hắn, rất nhiều chuyện ở bên ngoài khó xử lý Hầu Kim Cường đều giao cho người này đi làm.
Nhìn thấy Chung Mộc Khuê, Hầu Kim Cường trực tiếp mở miệng hỏi:
- Cho anh liên hệ nhân công xong chưa?
- Đã liên hệ tốt lắm.
Chung Mộc Khuê gật đầu, trong mắt lóe hàn mang, lộ rõ bản chất lòng dạ độc ác. Hắn gật đầu, đáp:
- Là Kim Đao Tổ bên tây bắc, có năm người.
- Kim Đao Tổ?
Hầu Kim Cường biết về tổ chức này, nghe câu trả lời, nhíu mày:
- Mấy năm trước vụ thảm sát diệt môn trong tiểu khu gì đó ở Hải Nam là bọn họ làm đi?
- Là bọn hắn làm.
Chung Mộc Khuê nói:
- Mà nhà già trẻ cao thấp bốn đời, tổng cộng mười chín người đều bị giết, sau vụ án kia thanh danh Kim Đao Tổ lên cao, không nghĩ tới ông chủ cũng biết chuyện này.
- Xuy, đừng cho rằng tôi chỉ biết chuyện kinh doanh.
Hầu Kim Cường cười lạnh, khoát tay:
- Giá bàn xong chưa?
- Bàn xong rồi.
Ánh mắt Chung Mộc Khuê có chút biến hóa, nhưng trả lời phi thường lưu loát, nói:
- Tính mạng Hầu Kim Hổ là ba mươi triệu, hai đứa nhỏ kia mỗi đứa mười triệu, nhưng mà…Kim Đao Tổ không tiếp đơn đặt hàng của họ Diệp.
- Không tiếp?
Hầu Kim Cường ngẩn người:
- Có tiền không lấy, bọn họ là kẻ ngốc sao? Có nói là nguyên nhân gì không?
- Không có.
Chung Mộc Khuê cũng nghi hoặc lắc đầu, đáp:
- Không nói gì cả.
- Chuyện này…có chút cổ quái ah.
Trong lòng Hầu Kim Cường dâng lên cảnh giác, Kim Đao Tổ là ai? Đó là một đám sát thủ lãnh huyết giết người không chớp mắt! Trong mắt bọn hắn ngoại trừ tiền cùng đàn bà, khi nào còn có ảnh tử của người khác?
Không tiếp đơn đặt hàng của Diệp Dương Thành…bọn hắn kiêng kỵ chuyện gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT