Bởi vì sau này mới phát hiện loại sơn dương kia chẳng những ăn cỏ, đồng thời ngay cả rễ cỏ cũng không buông tha, tự nhiên tạo thành tình trạng uy hiếp cực kỳ nghiêm trọng cho bãi cỏ, nhưng thời điểm đó Hoa Hạ lại đang tiến vào thời khắc quá độ khi cải cách, phát triển kinh tế, công ty kia lại dựng lên đại kỳ trợ giúp kinh tế, mang theo sơn dương tạo thành uy hiếp trí mạng cho thảo nguyên trôi nổi vượt biển đưa vào đại lục.

Vì thế thật nhiều thực vật thân rễ bị tiêu diệt không còn, mà đất đai mất đi thực vật lập tức mất đi năng lực giữ nước, chưa qua mấy năm thảo nguyên xanh mượt biến mất, chỉ còn lại tảng lớn đất đai cằn cỗi, qua thêm vài năm thảo nguyên đã lặng yên biến thành sa mạc không chút tiếng động.

Đợi khi mọi người phục hồi lại tinh thần, công ty kia cuốn đi sản nghiệp trốn chạy, lưu lại cho Hoa Hạ là một mảnh thảo nguyên đã bị sa mạc hóa…

Công ty kia sẽ trả giá cho hành vi của bọn hắn, Diệp Dương Thành không khả năng buông tha bọn họ, nhưng trước khi đi truy cứu vấn đề này, hiện tại việc hắn nên lo lắng vẫn là dân chăn nuôi tại địa phương.

Cây bạch dương đê giai nhị đẳng có sức sống mạnh mẽ hơn nhất đẳng rất nhiều, nếu nói về chất lượng, loại gỗ bạch dương nhị đẳng đã có thể so sánh được với một ít loại gỗ nổi danh trên thế giới.

Chỉ riêng đêm nay gieo trồng xuống hơn ba triệu cây bạch dương, đại biểu cho một số của cải thật khổng lồ! Hơn nữa có thêm ảnh tử của thần tích hàng lâm, Diệp Dương Thành đã có thể đoán được, rừng bạch dương này đã biến thành bảo bối chạm tay bị bỏng trên toàn thế giới!

Vật chủng đặc hữu của Hoa Hạ bị chuyển đi địa phương khác cũng không phải lần đầu tiên phát sinh, gặp phải rừng bạch dương thần kỳ như vậy, quốc gia khác làm sao không động tâm? Gặp phải loại gỗ bạch dương độc nhất vô nhị như thế, dân chăn nuôi địa phương sẽ có cảm tưởng thế nào?

Có cầu thì sẽ có cung, thị trường luôn là như thế, hơn nữa nếu gặp phải tình trạng cung không đủ cầu, giá cả sẽ một đường tiêu thăng, bị ích lợi tiền tài thật lớn che mờ ánh mắt, những kẻ có đầu óc choáng váng sẽ xuất hiện, lúc đó đừng nói là thảo nguyên, thiên đường, chỉ riêng rừng bạch dương này còn cơ hội tồn tại hay không cũng là chuyện khó biết trước.

Vì tiền tài, vì ích lợi, có chút người ngay cả cha mẹ ruột, vợ con anh em ruột đều có thể bán đứng, huống chi một mảnh rừng nhìn qua giống như là ông trời ban thưởng, lại vô chủ đây?

Diệp Dương Thành không khả năng trơ mắt nhìn thành quả của mình bị người tham lam lãng phí không còn, mà muốn phòng bị những kẻ này ra tay, nhất định phải cho bọn hắn sự cảnh cáo thậm chí là khiển trách!

Nhìn bốn chiếc xe việt dã chạy tới, Diệp Dương Thành phiêu phù giữa không trung, xoa xoa cằm suy nghĩ, tự hỏi kế sách ứng đối.

Ở bên dưới, bốn chiếc xe việt dã đã chậm rãi xuyên qua vùng đất cát khô ráo, tiến vào phạm vi cát khu mưa to như trút nước…

- Trận mưa này thật đúng là lớn ah!

Mặt cát lầy lội, không khí ướt át, làm nhân viên trung tâm xử lý sa mạc hóa sợ hãi than thở, ở tháng này hạ xuống trận mưa lớn như thế, đã mấy chục năm chưa từng xuất hiện qua.

Một nữ nhân hơn ba mươi tuổi đầu tóc rối bời, rõ ràng là vội vàng thức dậy rời khỏi nhà nên không có thời gian sửa soạn bản thân, lúc này nhìn nàng tinh thần phấn khởi mở cửa kính xe, tùy ý cho mưa tạt vào mặt, sợ hãi nói:

- Cho dù ở ngay mùa mưa cũng không thấy mưa lớn như vậy ah!

- Đương nhiên rồi.

Một nam tử trẻ tuổi cũng mở cửa kính xe nhìn cảnh tượng bên ngoài, nghe nữ nhân nói vậy quay đầu hưng phấn xoa tay, nói:

- Trận mưa lớn như vậy, trợ giúp công việc của chúng ta rất lớn đâu!

- Xem ra đoạn thời gian tới chúng ta sẽ bận rộn.

Một nữ nhân vuốt vuốt tóc, tiếp lời:

- Cơ hội tốt như vậy, Hùng chủ nhiệm sẽ không bỏ qua đâu, không biết diện tích trận mưa này bao phủ bao xa.

- Lượng mưa lớn như vậy, diện tích ít nhất phải mấy trăm km vuông đi.

Một cô gái nói:

- Đổi lại chính là mấy chục vạn mẫu, nếu có thể đem mấy chục vạn mẫu đều trồng rừng phòng hộ, tỉ lệ sống sót tuyệt đối ngoài 70%!

- Mọi người đừng quá lạc quan, hiện tại còn chưa biết Chương Tiến Dược sống hay chết nữa!

Nam nhân trung niên lái xe ngữ khí trầm thấp cắt đứt thảo luận của bọn họ, rầu rĩ nói:

- Mọi người làm vậy là không đúng!

- Ha ha…

Mấy nhân viên vừa rồi đang thảo luận nhiệt liệt không khỏi cười khan hai tiếng trầm mặc xuống, có lẽ bị câu nói của trung niên kia làm họ sực tỉnh, không khí trong xe đột nhiên biến thành nặng nề khiến mọi người có chút hốt hoảng.

Khi đội xe vòng qua một cồn cát đi vào con đường cố định, chiếc xe việt dã của Hùng chủ nhiệm đi đầu đột nhiên lóe sáng đèn đỏ, ngừng phắt lại!

- Di?

Mấy chiếc việt dã đi sau cũng nhanh chóng ngừng lại, trung niên nam nhân cau mày mở cửa kính xe, hô to:

- Phía trước làm sao vậy?

- Làm sao vậy ah?

Nhân viên trung tâm đều khó hiểu, đoàn xe lại náo loạn lên, có vài người trực tiếp đẩy cửa bước xuống xe, đi bộ hơn 20m đến cạnh chiếc việt dã đầu tiên.

Nhìn theo ánh đèn xe chiếu tới phía trước, mấy nhân viên công tác toàn thân chấn động, nhất thời ngây ngốc tại chỗ…đây…đây là…

- Đây là cây non chui ra từ lòng đất mà Tiến Dược đã nói sao?

Trên ghế lái phụ xe việt dã đầu tiên, Hùng Mậu Sâm hoàn toàn ngây dại, ngồi trên ghế, ngơ ngác nhìn mảnh rừng cây đã cao hơn một thước trước mặt, đại não nhất thời ngừng lại.

Hắn làm chủ nhiệm trung tâm xử lý sa mạc hóa, đã công tác tại trung tâm này mười sáu năm! Mười sáu năm qua, hắn cơ hồ đi khắp từng ngõ ngách của Ô Tố sa địa, hiểu rõ tình huống khu vực này như lòng bàn tay.

Nhưng hắn thật không nhớ rõ ở vị trí này có số lượng cây bạch dương nhiều như thế, phải biết rằng thực vật của Ô Tố sa địa chủ yếu là Sa Liễu cùng bụi gai, mà công tác của trung tâm thường chỉ chọn hai loại thực vật này.

Tuy cây bạch dương cũng là một loại thực vật chịu được hoàn cảnh đất cát, nhưng so sánh với hai loại thực vật kia mà nói vẫn kém cỏi hơn, trừ khi nào hai loại thực vật kia sống được, sau đó mới dùng bạch dương thử nghiệm gieo trồng.

Hùng Mậu Sâm có thể khẳng định, trong khu vực này gần đây chỉ trồng 1.5 hecta Sa Liễu, ngoài ra không hề gieo xuống thực vật nào khác!

Nhưng mà rừng bạch dương trước mắt ở đâu ra? Trong vòng một đêm có thể toát ra nhiều bạch dương như vậy, là ai, là ai thừa dịp mưa to gieo xuống rừng bạch dương này?

Đúng ngay lúc này, một nhân viên công tác tò mò đi tới trước một gốc bạch dương, vừa lúc nhìn thấy lá bạch dương đang dùng loại tốc độ mà mắt thường có thể thấy được mọc dài ra.

Nàng theo bản năng đưa tay bưng kín miệng, kinh hãi kêu lên:

- Trời ạ, mọi người mau đến xem, cây giống này lại đang mọc dài ra!

- Đang mọc dài ra?

Hùng Mậu Sâm bị câu nói này làm chấn kinh, liền nhớ tới việc Chương Tiến Dược đã nói qua trước khi mất đi liên lạc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play