Diệp Dương Thành giải trừ trạng thái bám vào ong vàng, hắn ngồi trong bụi cỏ từ từ mở mắt ra, bản năng phất tay như đang vung phất trần vô hình. Diệp Dương Thành nhe răng cười.
Diệp Dương Thành sờ cằm cười gian lẩm bẩm:
- Xem ra ta có tài làm bộ làm tịch.
Diệp Dương Thành xoa đùi tê dại, hắn đứng dậy, biểu tình đăm chiêu.
Trải qua ảo cảnh chỉ đạo chắc sau này Trần Thiếu Thanh sẽ dễ dàng nhận vài gợi ý Diệp Dương Thành đưa cho. Trong quan trường ưu tiên có công tích đó, hắn không ngừng cung cấp manh mối tội phạm cho Trần Thiếu Thanh, đám tội phạm bị Diệp Dương Thành đánh gục chỉ chờ gã đến bắt, con đường làm quan của gã chắc sẽ xuôi chèo mát mái.
Chỉ cần Trần Thiếu Thanh còn ở trong khu vực quản lý của Diệp Dương Thành, hắn tin chắc sẽ tặng một con đường thênh thang đầy ánh sáng cho gã. Cuối cùng Trần Thiếu Thanh đi đến đâu thì phải xem phạm vi Diệp Dương Thành quản lý, thần quyền mở rộng tới trình độ nào.
Khi đó hai người một sáng một tối, Trần Thiếu Thanh xóa vài manh mối Diệp Dương Thành để sót lại, ngăn cản vài rắc rối sẽ xảy ra giùm hắn. Diệp Dương Thành thì núp trong bóng tối dọn chướng ngại, thêm tiền cược để Trần Thiếu Thanh lên chức.
Hai người hợp sức lại, Diệp Dương Thành dường như trông thấy cuộc sống tương lai sẽ thoải mái cỡ nào.
Diệp Dương Thành là người nắm giữ Cửu Tiêu thần cách, trong bóng tối tùy thời điều động hàng vạn sinh vật thanh lý kẻ địch. Chờ khi sinh vật bị Trần Thiếu Thanh nhiều đến số lượng nhất định, Diệp Dương Thành dám chắc dù là quân đội chính quy vào khu hắn quản lý cũng sẽ bị đội quân của hắn đánh tan tác.
Ngoài sáng thì chỉ cần Trần Thiếu Thanh làm quan càng lúc càng to, nhờ gã che chở cho Diệp Dương Thành...
Nghĩ đến khúc đắc ý, Diệp Dương Thành ngửa đầu cười to.
Tuy trong lòng Diệp Dương Thành biết rõ tương lai tươi sáng nhưng trước mắt đầy chông gai, con người cần có một hy vọng, có tinh thần phấn chấn. Diệp Dương Thành cố gắng nâng cao đẳng cấp thần cách vừa mang lại lợi lộc khó thể tưởng tượng cho người nhà, bằng hữu, để bọn họ sống thoải mái tự do. Chẳng lẽ điều này không khiến người cảm thấy rất có thành tựu sao?
Có đôi khi Diệp Dương Thành suy nghĩ nếu nguyên trái đất là khu vực hắn quản lý, hắn sẽ nuôi một đám sinh vật cường hóa chung cực, ôm đồm ba đường hàng không, đường bộ, đường biển, lại có một đám linh phó làm vương bài, cuộc sống tươi đẹp biết mấy.
Ban đầu Diệp Dương Thành có được Cửu Tiêu thần cách nảy ý nghĩ thay thê ông trời kia thì nhạt dần theo thời gian. Đặc biệt khi Diệp Dương Thành xác định lão già đó là đứng đầu các thần trong truyền thuyết, hắn hoàn toàn xếp xó suy nghĩ đó. Cửu Tiêu thần cách bị đứng đầu các thần ném vào tay hắn như vứt rác, Diệp Dương Thành lấy cái gì đi tranh với lão?
May mắn con người Diệp Dương Thành dễ thỏa mãn, chỉ cần đặt trái đất trong khu vực quản lý của hắn thì có làm ông trời hay không cũng không khác biệt gì.
Một mình Diệp Dương Thành đứng trong bụi cỏ dại mơ mộng tương lai tốt đẹp, một lúc lâu sau hắn tỉnh táo lại, cười khẽ tự giễu mình. Diệp Dương Thành móc điện thoại ra xem giờ, đang lúc hắn định gọi một con ong vàng để bám thân vào đi miếu Quan Âm xem tình hình thì có tiếng thở nặng nề từ đường mòn quanh co gần đó vang lên.
Có tiếng thúc giục:
- Đi mau!
Diệp Dương Thành nghe thanh âm này lập tức ngồi xổm xuống, vẹt cỏ dại lộ ra một khe hở hẹp. Diệp Dương Thành giương mắt nhìn hướng phát ra thanh âm.
Đó là một nam nhân trung niên khoảng bốn mươi mấy tuổi, cao trên một thước tám mươi lắm, nặng hơn một trăm ký. Nam nhân trung niên cho ấn tượng đầu tiên là cao to khỏe mạnh, cánh tay chắc khở, vóc dáng cao to, khí thế hùng hổ lưng hùm vai gấu.
Tay phải nam nhân trung niên dắt một thiếu nữ dáng người thon thả, tay trái xách hòm da màu đen trông khá nặng nề. Cộng với sốt ruột chạy nhanh đi, hèn gì nam nhân trung niên cao to vạm vỡ thế mà cũng bị mệt thở hổn hển.
Tuy Diệp Dương Thành ít khi nào trông mặt mà bắt hình dong, nhưng hắn nhìn ngang nhìn dọc nam nhân trung niên này không giống người tốt. Đặc biệt là vết đao dữ tợn như con rết trên gò má tăng thê uy thế khiến người sợ hãi.
Diệp Dương Thành nhìn nam nhân trung niên, hắn chắc chắn nam nhân vóc dáng khôi ngô này là Đường Xán Hoa mà Đinh Kiến Vĩ đã nói. Thứ trong rương da là tiền, nam nhân là con gái lớn của gã,
Hèn gì Đường Xán Hoa dám đồng ý ngay yêu cầu của Đinh Kiến Vĩ, nhìn cơ thể của gã ước chừng người bình thường không phải là đối thủ, càng đừng nói đến Đinh Kiến Vĩ vừa gầy vừa lùn.
Nếu đưa Đinh Kiến Vĩ, Đường Xán Hoa lên lôi đài thì chắc chắn Đinh Kiến Vĩ không chịu nổi một hiệp, Đường Xán Hoa sẽ đánh gã tàn phế.
Rất nhanh Đường Xán Hoa nắm tay con gái cả Tiểu Phân, tay kia xách rương tiền biến mất ở cua quẹo đằng trước. Mãi khi Đường Xán Hoa đi xa Diệp Dương Thành mới đứng lên khỏi bụi cỏ, búng tay cái tách.
Diệp Dương Thành nói:
- Một con ong vàng gần đây mau đến.
* * *
Tiểu Phân bị Đường Xán Hoa kéo tay bước đi lảo đảo, chạy chậm theo sau gã, nàng mệt sắp gục. Tiểu Phân nhìn biểu tình Đường Xán Hoa tràn đầy lo âu, lòng nàng cũng thấp thỏm.
- Phụ thân, chúng ta đang đi đâu?
Trên đường đi Đường Xán Hoa toàn giục Tiểu Phân mau ddi thật nhanh nhưng không nói câu nào về mục đích chuyến đi.
Nghe Tiểu Phân hỏi, Đường Xán Hoa quay đầu liếc nàng một cái, mặt hầm hầm đi tiếp.
Hai cha con không chú ý thấy trong khi bọn họ mãi lo bước nhanh thì một con ong vàng màu bạc và vàng đan xen bay lướt qua đầu họ. Ong vàng bay hướng miếu Quan Âm Quả Tử Câu.
Khi Diệp Dương Thành bám vào ong vàng bay tới miếu Quan Âm thì Đinh Kiến Vĩ đang đứng trước cửa miếu, ngóng cổ nhìn phía trước. Đinh Kiến Vĩ chờ đợi Đường Xán Hoa, con gái cả của gã, Tiểu Phân xuất hiện.
Nam nhân cao to ngồi bệch tại chỗ, miệng ngậm điếu thuốc lá phun nuốt vòng khói. Triệu Dung Dung ngồi xổm trước mặt cậu bé bị bắt cóc, hai tay chống cằm không biết đang nhìn cái gì.
Cùng lúc đó, một xe cảnh sát đang chạy vào trung tâm Bảo Kinh Trấn, xe lăn bánh trên đường cái xóc nảy đi hướng Long Tây Hương. Xe cảnh sát không gắn còi báo, chỉ lái thật nhanh. Trần Thiếu Thanh ngồi trên ghế lái, biểu tình bình tĩnh. Nhìn kiểu ăn mặc võ trang đầy đủ của Trần Thiếu Thanh thì có vẻ gã không bình tĩnh như mặt ngoài, còn chút gợn sóng.
Diệp Dương Thành ra lệnh mười con ong vàng cường hóa sơ giai bao vây miếu Quan Âm.
Đinh Kiến Vĩ đứng trước cửa miếu khẽ quát:
- Đến rồi!
Đinh Kiến Vĩ đã thấy Đường Xán Hoa đi tới gần, gã quay đầu cười âm hiểm nói với nam nhân cao to ngồi dưới đất:
- Thằng oắt này có thể dám đến một mình.
Nghe Đường Xán Hoa đến nam nhân cao to vỗ mông đứng dậy:
- Ta phụ trách xử hắn, ngươi đi bắt cô cả nhà hắn, đừng để cô nương tươi ngon này chạy mất!
Nam nhân cao to tiện tay chộp gậy gỗ thô dài một thước chẳng biết gã tìm ở đâu ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT