Nghe được bảo vệ này kể lại, sắc mặt Tằng Quốc Chung tái nhợt tới khủng bố, hắn trầm giọng nói:
- Hắn bây giờ đang ở đâu?
- Hắn hiện tại hẳn là ở trong nhà a.
Bảo vệ đáp lại không xác định, chỉ có thể hàm hàm hồ hồ nói ra:
- Ngũ tỷ có khả năng đang ở cạnh hắn...
- Lá gan của hắn lớn rồi.
Tằng Quốc Chung tức giận cười lên, gật đầu nói:
- Tôi muốn nhìn hắn có lực lượng gì mà dám nói yêu thương với Diệu Diệu!
Quả thật, Tằng Quốc Chung miễn cưỡng xem như quan tốt, nhưng dù sao lớn lên trong gia tộc lớn, quan niệm hôn nhân vẫn bảo thủ.
Đối với hắn mà nói, Tằng Diệu Diệu ngày sau lập gia đình hay không, đều phải nghĩ tới lợi ích gia tộc, mà không phải hiện tại đề xướng tự do yêu đương.
Đặc biệt là chuyện quan hệ tới Tằng Hán Vĩ, hơn nữa một trước một sau trùng hợp xảy ra... Ngươi nói hắn làm sao không hoài nghi tao ngộ của Tằng Hán Vĩ không liên quan tới Trần Thiểu Thanh?
Hơn nữa cho dù không có liên quan tới Tằng Hán Vĩ, chỉ cần Tằng Diệu Diệu lựa chọn Trần Thiểu Thanh một kẻ không bối cảnh, không có chỗ dựa, không có gia thế thì hắn đã tưc sgianaj rồi.
Cho nên nói, mặc kệ chuyện Tằng Hán Vĩ có phải do Trần Thiểu Thanh làm hay không, hắn cũng muốn cho Trần Thiểu Thanh biết rõ, làm cho Trần Thiểu Thanh hiểu, hắn và Tằng gia chênh lệch cỡ nào.
Nghĩ tới đây, Tằng Quốc Chung giơ tay lên, áp lửa giận trong lòng xuống.
- Hai người thay quần áo, ngay lập đi mang Diệu Diệu và Trần Thiểu Thanh về cho tôi! Lúc này nếu có gì ngoài ý muốn... Hừ...
Nhìn hai tên bảo vệ rời đi, Tằng Quốc Chung nhìn qua Tằng Hán Vĩ, trên mặt mang theo khí chất băng hàn, nói:
- Chuyện này tốt nhất không phải do ngươi làm, nếu không...
Sát cơ đã nói rõ ý định của hắn.
Giao giới thành phố Đông Giao và Khánh Châu có một nhà xưởng xây dựng từ năm 1970, hiện tại đã bị vứt đi, hai tay Lâm Đông Mai bị trói sau lưng, một sợi dây thừng màu xanh có nấm móc màu xanh trói chặt tay Lâm Đông Mai, đầu kia cột vào cổ Lâm Đông Mai, làm cho nàng không thể ngồi xổm người xuống.
Trước mặt Lâm Đông là nam tử áo đen mang mặc nạ, không ai nhìn rõ tướng mạo của hắn, chỉ thấy quần áo người này cũ nát, hắn chính là Chu Thành Bình, là trung niên bắt lấy Lâm Đông Mai.
- Lâm Đông Mai, chuyện ta nói ngươi đã hiểu rõ, ngươi có chịu phối hợp hay không?
Chu Thành Bình đốt điếu xì gà màu cà phê, hắn ngồi xuống hút liên tục, giống như chuyện bắt cóc Lâm Đông Mai căn bản là chuyện bình thường.
- Chu Thành Bình, ta nói với ngươi lần cuối cùng! Muốn ta làm chuyện như thế, trừ phi ta chết!
Lâm Đông Mai sắc mặt trắng bệch, từ khi bị bắt cóc và vứt vào nhà xưởng tới bây giờ, nàng vẫn bảo trì tư thế đứng thẳng này, như vậy còn khó chịu hơn tra tấn nàng gấp trăm lần.
Ba ba ba...
Sau khi nghe được Lâm Đông Mai nói thế, Chu Thành Bình thập phần bội phục vỗ tay đứng dậy, không ngớt lời nói:
- Ngươi vẫn tính tình thối nát đó.
- Ngươi cũng không thay đổi.
Lâm Đông Mai không hề nhượng bộ chút nào.
- Ta đã cảm thấy kỳ quái, người như ngươi làm sao chưa chết?
- Cổ nhân có câu, người tốt sống không lâu, tai họa lưu ngàn năm.
Chu Thành Bình nghiền ngẫm cười lên, lại gỡ xì gà xuống, vừa nói:
- Ta là người sợ chết, cho nên câu sau là nói ta.
- Vô sỉ...
Lâm Đông Mai đã không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ nghiêng mặt đi không nhìn qua Chu Thành Bình, lựa chọn phương thức trầm mặc.
Nhìn qua Lâm Đông Mai trầm mặc, Chu Thành Bình dường như cũng biết mình có hỏi tiếp cũng không có kết quả gì, sắc mặt thập phần không kiên nhẫn khoát khoát tay, nhìn qua mấy tên nam tử áo đen khác, nói:
- Giam nàng lại, các ngươi canh giữ ở đây.
- Biết rõ, lão bản.
Mấy nam tử áo đen nhìn nhau, cùng đáp ứng một tiếng, tiến lên vài bước cởi bỏ dây thừng trên người Lâm Đông Mai, lúc này Lâm Đông Mai bị tra tấn nên hôn mê, nàng bị bọn chúng mang rời khỏi khu vực này.
Sau khi Lâm Đông Mai bị dẫn đi chưa tới một phút, một đạo sương mù đen kịt từ trong đất chui lên, hội tụ thành hình người trong tầm mắt Chu Thành Bình, giọng nói băng lãnh:
- Phế vật vô dụng!
Chu Thành Bình đang ngậm xì gà đột nhiên run lên, làm gì còn tư thái hung hăng càn quấy, trên mặt cười làm lành:
- Đại vương, ngài trước đừng vội, nữ nhân này vài chục năm trước đã có tính tình thối kia rồi, lại giam hai ngày sẽ đi vào khuôn khổ thôi.
- Hai ngày? Ngươi biết hai ngày này xảy ra chuyện gì không? Ngươi có thể gánh chịu kết quả thất bại không?
Bóng người màu đen ngưng kết, gương mặt có hai răng nanh màu xanh ẩn hiện trong không khí:
- Ngươi phế vật như thế, bổn vương lưu ngươi làm gì?
- Đừng đừng đừng, đại vương ngài đừng vội...
Chu Thành Bình bị dọa hai chân mềm nhũn quỳ xuống, run rẩy hô:
- Ta còn hữu dụng, ta rất có tiền, ta không biết xấu hổ, ta có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của đại vương, đừng... Đừng giết ta!
- Khặc khặc kiệt... Bổn đế cũng muốn giữ ngươi lại để chơi từ từ, đáng tiếc, lúc này không phải do ta rồi.
Bóng đen hình người quay cuồng, răng nanh màu xanh đầy đáng sợ hiện ra, nó cười giả tạo, nói:
- Ngươi là phế vật vô dụng, chuyện chưa hoàn thành đã bại lộ ra ngoài, Bổn đế lưu ngươi làm gì?
- Lộ?
Chu Thành Bình sững sờ, hắn lắc đầu, nói:
- Đại vương ngài hiểu lầm, ta tuyệt đối không có báo động, không có...
- Chết đi, chỉ có người chết mới không tiết lộ bí mật ra ngoài!
Trong sương mù truyền ra âm thanh lạnh như băng, không đợi Chu Thành Bình phục hồi tinh thần lại, sương mù bao phủ hắn, vô số mặt quỷ cắn xé hắn, Chu Thành Bình thậm chí không có cơ hội kêu gào, chỉ trong vài giây đã hóa thành xương tàn, tử vong tại chỗ.
Nhưng mà sương mù màu đen sau khi thôn phệ Chu Thành Bình cũng không rời đi, một cơn gió lạnh quét qua hài cốt và biến mất.
Gió lạnh thổi qua nhà xưởng, ước chừng qua nửa phút sau sương mù tán đi, Chu Thành Bình đã xuất hiện.
Thân cao không tới một mét, thân thể khô gầy như củi, nhìn qua giống như tiểu hài tử dinh dưỡng không đủ, nếu như cẩn thận quan sát thì phát hiện thân thể của hắn có vấn đè lớn, làn da trên người hoặc trắng hoặc đen... Giống như bị người ta lột sống ra.
- Đây là thân hình mới của bổn đế sao?
Nam hài cúi đầu nhìn qua thân thể của mình, cổ nhẹ nhàng lắc lư vài cái, làn da trên cỏ tugn tóe, máu đen khiến người ta buồn nôn chảy xuống.
Hắn lầm bầm lầu bầu nói ra:
- Dinh dưỡng còn chưa đủ, xem ra tối nay phải bổ sung dinh dưỡng, Diệp Dương Thành ah Diệp Dương Thành, ngươi sẽ thành toàn cho bổn đế...
Giọng nói quái dị vang lên trong nhà xưởng, thân thể của hắn hóa thành hư không.
Cách thời điểm nam hài biến mất chưa tới ba phút, đỉnh nhà xưởng nghiền nát, một nam một nữ hai người lao xuống, một là Thương Ưu Tử, một người khác là Đường Thái Nguyên.
- Căn cứ định vị, Lâm Đông Mai viện trưởng ở ngay chỗ này.
Ánh mắt Đường Thái Nguyên lạnh lùng đảo qua nhà xưởng, tiếp theo nhin Thương Ưu Tử nói ra:
- Đi theo ta.
- Ân!
Thương Ưu Tử gật đầu mạnh một cái, đi theo Đường Thái Nguyên bay tới gian phòng nghỉ ngơi. Hiện tại cách thời điểm Lâm Đông Mai mất tích đã là sáu giờ trước, nhận được điện thoại của nhân viên công tác, Thương Ưu Tử cùng với Đường Thái Nguyên đã xác định vị trí của Lâm Đông Mai sau đó chạy tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT