- Ngươi... Các ngươi... Đám khốn khiếp các ngươi.

Trên một cây hình đài cách đó không xa, Dung Tan quỷ vương nghe thấy thanh âm đùa cợt của đám ngục tốt truyền tới, nghiến răng nghiến lợi muốn mắng, cuối cùng lại chỉ có thể hữu khí vô lực nói ra một câu tựa hồ khiến người khác khó có thể nghe thấy.

Hắn lúc này, giống như chỉ có thể giãy dụa trong thống khổ, trơ mắt nhìn tính mạng của mình trôi qua mà không thể ra sức....

Diệp Dương Thành chiếm linh hồn chi hạch trong cơ thể hắn, dùng một sợi dây màu đỏ không biết kiếm từ đâu ra, buộc lại, cố định trên một cây hình đài cao hơn năm thước, nếu như Dung Tan quỷ vương đang ở trạng thái tốt, độ cao như vậy dĩ nhiên sẽ không thể làm khó hắn.

Nhưng vấn đề là, trạng thái hiện tại của hắn không những không thể nói tốt, thậm chí nói tệ còn có chút khiên cưỡng. Sau khi Diệp Dương Thành cướp đi linh hồn chi hạch của hắn, lại bắt hắn hung hăng hành hung một trận! Sau khi mất đi năng lượng thần kỳ do linh hồn chi hạch cung cấp, linh hồn chi hỏa vốn thiêu đốt sôi trào trong người lập tức mất đi nguyên liệu cung ứng, từ từ trở nên ảm đạm.

Lúc này cách thời điểm Diệp Dương Thành rời khỏi thần ngục không tới hai phút, nhưng chỉ trong hai phút ngắn ngủn, linh hồn chi hỏa của Dung Tan quỷ vương gần như hỏng bét, nhưng Diệp Dương Thành lại hết sức ‘ thiện ý ’ tro linh hồn chi hạch của hắn lên vị trí cách mặt đất năm thước, để cho hắn tựa hồ không nhìn thấy hi vọng...

Linh hồn chi hạch giống như một khối gan heo có mùi, còn Dung Tan quỷ vương mất đi linh hồn chi hạch lại giống như một con chói sắp chết đói, chết ngoắc ngoắc nhìn thẳng lên linh hồn chi hạch phảng phất có thể đụng tay đến, giãy dụa dưới hình đài...

Đánh mất linh hồn chi hạch, linh hồn chi hỏa cũng dần dần ảm đạm, mất đi những lực lượng chủ yếu này, Dung Tan quỷ vương còn không bằng quỷ hồn bình thường, chỉ có thể giãy dụa trên mặt đất, muốn đứng lên hoặc bay lên... cũng khó như lên trời.

Hết sức chăm chú nhìn linh hồn chi hạch của hắn, sâu trong linh hồn Dung Tan quỷ vương cuồng hô, cầu nguyện:

- Sợi dây đứt đi, linh hồn chi hạch mau rơi xuống... Ách...

- B-A-N-G...GG...

Một tiếng động nhỏ vang lên, sợi dây màu đỏ quả thật bị cắt đứt!

Linh hồn chi hạch bị buộc trên sợi dây nhanh chóng rớt xuống, lúc này, Dung Tan quỷ vương như muốn gào lên! Trời không quên ta, trời không quên ta!

Cố gắng ngẩng đầu lên, há miệng thật to:

- A...

- Muốn lấy sao?

Nhưng khi nhìn thấy linh hồn chi hạch sắp sửa rơi vào trong miệng, một bàn tay lại đột nhiên xuất hiện trên miệng hắn, vững vàng túm lấy linh hồn chi hạch, bên tai Dung Tan quỷ vương vang lên tiếng hỏi thăm.

- Muốn...

Dung Tan quỷ vương giống như một con chó Nhật, theo bản năng trả lời, sau đó mới giận tím mặt nói:

- Ngươi... Các ngươi rút cuộc muốn như thế nào?

Thanh âm có vẻ rất suy yếu, nhưng tức giận ngất trời.

Ngục tốt túm được linh hồn chi hạch của hắn cười thầm nói:

- Ngươi nằm trên mặt đất sủa ba tiếng, ta sẽ trả thứ này cho ngươi, thế nào?

- Đừng có mơ...

Dung Tan quỷ vương vẫn giữ tôn nghiêm của quỷ vương cao cấp, cắn chặt hàm răng gầm nhẹ.

- Ba...

Nhưng Dung Tan quỷ vương vừa dứt lời, một cây roi mảnh khảnh cũng đã hung hăng quất lên người hắn, mất đi linh hồn chi hạch Dung Tan quỷ vương làm sao có thể chịu được thống khổ như thế?

Nhất thời phát ra một trận tiếng kêu thảm thiết, vô cùng thê lương:

- A...

- Học chó sủa, nếu không ta sẽ treo ngược ngươi lên hung hăng đánh một trận!

Ngục tốt bắt giữ cầm roi trong tay, mặt đầy băng hàn đi tới, trực tiếp mạnh bạo.

- Ngươi... Ngươi giết... ta... đi...

- Ba!

Roi thứ hai quất xuống, Dung Tan quỷ vương lại một lần nữa kêu thảm thiết, linh thể vốn sắp tan rã lại càng hư ảo vài phần!

Hắn dùng một tia khí lực cuối cùng quát:

- Lúc ấy bổn vương nên làm thịt nữ nhân kia!

Trong hình khu kim châm vốn còn vang lên tiếng cười đùa bất chợt yên tĩnh, thậm chí tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Thái Xương Hoa cho là mình nghe lầm, hắn sững sờ nói:

- Hắn... Hắn mới vừa nói cái gì?

- Hình như... Hình như là nói...

Lý Hải Tinh cũng có chút trợn tròn mắt, chần chờ nói:

- Lúc ấy nên bất kính với chủ mẫu...

- A...

Thái Xương Hoa vẫn còn có chút phát mộng, hắn nghiêng đầu nhìn những ngục tốt bên cạnh hỏi:

- Có phải như thế không?

- Có lẽ... có lẽ không sai.

Một ngục tốt hành hình gật đầu xác định.

- Hình như là như vậy.

- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?

Một ngục tốt khác chần chờ hỏi.

- Rau trộn!

Thái Xương Hoa rùng mình, sâu kín nói:

- Làm thịt hắn!

- Đúng, làm thịt hắn!

Có mục tiêu, những ngục tốt lập tức kích động, liên tục gầm thét.

Những lời này dọa Dung Tan quỷ vương gần như hấp hối khiếp đảm, hắn run rẩy cầu xin tha thứ, khép nép nói:

- Đừng... Đừng làm thịt ta... Hiểu lầm, cái đó là hiểu lầm!

- Hiểu lầm mẹ ngươi!

- A...

Tiếng kêu thảm thiết thê lương lại vang lên.

Nhưng những ngục tốt đang vây đánh Dung Tan quỷ vương cũng không phát hiện, khi bọn hắn đang thi triển quyền cước với Dung Tan quỷ vương, có một con sâu cổ quái lớn bằng bàn tay em bé, trong trắng ngoài hồng, lại dễ dàng xuyên qua kết giới, tiến vào hình khu kim châm.

Đôi mắt lập tức nhìn thẳng Dung Tan quỷ vương đang bị tra tấn đến cực điểm!

- Còn năm phút nữa.

Chấn Cương Quỷ Đế không che giấu tức giận của mình, trầm giọng nói:

- Giờ Tý sắp đến, chẳng lẽ Dung Tan quỷ vương muốn chết hay sao?!

- Thiếu một mình hắn cũng không có ảnh hưởng quá lớn.

Nghe thấy Chấn Cương Quỷ Đế trầm thấp gầm lên, Hoành Động Quỷ Đế đứng bên cạnh vẫn bình tĩnh liếc hắn một cái, thản nhiên nói:

- Đợi đến khi Đế Tôn trở về thế giới bổn nguyên, địa cầu cũng là của chúng ta, đến lúc đó tìm hắn tính sổ cũng không muộn.

- Hừ.

Chấn Cương Quỷ Đế lạnh lùng hừ một tiếng, tạm thời gạt bỏ chuyện của Dung Tan qua một bên, sắc mặt có chút ngưng trọng nói:

- Lúc trước đánh chết năm quỷ vương cấp linh thể, sẽ không chọc ra phiền toái gì chứ?

- Không chém giết bọn họ mới rước lấy phiền toái.

Vừa nghe thấy Chấn Cương Quỷ Đế nhắc tới chuyện này, Hoành Động Quỷ Đế khẽ cười một tiếng, chậm rãi nói:

- Mấy tên phản đồ đó đều có lòng rồi, sau khi đầu phục tiểu tử họ Diệp kia sẽ nói năm vị trí kia cho hắn biết, nếu như ta đoán không sai, không chỉ nơi này có linh thể theo dõi, bốn vị trí khác chỉ sợ cũng bị hắn bày ra nhãn tuyến rồi.

- Vậy ngươi còn muốn đánh chết bọn hắn?

Chấn Cương Quỷ Đế nhướng mày, hơi bất mãn nói:

- Đây không phải nói cho tiểu tử họ Diệp kia biết, chúng ta đã tới đây sao?

- Nếu như không đánh chết năm linh thể kia, làm sao chúng ta có thể giấu diếm hành động của mình?

Hoành Động Quỷ Đế nhấc khóe miệng, cười lạnh lùng, nói:

- Thực lực cũng không phải yếu, năm linh thể trình độ quỷ vương sơ giai, ở địa phủ cũng là quản lý một phương, ta không tin hắn có thể có mấy ngàn linh thể quỷ vương như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play