Nghe được lời nói của Diệp Dương Thành, Lâm Đông Mai suy nghĩ một lát, cũng đồng ý với suy nghĩ của hắn, trong những tình huống như vậy nếu như Diệp Dương Thành xuất hiện trước mặt bọn họ..., sợ rằng hiện trường thật sự sẽ mất khống chế, quỳ xuống nói cám ơn tựa hồ vẫn là kết quả tương đối nhẹ.

Đối với thân nhân của những người bị hại, Diệp Dương Thành một hơi bỏ xuống mấy tỉ tài chính, khởi động kế hoạch giải cứu, trợ giúp bọn họ tìm được thân nhân, quả thực chính là chúa cứu thế. Suy nghĩ quỹ từ thiện Dương Thành lợi dụng loại tràng diện này để lăng xê mình khiến Diệp Dương Thành cũng không thích lắm, cho nên, nếu người đã cứu về rồi, cứ để cho bọn họ thật vui vẻ về nhà, nếu như hắn xuất hiện ở hiện trường, không khí thân nhân gặp nhau đoán chừng sẽ bị phá hư.

Sau khi suy xét kỹ điểm này, Lâm Đông Mai cũng tán đồng cự tuyệt của Diệp Dương Thành, nàng gật đầu, cười nói:

- Nếu như vậy, vậy ngươi cũng không cần tới, đến lúc đó ta sẽ an bài tất cả.

- Ha ha, vậy thì phiền toái Lâm viện trưởng rồi.

- Không cần khách sáo.

Lâm Đông Mai cười lắc đầu, nói:

- Mạn Ny mấy ngày nữa là có thể từ Quý Châu trở lại rồi, đến lúc đó ngươi cũng rút ra chút thời gian ở bên cạnh nàng, trong thời gian này nàng thật sự vất vả rồi... Đúng rồi, hiện tại ngươi muốn đi đâu?

- Phía bên Mạn Ny ta đã an bài xong.

Diệp Dương Thành đầu tiên đáp lại Lâm Đông Mai, tiếp theo trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái:

- Còn về hiện tại sẽ đi đâu... Ha ha...

Sau khi cười khẽ, Diệp Dương Thành không giải thích gì nữa, sau khi Lâm Đông Mai gật đầu liền trực tiếp xoay người rời đi, hai đầu lông mày dần hiện ra nhiều tia sát ý băng hàn...

Bảy giờ hai mươi ba phút tối, một gã nam tử trung niên vóc người trung đẳng để râu cá trê và tám tên hộ vệ thể trạng to lớn cùng đi ô-tô rời khỏi Ginza. Ngồi ở chính giữa xe, sắc mặt tên nam tử trung niên rất bình tĩnh, nếu chỉ nhìn từ bề ngoài căn bản không cách nào nhìn ra chút đầu mối từ trên mặt hắn.

Tên nam tử này chính là chưởng môn nhân hiện tại của tập đoàn tài chính lớn thứ tư Nhật Bản Koichi Yamaguchi, một nhân vật cường thế đủ để hô phong hoán vũ ở Nhật Bản.

Tài phiệt Yamaguchi từ khi thành lập đến hiện tại, tổng cộng chuyển giao qua mười ba đời chưởng môn nhân, Koichi Yamaguchi là chưởng môn nhân thứ mười ba của tài phiệt Yamaguchi, bất luận là thủ đoạn hay là tâm cơ, đều vượt xa mười hai chưởng môn nhân trước đó của tài phiệt Yamaguchi, là chưởng quản có thủ đoạn tàn nhẫn nhất của tài phiệt Yamaguchi từ trước tới nay.

Mỗi một lần tài phiệt Yamaguchi chuyển giao quyền lực đều sẽ phát sinh một loạt chuyện gió tanh mưa máu, nhưng tình huống như thế thường chỉ giới hạn ở đời thứ hai, đối với người đời trước mà nói, đây chỉ là tranh đấu giữa tiểu bối mà thôi, bất luận huyên náo thế nào, cũng sẽ không ảnh hưởng đến an nguy của người đời trước.

Đây là một loại lệ cũ, cũng là truyền thống không thể thay đổi, nhưng đến đời Koichi Yamaguchi lại bị hoàn toàn phá vỡ. Vì nhận được quyền thừa kế của tài phiệt Yamaguchi, Koichi Yamaguchi nghĩ hết biện pháp giết chết các huynh đệ, tỷ muội, bất luận ruột thịt hay họ hàng.

Cho nên, khi tất cả những người có thể uy hiếp được quyền thừa kế của hắn hoặc điên hoặc ngu, hoặc chết hoặc bị thương, hắn thuận lợi nắm được quyền thừa kế thực tế của tài phiệt Yamaguchi, trở thành chưởng môn nhân đời thứ mười ba của tài phiệt Yamaguchi. Dựa theo lệ cũ, khi Koichi Yamaguchi đã trở thành chưởng môn nhân, như vậy việc đầu tiên là phải là tận lực chỉnh đốn, xử lý thích đáng những chuyện huyên náo khi tranh đoạt quyền thừa kế.

Nhưng hắn không làm như vậy, khi hắn nhận được quyền thừa kế, lấy được sản nghiệp của tài phiệt Yamaguchi, chuyện hắn làm đầu tiên lại là huyết tẩy tài phiệt Yamaguchi ở sơn trang quy ẩn gần núi Phú Sĩ, toàn bộ thành viên thế hệ trước của tài phiệt Yamaguchi cư trú ở sơn trang quy ẩn đều trở thành vong hồn dưới đao của Koichi Yamaguchi.

Các trưởng lão thế hệ trước ở sơn trang quy ẩn dĩ nhiên cũng bị tiêu diệt sạch, sau khi diệt trừ các trưởng lão, Koichi Yamaguchi mới xem như đạt được trình độ một lời định sinh tử chân chính, tất cả thành viên trực hệ của tài phiệt Yamaguchi đều câm như hến, sợ không cẩn thận sẽ bị Koichi Yamaguchi bắt được khai đao.

Bởi vậy có thể thấy được, tính cách của Koichi Yamaguchi tuyệt đối là người làm việc rất có chừng mực, thời điểm nên nhẫn hắn cũng có thể nhẫn hơn bất kỳ người nào khác, thường thường một việc hay một kế hoạch, hắn có thể bỏ ra mấy tháng, thậm chí mấy năm để đạt được, nhưng một khi cần quyết đoán, thủ đoạn của hắn cũng tàn nhẫn làm cho lòng người kinh sợ...

Chính là loại người có tính cách như vậy, lại đột nhiên tìm Chính Nhân Thiên Hoàng, tiết lộ thân phận chân thật của Diệp Dương Thành... Nếu như không phải hắn đột nhiên nổi điên, như vậy, sau lưng chuyện này chắc chắn có điều gì che giấu, cũng đáng để Diệp Dương Thành cẩn thận cân nhắc.

- Các ngươi cũng đi xuống đi.

Trong cung điện thiên hoàng, Chính Nhân Thiên Hoàng mặc một bộ quần áo màu đen, nhìn qua lộ ra vẻ vô cùng thong thả, hai tay chắp sau lưng đứng yên trong đại điện, khoát tay áo nói với bốn gã hộ vệ xung quanh, thản nhiên nói:

- Không có phân phó của ta, không cho phép ai tiến vào.

- Rõ.

Bốn gã hộ vệ lớn lên trong cung Thiên Hoàng không nghi ngờ gì, sau khi nghe Chính Nhân Thiên Hoàng phân phó liền nhất tề cúi người chào đáp ứng, nối đuôi nhau rời khỏi.

- Thình thịch...

Sau khi cánh cửa bên trong điện được hai gã hậu vệ nhẹ nhàng khép lại, trong cung điện chỉ còn lại một mình Chính Nhân Thiên Hoàng đứng lẳng lặng, đại điện vô cùng yên tĩnh tựa hồ ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, làm cho người ta có chút khó chịu.

Chính trong hoàn cảnh như vậy, Chính Nhân Thiên Hoàng lúc trước sắc mặt còn bình thản, hành động cử chỉ cũng vô cùng uy nghiêm, nhưng sau khi cánh cửa khép lại lập tức lộ ra thần sắc vô cùng cung kính, thân là người thống trị cao nhất trên danh nghĩa của Nhật Bản, Chính Nhân Thiên Hoàng lại một mực cung kính quỳ xuống, hai đầu gối chạm đất, đồng thời nói:

- Chủ nhân.

Nếu màn này bị người ngoài nhìn thấy, không chỉ cả Nhật Bản sẽ lập tức sôi trào, mà sợ rằng trong nháy mắt ánh mắt toàn thế giới cũng sẽ tập trung đến đảo quốc Nhật Bản.

Là Thiên Hoàng Nhật Bản, là tín ngưỡng cao nhất của Nhật Bản... Chính Nhân Thiên Hoàng lại cung kính quỳ rạp xuống đất, hướng về phía không trung cung kính hô lên hai chữ “chủ nhân”

Điều này có ý tứ như thế nào? Ý tứ hàm xúc uy nghiêm của Thiên Hoàng Nhật Bản không còn sót lại chút gì, ý tứ trên dưới Nhật Bản đều bị sỉ nhục, loại chuyện này căn bản không thể xảy ra, nhưng tối hôm nay đột nhiên xảy ra, hơn nữa nhìn từ cử động của Chính Nhân Thiên Hoàng, động tác quỳ xuống nghênh đón này, có lẽ đã diễn luyện ngàn vạn lần, cả quá trình vô cùng lưu loát, không mang theo chút cứng ngắc nào.

Thiên Hoàng là tượng trưng của Nhật Bản, Chính Nhân Thiên Hoàng quỳ xuống như thế, tựa hồ đại biểu cả Nhật Bản cũng quỳ xuống, nhìn cử động như nhẹ nhàng, sau lưng lại ẩn chứa ý nghĩa giống như thái sơn sụp đổ, làm cho người ta rung động

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play