Những lời này của Sở Minh Hiên có ý là, Diệp Dương Thành không phái những phụ tá có quyền lực lớn hơn đến Trần gia, mà là phái một tiểu nhân vật có cũng được mà không có cũng không sao như hắn tới Trần gia, ý tứ trực tiếp nhất là, Trần gia đối với Diệp Dương Thành mà nói cũng là tiểu nhân vật có cũng được mà không có cũng không sao, Diệp Dương Thành hắn căn bản không để ý đến gia nghiệp của Trần gia, đồng thời cũng âm thầm báo cho Trần Chấn Nguyên hắn không nên không biết điều...

Dụng ý chân thực của Sở Minh Hiên thật ra chính là những lời này, vừa tới đã dồn Trần Chấn Nguyên đến một tình cảnh không thể không lựa chọn.

Trong đôi mắt ẩn hàm nụ cười, mặt mỉm cười nhìn Trần Chấn Nguyên, Sở Minh Hiên không tiếp tục mở miệng nói gì nữa, quyền chủ động bị hắn vững vàng nắm giữ trong tay.

Hắn dứt khoát lộ ra phong mang của mình:

- Sở tiên sinh quá khiêm nhường rồi... Không biết hôm nay Sở tiên sinh tới cửa, là có chuyện gì?

Đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp bị động làm chủ động! Ném đi thủ đoạn giả vờ ngây ngốc, lời này nói ra, coi như triệt để thể hiện, cho dù Sở Minh Hiên có toan tính tiếp tục dồn ép hắn, lúc này cũng không cách nào tiếp tục.

Trong thời gian ngắn ngủi nắm chặt mấu chốt của sự việc, từ đó tiến hành phản kích hữu hiệu, một lần nữa nắm giữ chủ động, Trần Chấn Nguyên thật đúng là một nhân vật đáng gờm.

Chỉ có điều hắn càng như vậy, nụ cười trên mặt Sở Minh Hiên lại càng nồng hậu mấy phần, chênh lệch giữa Trần gia và Diệp Dương Thành thật sự quá lớn, trước mặt thực lực tuyệt đối, quanh co lòng vòng căn bản không thể nào phát huy tác dụng. Trần Chấn Nguyên đã đi thẳng vào vấn đề, hắn cũng sẽ không tiếp tục che giấu nữa.

Lập tức liền cười nói:

- Xem ra, Trần lão gia tử còn chưa biết chuyện của Trịnh gia?

- Trịnh gia?

Vừa nghe thấy Sở Minh Hiên trực tiếp ném ra đại kiếp của Trịnh gia, trong lòng Trần Chấn Hoa chính là chấn động mạnh, trong đôi mắt bắn ra một đạo tinh quang cực kỳ kinh người, nhưng ngay sau đó đã bị hắn bất động thanh sắc thu liễm, cười dài nói:

- Không biết Trịnh gia như thế nào?

- Hôm qua cả nhà Trịnh gia đã bỏ trốn ra nước ngoài, chậm nhất là ngày mai, sẽ bị bộ công an truy nã toàn cầu.

Sắc mặt Sở Minh Hiên rất bình tĩnh, lời nói giống như mình đang giết chết một con kiến, khiến cho Trần Chấn Nguyên trong lòng khó an!

Cả nhà Trịnh gia bỏ trốn ra nước ngoài? Chuyện ma quỷ như vậy hắn dĩ nhiên không tin! Căn cơ của Trịnh gia ở Trung Quốc, tất cả sản nghiệp cũng ở Trung Quốc, không tới thời điểm diệt tộc nguy hiểm, làm sao lại chọn lựa hạ sách như vậy?

Rõ ràng chính là bị bắt cóc mang đi, nhưng đến miệng Sở Minh Hiên lại thành cả nhà bỏ trốn, còn muốn... Còn muốn truy nã toàn cầu! Đây là một loại thủ đoạn như thế nào? Đây là một loại thực lực như thế nào?

Trịnh gia không mạnh cũng không yếu, tài sản hơn một tỷ của bọn họ đủ để bước vào hàng ngũ tỉ phú cả nước, nhất là sau lưng còn có một công tử ca thần bí làm chỗ dựa cho Trịnh gia, những năm qua muốn gió có gió muốn mưa có mưa, ở huyện Ôn Lạc uy phong vô lượng.

Một gia tộc như vậy, lại không tới hai giờ, từ Trịnh Bang Huy cho tới đứa bé trai bốn tuổi đều mất tích, vô ảnh vô tung biến mất!

Ngày hôm qua, Trần Chấn Nguyên còn đang cùng Trần Hữu Quốc suy đoán, rút cuộc là người nào động đến Trịnh gia, lại có người nào có năng lực to lớn như thế, để cho Trịnh gia trong mấy giờ hoàn toàn biến mất? Hiện tại hắn biết rồi, từ trong miệng Sở Minh Hiên nghe được Trịnh gia sắp gặp lệnh truy nã, Trần Chấn Nguyên đã biết rồi.

Trịnh gia xong đời rồi, người đưa Trịnh gia vào tuyệt lộ không phải là người khác, chính là ông chủ của Sở Minh Hiên, Diệp Dương Thành! Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Trần Chấn Nguyên chấn động mãnh liệt, hô hấp cũng trở nên có chút dồn dập, thần sắc trên mặt biến ảo vô thường.

Đấu với Trịnh gia nhiều năm như vậy, đối với nhân mạch, tài lực, quyền thế của Trịnh gia hắn dĩ nhiên cũng có hiểu rõ tương đối sâu sắc, bình tĩnh mà xem xét, ở một số phương diện Trần gia vốn không phải là đối thủ của Trịnh gia, nếu không, nhiều năm như vậy, Trần gia cũng không thể không cứu được đại nhi tử Trần gia.

Trần Chấn Nguyên chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày Trịnh gia bị tiêu diệt, điều hắn duy nhất muốn làm chính là xông phá trở ngại Trịnh gia, dẫn đại nhi tử từ trong ngục giam ra ngoài, bất kể ư không phải phóng thích người vô tội, chỉ cần có thể rời khỏi ngục giam về đến nhà, đó chính là kết quả tốt nhất!

Mà hiện tại, Trịnh gia biến mất, không chỉ cả nhà bị bắt cóc mang đi, thậm chí hai ba ngày nữa, phía bên bộ công an sẽ hạ lệnh truy nã toàn cầu, toàn diện truy nã mấy thủ phạm Trịnh gia, ý tứ ẩn chứa bên trong đã vô cùng minh xác rồi.

Diệp Dương Thành tay mắt thông thiên, quyền thế ngập trời! Tiêu diệt Trịnh gia chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, như vậy đối với người của Trần gia ở rất nhiều điều kiện thậm chí cũng không bằng Trịnh gia? Sợ rằng thổi một hơi, nhúc nhích ngón tay là có thể dễ dàng khiến cho Trần gia vạn kiếp bất phục?!

Sau khi nghĩ thông suốt những vấn đề này, đồng thời suy xét kỹ chênh lệch thực lực giữa Trần gia và Diệp Dương Thành, Trần Chấn Nguyên đàng hoàng, không hề quanh co giả bộ hồ đồ nữa, bởi vì hắn biết, trước mặt chênh lệch to lớn như thế, Trần gia hắn ngoại trừ hàng phục, căn bản sẽ không có lựa chọn thứ hai!

Người nam nhân trước mắt này, cũng chính là phụ tá đắc lực của Diệp Dương Thành, chỉ cần tạo lập quan hệ tốt với hắn, cho dù sau này toàn bộ sản nghiệp Trần gia đổi sang họ Diệp, Trần gia cũng không quá gian nan.

Trong lòng có hàng trăm hàng ngàn suy nghĩ xông tới, thúc đẩy Trần Chấn Nguyên nhanh chóng thấy rõ ràng thế kết thúc, quyết định thật nhanh, lập tức làm ra quyết định tương ứng! Hắn nhìn Sở Minh Hiên mỉm cười, không dư thừa nói nhảm, trực tiếp đứng dậy nói:

- Nếu Sở tiên sinh đã nói trắng ra như thế, vậy Trần Chấn Nguyên ta cũng sẽ không giả bộ hồ đồ với ngài! Chỉ cần Sở tiên sinh đáp ứng cứu nhi tử Trần Hữu Chí của ta từ trong ngục giam ra ngoài, từ nay về sau, cả nhà Trần gia ta nguyện sẽ làm trâu làm ngựa cho Diệp tổng!

Một khi thấy rõ tình thế sẽ làm ra quyết định cuối cùng, quyết đoán của Trần Chấn Nguyên quả thật không thể coi thường. Trong lòng âm thầm khen một tiếng, Sở Minh Hiên cũng đứng dậy, gật gật đầu nói:

- Nếu Trần lão gia tử đã nói như thế, như vậy, Diệp tổng cũng sẽ không khiến ngươi buồn lòng.

Khẽ trầm ngâm chốc lát, Sở Minh Hiên nói thẳng:

- Hai ngày sau, ngươi phái người đến ngục giam đón đại nhi tử Trần Hữu Chí trở về đi.

- Cái gì?

Trong đầu Trần Chấn Nguyên nhất thời có chút không kịp phản ứng, theo bản năng hỏi một câu “cái gì”, sau đó cả người chấn động, thất thanh nói:

- Đón hắn trở về?

- Làm sao, ngươi không vui?

Sở Minh Hiên thú vị nhìn phản ứng của Trần Chấn Nguyên, trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng thả một người rõ ràng bị người khác bắt buộc mới phạm tội, thật ra căn bản không cần đến hai ngày, hắn chỉ cần lời nói, lập tức sẽ có thần sử tại chức ra mặt giải quyết chuyện này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play