Đây là lần thứ ba Diệp Dương Thành tiến vào địa phủ. Có kinh nghiệm hai lần trước, lần này sau khi từ thông đạo âm dương rơi xuống, hắn lập tức xoay người 180 độ, hai chân chạm đất, miễn cưỡng đứng trên mặt đất màu đỏ sậm.

Sau khi vững vàng đứng lại, Diệp Dương Thành lập tức đưa mắt nhìn bốn phía. Hai lần trước xuất hiện ở vị trí khác nhau, lần này cũng giống như thế.

Xung quanh 100 thước vuông cũng không có âm linh thảo màu xanh tồn tại, đây là một vùng đất trống được rất nhiều bụi cỏ âm linh bao phủ, tô điểm cho mấy gò đất nhỏ hình nửa vòng tròn, nhìn qua giống như bánh bao rơi đầy đất, có chút thú vị.

Dĩ nhiên, Diệp Dương Thành hiện tại cũng không phải tới địa phủ du lịch, sau khi đứng vững và quan sát rõ tình huống, hắn liền lấy thần ngục lệnh không biết từ lúc nào đã chui vào trong trong không gian Cửu Tiêu ra ngoài, nheo hai mắt nhìn kỹ...

Quả nhiên, ghi chú ban đầu 1/3 ban đầu đã biến thành 0/3, nếu như lần này không nghĩ cách gia tăng số lần thông hành của thần ngục lệnh, Diệp Dương Thành sẽ không có cách nào xuống địa phủ tiếp tục săn thú, chớ đừng nói chi là dựa vào địa phủ đề thăng tiến độ tu luyện Cửu Tiêu thần quyết.

- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Nhìn ghi chú 0/3 trên lệnh bài, Diệp Dương Thành im lặng, giơ tay sờ sờ chóp mũi của mình, căn bản không hiểu ra sao, hỏi thăm Cửu Tiêu Thần Cách, Cửu Tiêu Thần Cách lại giữ thái độ trầm mặc, muốn biết rõ ràng nguyên do bên trong, cũng chỉ có thể tìm vận may mà thôi.

Sau khi lắc đầu, hít vào một hơi thật sâu, Diệp Dương Thành ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la màu xanh thẳm trên đỉnh đầu, quyết định chủ ý, lần này phải biết rõ hạn chế số lần của thần ngục lệnh rút cuộc là thế nào, trước khi chưa biết rõ ràng... sẽ ở lại địa phủ săn giết ác quỷ, chuyên tâm tu luyện, dù sao công pháp của Cửu Tiêu thần quyết đã lấy được tầng thứ năm, tạm thời vẫn đủ.

Nghĩ tới đây, Diệp Dương Thành điều động linh lực chứa đựng bên trong Cửu Tiêu Thần Cách, quát khẽ:

- Hành không thuật.

- Vù...

Còn chưa dứt lời, cả người Diệp Dương Thành cũng đã phóng lên cao, dưới sự thúc giục của đại lượng linh lực, vù một tiếng liền biến mất ở bãi đất trống, lao về phía trước.

Diệp Dương Thành cũng không biết, trong bụi rậm âm linh bao phủ mảnh đất trống này, có một luồng sương mù màu xám hết sức yếu ớt quay quanh một gốc cây âm linh thảo ước chừng ba năm tuổi, từ khi Diệp Dương Thành xuất hiện trên bãi đất trống đã nhìn chằm chằm vào Diệp Dương Thành.

Lúc này nhìn thấy Diệp Dương Thành rời đi, nó mới dám từ trên âm linh thảo trượt xuống, trong nháy mắt huyễn hóa thành một con quỷ hồn tựa hồ trong suốt. Nhìn theo phương hướng Diệp Dương Thành rời khỏi, trên mặt nó lộ ra nụ cười đắc ý, một lần nữa quay người lại, linh thể ngưng tụ mấy phần, trở nên như ẩn như hiện.

Nếu là người ở đây, tuyệt đối có thể nhận ra, con quỷ hồn này cũng không có bao nhiêu thực lực, chỉ là một lệ quỷ sơ cấp mới vừa nhập môn. Nhưng, chính vì thực lực của nó thấp, khí tức trên người cũng hết sức mỏng, cộng thêm cố ý giấu diếm, vì vậy vô cùng khó khăn để phát hiện ra tồn tại của nó.

- Rốt cuộc đã tới, quỷ vương nhất định sẽ tưởng thưởng cho ta.

Con lệ quỷ sơ cấp xoa nắn hai tay nhìn Diệp Dương Thành biến mất, cũng không dám tiếp tục trì hoãn, sau khi rù rì tự nói mấy tiếng, liền trực tiếp hóa thành một luồng sương mù màu xám biến mất ở chỗ cũ.

Con lệ quỷ sơ cấp là một trạm gác ngầm, bụi âm linh thảo xung quanh bãi đất trống cũng được xem là cứ điểm tạm thời của lệ quỷ. Trạm gác giống như nó có lẽ đã trải rộng hơn phân nửa địa phủ, mật thiết chú ý đến hành tung của Diệp Dương Thành.

Những quỷ vương hạ lệnh bố trí trạm gác thậm chí còn hứa hẹn, nếu có con lệ quỷ nào phát hiện ra tung tích của Diệp Dương Thành, hơn nữa báo cho bọn họ trước tiên, như vậy, quỷ vương sẽ đích thân xuất thủ, đề thăng tu vi của lệ quỷ, thấp nhất cũng đề thăng lên trình độ lệ quỷ cao cấp.

Có thể nói, để phòng bị Diệp Dương Thành một lần nữa tiến vào địa phủ, Quỷ vương khắp nơi đã chuẩn bị vô cùng chu đáo, chỉ chờ Diệp Dương Thành tự mình tới cửa...

- Xuống tới ba lần thì lãng phí ba lần cơ hội, nếu như đây thật sự là lần cuối cùng..., vậy cũng phải kiếm đủ vốn rồi mới trở về.

Ở trên không trung cách mặt đất ước chừng 400m, Diệp Dương Thành vẫn duy trì tốc độ bay nhanh, vừa bay vừa suy nghĩ, nhưng vẫn không tìm ra đầu mối rõ ràng.

Dưới tình huống này, hắn cũng chỉ có thể âm thầm nảy sinh ý nghĩ ác độc, nếu lần này thật sự là lần cuối cùng tiến vào địa phủ, vậy cũng phải nghĩ biện pháp kiếm đủ tiền vốn, ít nhất phải tu luyện Cửu Tiêu thần quyết tới tầng thứ năm, nếu không sẽ thua lỗ lớn.

Dĩ nhiên, còn có âm linh thảo, phải cắt, cắt rất nhiều rất nhiều đồ dự bị, trong đầu bận rộn suy nghĩ, tốc độ phi hành cũng từ từ chậm lại, bởi vì phía trước có một con sông, nói đúng ra, là một con sông màu đỏ, toát ra mùi máu tanh nồng đậm.

Ở hai bên bờ con sông này, Diệp Dương Thành nhìn thấy loại thực vật thứ hai hắn nhìn thấy trong địa phủ: từng gốc cây hoa hồng nhỏ cao chừng hai mươi phân, có ba cánh hoa.

Vị trí sinh trưởng của hoa hồng nhỏ chỉ giới hạn trong phạm vi một thước hai bên bờ sông, một khi ra ngoài khoảng cách một thước này, sẽ không thấy có thực vật gì tồn tại, thậm chí ngay cả âm linh thảo cũng không nhìn thấy.

Nhìn từng cây hoa hồng nhỏ sinh trưởng hai bên bờ, Diệp Dương Thành từ từ hạ xuống, sau khi vững vàng rơi xuống một bên bờ, khom lưng đi xuống đưa tay ngắt lấy một cây hoa hồng nhỏ...

- Vù vù vù.

Không đợi bàn tay của Diệp Dương Thành chạm vào cây hoa hồng nhỏ, trong nước sông cuồn cuộn, lại mãnh liệt vươn ra mấy chục chiếc xúc tu lớn bằng chiếc đũa màu đỏ như máu, chạy thẳng tới chỗ Diệp Dương Thành.

- Oh~ Shit.

Bị biến cố đột nhiên xuất hiện này hù dọa hết hồn, Diệp Dương Thành cũng không vội vàng lựa chọn hoàn thủ, mà mạnh mẽ lùi về phía sau, tạm thời tránh được công kích của những xúc tu màu đỏ như máu.

Đứng cách vị trí hai bên bờ sông ước chừng mười ba thước, Diệp Dương Thành nhanh chóng ổn định tâm tình, khẽ nhíu mày nhìn những xúc tu màu đỏ như máu không ngừng múa lượn trên không trung, trong đầu không biết làm sao, lại đột nhiên sinh ra hào khí biết trên núi có hổ, nhưng vẫn tiến lên.

Xúc tu màu đỏ như máu cũng không biết là tứ chi của loại sinh vật nào, nhưng chỉ nhìn nó bảo vệ những đóa hoa kia, cũng đủ để chứng minh loại thực vật chỉ sinh trưởng ở hai bên bờ sông này, tuyệt đối có tác dụng đặc biệt, nếu không, làm sao lại có loại quái vật bảo vệ nghiêm ngặt như vậy?

Vào bảo sơn nhưng tay không mà về, đây cũng không phải tác phong của Diệp Dương Thành từ trước đến giờ. Nếu những quái vật này thủ hộ hoa hồng nhỏ như thế, vậy thì ngại gì mà không hái nó?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play