Nghiêm Kiến Binh giống như thật kinh ngạc nga một tiếng, tiếp theo có vẻ buồn bực hỏi:
- Không biết Trần Thiếu Thanh làm sao chọc giận Vu thiếu vậy? Vu thiếu lại muốn xử lý Trần Thiếu Thanh như thế nào?
Câu hỏi của Nghiêm Kiến Binh đã đúng trọng tâm của Chương Gia Thành, đó là giả vờ, nhưng trong lòng hắn lý giải Nghiêm Kiến Binh ra vẻ tức giận để tranh thủ thêm ấn tượng với Vu thiếu. Đối với thái độ này hắn đã hiểu rõ ràng, cũng không cảm nhận có gì là không ổn thỏa.
Nếu lúc này đổi lại là một người có chút lý trí, tuyệt đối sẽ cảm nhận ra được thái độ Nghiêm Kiến Binh có chút không ổn, dù sao Nghiêm Kiến Binh là người đứng đầu Thiệu Hoa thị, đường đường một quan chức cấp chính sở làm sao lại khách khí đến như vậy với một trợ lý tư nhân không liên hệ gì với chủ tịch tỉnh đây?
Phải biết rằng, là bí thư thành ủy địa cấp thị, Nghiêm Kiến Binh căn bản không cần đặt đứa con của một quan lớn bộ cấp vào trong mắt, dù sao làm quan là cha của hắn, cũng không phải hắn, hơn nữa vị quan viên này đã là cấp chính sở, xem như là chức quan không nhỏ, cho dù vị chủ tịch tỉnh kia muốn động hắn, cũng phải suy nghĩ kỹ hậu quả.
Nhưng Chương Gia Thành không hề phát hiện được vấn đề này, Vu Hải Thanh lại cảm giác mình có thể chỉ huy được Nghiêm Kiến Binh. Hai chủ bộc một kẻ đầu óc còn thiếu dây thần kinh khôn ngoan, một kẻ tự tin quá mức, quả thật là phối hợp thật hoàn mỹ.
Nghe được câu hỏi của Nghiêm Kiến Binh, Chương Gia Thành nở nụ cười, nói:
- Vu thiếu thật bất mãn với Trần Thiếu Thanh, nghe nói người này từ một tiểu công an đi tới chức phó cục trưởng thành phố như bây giờ, thời gian chưa đến một năm, đây chính là phá hủy quy củ không nhỏ, bên trong nhất định có hoạt động không thể gặp người.
Nói tới đây, Chương Gia Thành lấy ra gói thuốc đưa một điếu cho Nghiêm Kiến Binh, nói:
- Ý tứ của Vu thiếu rất đơn giản, chính là cho hắn cuốn gói chạy lấy người, sau khi chuyện thành công sẽ có hậu tạ.
- Xoạch!
- Ha ha…
Nghiêm Kiến Binh cầm hộp quẹt châm thuốc, có chút hăng hái nhìn Chương Gia Thành, hỏi một câu làm hắn vô cùng kinh ngạc:
- Chẳng lẽ các vị thật khẳng định, tôi nhất định sẽ giúp chuyện này?
- Ách…
Chương Gia Thành có chút ngây người, câu hỏi của Nghiêm Kiến Binh thật sự làm hắn choáng váng. Nếu ông không muốn giúp, ông phế nhiều lời như vây làm gì?
Kinh ngạc hơn mười giây, Chương Gia Thành có chút phục hồi lại tinh thần, nuốt nước bọt, nhìn Nghiêm Kiến Binh cười khan một tiếng:
- A…ha ha…Nghiêm bí thư sao lại nói vậy, tôi cũng nghe theo phân phó của Vu thiếu mới đến đây tìm ngài, ngài phải biết rằng, Vu thiếu chính là con trai…
- Ba!
Chương Gia Thành còn chưa nói xong, sắc mặt Nghiêm Kiến Binh đột nhiên trầm xuống, vỗ mạnh lên bàn, bật dậy nổi giận nói:
- Đỗ hỗn trướng, Vu thiếu Vu thiếu, tôi thật sự cảm thấy xấu hổ cho Vu chủ tịch có một đứa con trai như vậy. Một phó cục trưởng cục công an thành phố địa cấp, đường đường cán bộ phó phòng cấp, chỉ một câu của quan nhị đại không biết xấu hổ nói bãi miễn thì bãi miễn? Các người quả thật nghĩ rằng trên đời này không có ai trị được các người hay sao?
- Nghiêm bí thư, tôi…
Chương Gia Thành bị Nghiêm Kiến Binh đột nhiên bão nổi làm sợ đến ngây ngốc tại chỗ, làm sao còn tư thế mắt cao hơn đầu như lúc mới đi vào phòng? Nói đến cùng hắn chỉ là một con chó bên người Vu Hải Thanh, mà xưng là trợ lý tư nhân đều chỉ do chính bản thân hắn chụp mũ cho mình mà thôi.
Hắn ngây ngẩn cả người, mà Nghiêm Kiến Binh căm tức nhìn hắn, đột nhiên xoay người đi tới bàn làm việc, cầm điện thoại bấm một dãy số liền nói:
- Tiểu Trần, anh lập tức mang vài người đến ủy ban thành phố.
Bên kia điện thoại Trần Thiếu Thanh thoáng ngây ra, có chút khó hiểu. Nhưng Nghiêm Kiến Binh là chỗ dựa lớn nhất của hắn tại Thiệu Hoa thị hiện giờ, đương nhiên hắn cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đáp:
- Dạ, Nghiêm bí thư, trong vòng mười phút tôi sẽ tới.
Chương Gia Thành hoàn toàn hoảng sợ đến choáng váng, Nghiêm Kiến Binh lại trực tiếp gọi điện kêu người tới? Hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn không sợ Vu Hải Thanh nổi giận sao? Chẳng lẽ hắn không sợ…
Đúng rồi, hắn không sợ! Thẳng đến lúc này Chương Gia Thành mới sực tỉnh lại, Nghiêm Kiến Binh là ai? Đó là cán bộ cấp chính sở, bí thư thành ủy Thiệu Hoa thị, không cần sợ nhị thế tổ như Vu Hải Thanh, một khi sự tình bị chọc thủng ra ngoài, đừng nói tới phản ứng của Vu Tranh Vanh, chỉ riêng tạo thành ảnh hưởng xã hội đã đủ Vu Tranh Vanh kiêng kỵ ba phần.
Nói cách khác, Nghiêm Kiến Binh căn bản không cần đem Vu Hải Thanh để trong lòng, bởi vì Vu Hải Thanh căn bản không thể uy hiếp được Nghiêm Kiến Binh, mà tay sai phụ trách chân chạy như mình, lúc này đã hoảng sợ đến mất hết can đảm, sắc mặt trắng bệch lảo đảo muốn ngã.
- Nghiêm…Nghiêm bí thư…
Chương Gia Thành run rẩy thân hình, môi run run, gian nan nuốt nước bọt, gượng cười nói:
- Vừa rồi…vừa rồi tôi…tôi chỉ đùa với ngài một chút, ngài…ngài ngàn vạn lần đừng để trong lòng…
- Ha ha.
Nghiêm Kiến Binh nhìn hắn mỉm cười, gật gật đầu:
- Đem những lời anh muốn nói giữ lại đi, đợi lát nữa Trần Thiếu Thanh Trần phó cục trưởng mang người tới, có lời gì anh hãy đi giải thích với hắn.
- Trần Thiếu Thanh!
Chương Gia Thành nhất thời muốn ngất, vì sao hắn tới nơi đây? Còn không phải vì muốn mượn thân phận của Vu Hải Thanh đi xử lý Trần Thiếu Thanh? Đây là đập phá bát cơm của người ta thôi!
Mà trái ngược còn bị Nghiêm Kiến Binh gọi Trần Thiếu Thanh đi tới…đây không phải là muốn chết sao?
Thân hình hắn run rẩy, khí khái đã bị ném mất nơi nào, hắn quỳ sụp dưới đất, rung giọng nói:
- Nghiêm…Nghiêm bí thư, ngài cũng không thể xằng bậy ah…
- Tôi có xằng bậy sao?
Nghiêm Kiến Binh mỉm cười, phủ định lời của hắn, nói:
- Xằng bậy chính là anh, những lời anh đã nói nên thành thật nói hết cho tiểu Trần, như vậy nhiều lắm chỉ bị phán tòng phạm, bằng không…chỉ riêng hành vi hối lộ bí thư thành ủy, uy hiếp kêu gào muốn triệt tiêu chức vị một phó cục trưởng, đủ cho anh ngồi tù lâu rồi.
Đi lên hai bước, Nghiêm Kiến Binh vỗ vỗ vai Chương Gia Thành, lưu một câu nói sau đó rời khỏi phòng làm việc:
- Còn vài phút nữa, tự anh suy nghĩ cho kỹ đi.
Nghiêm Kiến Binh rời khỏi, Chương Gia Thành quỳ dưới đất ngây dại, hơn mười giây sau hắn như quả bóng cao su bị xì hơi, quắt xuống, mềm liệt dưới đất.
- Xong rồi…
Ánh mắt Chương Gia Thành có chút dại ra, tuyệt vọng lẩm bẩm.
Sự tình đã đến nước này, hắn làm sao còn không rõ, Nghiêm Kiến Binh chính là cùng phe phái với Trần Thiếu Thanh, Trần Thiếu Thanh làm sao thăng chức? Là do Diệp Dương Thành đứng sau lưng nâng đỡ, ngay lập tức hắn liền đoán được một khả năng làm cho hắn tuyệt vọng…
Nghiêm Kiến Binh cũng là người của Diệp Dương Thành, mà hắn, lại đi tới nơi này tìm Nghiêm Kiến Binh chỉnh lý Trần Thiếu Thanh…
Đây gọi là gì? Gọi là dùng bánh bao thịt ném con chó, có đến mà không có về, Chương Gia Thành bật khóc, hoảng sợ mà khóc.
…
- Chương Gia Thành thật đúng là thượng hạng.
Sau khi Chương Gia Thành bị Trần Thiếu Thanh mang đi không bao lâu, thần sử ám ảnh trên người Nghiêm Kiến Binh liền dùng tâm linh liên lạc hội báo với Diệp Dương Thành, nghe xong cả quá trình, Diệp Dương Thành khó tránh bật cười.
Tìm thần sử của mình chế tạo phiền toái cho mình? Thật sự không nghĩ ra Vu Hải Thanh làm ra cách này.
Ngay khi Diệp Dương Thành định gọi điện cho Trần Thiếu Thanh dặn hắn hung hăng chỉnh lý Chương Gia Thành, Sở Minh Hiên đột nhiên xuất hiện, trong tay còn cầm túi nhựa màu đen.
- Chủ nhân, những vật này lấy được trong phòng sách Trịnh Bang Huy.
Sở Minh Hiên lấy ra ảnh chụp cùng băng ghi hình, trên mặt mang theo sát khí, bẩm báo:
- Là bằng chứng hành vi của Vu Hải Thanh trong biệt thự tại Khánh Châu thị.
Diệp Dương Thành nghe vậy, nhìn nhìn đồ vật trên bàn, thở dài một tiếng, trong ánh mắt kinh ngạc của Sở Minh Hiên vung tay đem đồ vật phân giải biến mất.
- Chủ nhân, ngài…
Sở Minh Hiên có chút kinh ngạc, không nghĩ tới vì sao Diệp Dương Thành hủy diệt bằng chứng, đây không phải là phương thức xử lý rụng Vu Hải Thanh tốt nhất sao?
- Vu Tranh Vanh là một quan tốt.
Diệp Dương Thành liếc mắt nhìn Sở Minh Hiên:
- Chỉ là sinh một đứa con hư hỏng mà thôi.
Hắn không nói câu kế tiếp, nhưng Sở Minh Hiên đã hoàn toàn hiểu được. Vu Tranh Vanh là một quan tốt, cho nên Diệp Dương Thành không muốn vì chuyện của Vu Hải Thanh làm liên lụy hắn, đây là người tốt có hảo báo sao? Làm quan tốt đương nhiên có hảo báo.
- Chuyện này cũng nên giải quyết.
Ngẫm nghĩ chuyện hai hôm nay, Diệp Dương Thành lộ ra thần sắc phức tạp nói.
- Đi xuống chuẩn bị đi, trước mười giờ đêm nay ta hi vọng chuyện này có kết quả minh xác.
- Dạ, chủ nhân.
Sở Minh Hiên cung kính đáp, hư không biến mất.
Nghĩ tới đây, Diệp Dương Thành hít sâu một hơi, sau khi Sở Minh Hiên rời khỏi, hắn lái xe đi thẳng tới Trần gia…
- Cái gì? Người bị bắt lại?
Khi tin tức Chương Gia Thành bị bắt giữ ở Thiệu Hoa thị truyền về trong tai Vu Hải Thanh, hắn căn bản không thể tin bật dậy, trực tiếp đẩy cửa rời khỏi phòng, vừa đi vừa cả giận nói:
- Đồ khốn, đầu óc Nghiêm Kiến Binh bị con lừa đá sao? Ngay cả người của tôi…
Thanh âm dần dần nhỏ xuống, mãi cho tới khi không còn nghe thấy.
- Người bị bắt rồi.
Thanh niên mập mạp lộ ra ý cười nghiền ngẫm, nhưng vẻ mặt mang theo tia ngưng trọng.
- Thủ đoạn của Diệp Dương Thành quả nhiên lôi lệ phong hành.
Một thanh niên khác vui sướng khi thấy người gặp họa:
- Nhưng thật không có lý trí, chọc giận Vu Hải Thanh, tiểu tử kia nổi danh kẻ điên, nói không chừng sẽ làm ra bao nhiêu mưa gió.
- Vậy thì không nhất định.
Một thanh niên khác chen lời nói:
- Lão đầu tử Vu gia nổi danh nghiêm khắc, nếu tiểu tử Vu Hải Thanh làm ra đại động tĩnh, Vu Tranh Vanh tuyệt đối sẽ không ngồi yên không quản tới.
- Lần này xem ra thật náo nhiệt.
Thanh niên mập mạp có chút bất an, nhưng bề ngoài vẫn tươi cười lắc ly rượu, như có ám chỉ:
- Có câu nói chó tranh mồi miệng đầy lông, chờ hai người đấu lưỡng bại câu thương…
- Hắc hắc hắc…
Trong phòng lại vang lên tiếng cười hăng hắc.
Nhưng làm người chế định chủ yếu trong kế hoạch lần này, thanh niên mập mạp tuy cũng đang cười nhưng vẻ ngưng trọng trên trán làm thế nào cũng không biến mất.
Nghe thanh âm tiếng cười của đồng bạn, thanh niên mập mạp ngẩng đầu lên lên bóng đèn hơi u tối trên trần, trong lòng thở dài âm thầm nói:
- Chuyện này sẽ phát triển như bọn họ suy đoán hay sao?
Trong lòng có chút nặng trịch, nhưng trong vô hình lại có chờ mong khó hiểu.