- Chuyện của công ty bình thường tôi không nhúng tay vào.

Diệp Dương Thành thật hòa ái như đại ca nhà bên, nâng tay cười nói:

- Cô phỏng vấn có thông qua hay không tôi sẽ không phát biểu bất cứ ý kiến gì, hiện tại tôi chỉ tới gặp cô nói chuyện phiếm, ngồi đi, không cần câu nệ cái gì.

- Tìm tôi nói chuyện phiếm?

Lý do của Diệp Dương Thành làm Lưu Phương Hoa thoáng lặng người, tiếp theo gật đầu cười nói:

- Diệp tổng cùng tôi nói chuyện phiếm, chính là vinh hạnh của tôi.

- Ngồi trước đi.

Diệp Dương Thành mời nàng ngồi xuống, lại chỉ Vương Tuệ Tuệ, nói:

- Vị này chính là phó tổng công ty, nếu như cô có thể thuận lợi được thu nhận, cô ấy sẽ là lãnh đạo của cô.

- Nga?

Lời nói của Diệp Dương Thành làm đại não Lưu Phương Hoa nhất thời không kịp phản ứng, cô gái chừng hơn hai mươi tuổi, dáng người có chút mập mạp trước mắt lại là phó tổng công ty của Diệp Dương Thành? Nếu không phải do quan hệ đi vào, chính là người có thực tài.

Tâm tư Lưu Phương Hoa xoay chuyển thật nhanh, sau một tiếng kêu kinh ngạc nàng thoáng đứng dậy gật đầu:

- Chào phó tổng.

- Chào cô.

Vương Tuệ Tuệ cũng đứng dậy gật đầu, không lộ vẻ nhiệt tình cũng không có vẻ cao ngạo, vô cùng đúng mực.

Chẳng qua Vương Tuệ Tuệ tới đây không phải vì nói chuyện phiếm, Diệp Dương Thành muốn nàng dùng thời gian này xác định mục đích thật sự của Lưu Phương Hoa muốn vào làm việc trong công ty Dương Thành, đồng thời xác định đối phương thật sự có thực học hay chỉ là bao cỏ mà thôi.

Nhiệm vụ không nhẹ, Vương Tuệ Tuệ cũng không mở miệng nói gì khác. Chỉ gật đầu chào Lưu Phương Hoa, nàng ngồi xuống bên cạnh Diệp Dương Thành, ánh mắt va chạm cùng ánh mắt Lưu Phương Hoa giữa không trung, nháy mắt thúc giục năng lực đặc thù của mình.

- Lưu tiểu thư là người nơi nào vậy?

Diệp Dương Thành mở miệng bắt chuyện hỏi.

- Tôi ở Hàng Châu.

Lưu Phương Hoa trả lời, cũng không nghĩ tới mình đang bị người lật xem trí nhớ.

- Nga, Hàng Châu sao.

Diệp Dương Thành thật có tiềm lực bắt chuyện, năm đó khi hắn còn làm nghiệp vụ viên, đây là kỹ năng nghiệp vụ trụ cột nhất của hắn, tuy nói không tiếp xúc đã một năm nhưng hắn cũng không thấy mới lạ.

Hắn gật đầu cười nói:

- Nghe nói Hàng Châu xuất mỹ nữ, khó trách trên người Lưu tiểu thư mang theo khí chất của mỹ nữ Giang Nam, nếu như có cơ hội đi Hàng Châu du ngoạn, xem ra tới lúc đó phải phiền toái Lưu tiểu thư dẫn đường.

- A a, Diệp tổng nói quá lời, có thể dẫn đường cho ngài cũng là vinh hạnh của tôi.

Lưu Phương Hoa mỉm cười, kỳ thật trong lòng đang sinh nghi, vị Diệp tổng đại danh đỉnh đỉnh này vô cùng bận rộn, làm sao có thời gian ngồi đây nói chuyện phiếm với nàng đây?

Chậm rãi nàng cũng thả lỏng cảnh giác, cùng Diệp Dương Thành cười cười nói nói hàn huyên. Hơn hai phút sau cửa phòng bị đẩy ra, Đỗ Nhuận Sinh đi vào trong văn phòng làm việc.

- Diệp tổng, sao ngài lại ở…

Đỗ Nhuận Sinh phi thường kinh ngạc nhìn Diệp Dương Thành đang trò chuyện với Lưu Phương Hoa, có chút ngây người không biết mình nên nói gì.

Diệp Dương Thành luôn xuất quỷ nhập thần, nếu có tâm tình sẽ đến công ty chuyển một vòng, không tâm tư hoặc bận công việc không hề thấy thân ảnh của hắn, không nghĩ tới chỉ là một chức phó quản lý bộ nghiệp vụ lại có thể hấp dẫn Diệp Dương Thành xuất hiện.

Diệp Dương Thành đứng lên, cười nói:

- Lão Đỗ, nếu anh đã đến đây tôi cũng không quấy rầy nữa, các vị cứ việc làm việc đi, tôi về văn phòng trước.

- Được…được…

Đỗ Nhuận Sinh có chút ngơ ngác gật gật đầu, thẳng đến khi bị Diệp Dương Thành lật mắt xem thường mới phục hồi lại tinh thần, cười nói:

- Diệp tổng đi mau lên, nơi này cứ giao cho tôi.

- Được, các vị cứ tự nhiên.

Diệp Dương Thành cười cười, cùng Vương Tuệ Tuệ rời khỏi văn phòng của Đỗ Nhuận Sinh.

- Kỳ quái…

Đưa mắt nhìn Diệp Dương Thành rời đi, Đỗ Nhuận Sinh có chút kinh nghi bất định gãi gãi đầu, lẩm bẩm:

- Diệp tổng không có việc gì lại đến công ty sao…

Hắn quay đầu nhìn Lưu Phương Hoa đã đứng dậy, cười nói:

- Ngồi đi, không cần khẩn trương…



- Thế nào, hiểu biết được nhiều ít?

Đi về văn phòng của mình, Diệp Dương Thành ngồi xuống sô pha mỉm cười nhìn Vương Tuệ Tuệ hỏi.

- Đại khái đều rõ ràng tình huống.

Vương Tuệ Tuệ lộ ra nụ cười tự tin, ngồi xuống đối diện, nói:

- Nàng tên Lưu Phương Hoa, hai mươi ba tuổi, mới tốt nghiệp năm trước, nhưng tới bây giờ nàng đã thay đổi công tác sáu lần.

- Gì?

Diệp Dương Thành sửng sốt, hỏi:

- Vì sao phải đổi?

Người liên tục thay đổi công việc như thế, phản ứng đầu tiên là người làm việc xúc động bị khai trừ, hoặc năng lực không đạt tiêu chuẩn bị sa thải, tình huống tốt nhất là cô gái này nói như rồng leo mà làm việc như mèo mửa. Khi Diệp Dương Thành nghe nói lời này lập tức giảm sút không ít hảo cảm.

Chẳng qua làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc chính là, Vương Tuệ Tuệ lại nói:

- Bởi vì nàng quá xinh đẹp, trong sáu công tác kia ngoại trừ tập đoàn quảng điện là vì thư mời mà khiến nàng bị sa thải, năm công tác còn lại đều do lãnh đạo đưa ra yêu cầu không tốt nên nàng nghỉ việc.

- Tiềm quy tắc?

Diệp Dương Thành nhướng mày.

- Xem như thế đi.

Vương Tuệ Tuệ có chút đồng tình nói:

- Bởi vì nàng lựa chọn công tác nghiệp vụ, lão ca cũng biết nữ nhân mặc đồ công sở luôn sẽ khiến nam nhân rung động, bình thường xú nam nhân nói ra yêu cầu đều âm thầm ám chỉ với nàng, lúc cần thiết nàng có thể lựa chọn bồi tiếp khách hàng…

- Vì thế nàng liền chủ động nghỉ việc sao?

Diệp Dương Thành lộ vẻ tán thưởng:

- Người có chủ kiến như vậy, tính tình cũng thật cương liệt.

- Cho nên ngày đó bị chủ tịch tập đoàn quảng điện mắng một phen, nàng cảm thấy mình không sai, thậm chí sau đó chủ tịch tập đoàn có gọi điện mời nàng trở lại làm việc, nàng trực tiếp lựa chọn cự tuyệt.

Vương Tuệ Tuệ cười nói:

- Nàng rất có lập trường của mình.

- Đối với nàng, em cảm thấy thế nào?

Diệp Dương Thành dựa vào sô pha, cười hỏi:

- Tổng hợp lại những tình huống mà em hiểu biết, nếu là một trăm điểm, em chấm nàng mấy điểm?

- Thành tích học tập của nàng rất tốt, tri thức không có vấn đề gì.

Vương Tuệ Tuệ suy nghĩ, sau thoáng trầm ngâm nói:

- Hơn nữa thông qua tự bản thân nàng đánh giá chính mình, cùng biểu hiện xuất sắc trong sáu lần công tác kia, em cảm thấy tạm thời chấm nàng sáu mươi điểm tuyệt không thành vấn đề.

- Tại sao là sáu mươi điểm?

Diệp Dương Thành không khỏi sửng sốt.

Vương Tuệ Tuệ giải thích:

- Năng lực một người bày ra không chỉ trong phỏng vấn hay trí nhớ mà chuẩn xác, em cảm thấy muốn chân chính hiểu rõ một người, nhất định phải từ thái độ làm việc cùng trình độ nghiệp vụ hàng ngày của nàng mà đưa ra phán đoán tổng hợp, chỉ trải qua quan sát mới có thể làm ra bình phán công chính.

Những lời này Vương Tuệ Tuệ nói như đinh đóng cột, thậm chí Diệp Dương Thành cũng có chút kinh ngạc.

Hắn nhìn nàng, nhịn không được gật đầu nói:

- Nói không sai, nhưng mà…vì sao em chỉ chấm nàng sáu mươi điểm đây?

- Bởi vì qua phỏng vấn cùng trí nhớ, miễn cưỡng cho nàng đạt tiêu chuẩn là không tệ rồi.

Vương Tuệ Tuệ châm chước nói:

- Phải đợi nàng làm việc một thời gian mới chuẩn xác đánh giá được.

- Không sai.

Diệp Dương Thành gật đầu nói:

- Nếu em có thời gian, không ngại đặc biệt trù hoạch kiến lập một ngành, tiến hành chấm điểm cho tầng quản lý, sau đó hoàn thiện, có thể lưu thì lưu, không thì cho rời đi.

- Không thành vấn đề.

Vương Tuệ Tuệ trầm ngâm, nói:

- Nhưng cũng không thể quang minh chính đại tiến hành, phải âm thầm làm việc này mới được.

- Vì sao?

Diệp Dương Thành hỏi.

- Bởi vì một khi công khai, tuy rằng sẽ thúc đẩy mọi người hăng hái tiến về phía trước, nhưng cũng tạo thành phá hủy bên bộ quan hệ công ty.

Vương Tuệ Tuệ cười:

- Hệ thống đánh giá cần lưu lại, nhưng không khí trong công ty cũng cần hòa hợp mới tốt.

Đến lúc này Diệp Dương Thành mới hoàn toàn yên lòng, đứng dậy nói:

- Anh sẽ nói qua với Đỗ Nhuận Sinh, em ở lại đảm nhiệm phó tổng nửa tháng trước đi, nửa tháng sau chúng ta bàn chuyện khác.

Vương Tuệ Tuệ gật đầu, trên mặt tràn đầy thần sắc tự tin.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play