Đưa bốn người Diệp Cảnh Long quay về bệnh viện đồng thời đóng xong viện phí, đợi khi Diệp Dương Thành lái xe rời khỏi Cù Hằng thị, đã gần bốn giờ sáng.

Trước khi Diệp Dương Thành rời đi, Diệp Cảnh Long lôi kéo không cho hắn đem chuyện mình bị thương nói với cha mẹ, trong ánh mắt thăm dò của anh trai, hắn nhăn nhăn nhó nhó nói hè năm nay hắn muốn đưa Mạnh Văn Tuệ về nhà, không hi vọng vì chuyện này mà chọc giận cha mẹ.

Còn có một nguyên nhân mà Diệp Cảnh Long chưa nói, nhưng trong lòng Diệp Dương Thành hiểu được, hắn không hi vọng chuyện này làm cho cha mẹ lo lắng, cha mẹ đã lo lắng cho hai anh em nhiều như vậy, còn muốn cho họ tiếp tục quan tâm sao?

Đối với biểu hiện của em trai, Diệp Dương Thành cảm thấy vui mừng, ít nhất chứng minh hắn đã trưởng thành, biết băn khoăn cảm thụ của cha mẹ, đây là một chuyện tốt.

Quay về huyện Ôn Nhạc, bởi vì dọc đường lái xe không nhanh, chờ khi hắn về tới tiểu khu Thủy Tinh Hoa Uyển, đã hơn bảy giờ sáng.

- Các ngươi ở lại đây xử lý sự tình, nếu có người gọi điện tới tìm ta, để Lâm Lập phụ trách nghe điện thoại, nhớ kỹ thân phận của ngươi cũng là trợ lý của ta.

Đi vào phòng khách, tránh chuyện xảy ra tại Trùng Thằng quần đảo tái diễn, Diệp Dương Thành đưa di động của mình cho Tống Lâm Lập, vừa dặn dò nhóm thần sử trong nhà, vừa đi lên bậc thang.

Xế chiều hôm nay hắn còn phải gặp mặt cha mẹ của đại Tráng, thời gian không nhiều lắm.

- Dạ…chủ nhân.

Nghe Diệp Dương Thành phân phó, nhóm người Tống Lâm Lập lập tức đáp, đưa mắt nhìn Diệp Dương Thành đi lên phòng ngủ của mình.

Cùng lúc đó, Dương Đằng Phi biến ảo thành một nam tử thanh niên dựa theo ý tứ của Diệp Dương Thành, lấy thân phận trợ lý bắt đầu tiến hành sửa sang sản nghiệp của Vương gia, sau đó điều động thần sử gia tốc xử lý chuyện này.

Nhưng muốn hoàn mỹ lấy được sản nghiệp của Vương gia, đầu tiên cần phải biết sản nghiệp có hợp pháp hay không, sau đó mới thao tác dễ dàng hơn.

Nói tóm lại việc này đối với Dương Đằng Phi mà nói cũng không phải chuyện khó khăn, Diệp Dương Thành chỉ cho hắn mười ngày, vậy hắn nhất định phải xử lý cho thỏa đáng.

Hắn phải để cho mọi người thừa nhận việc sản nghiệp Vương gia đổi chủ là một chuyện vô cùng hợp lý lẫn hợp pháp mới là tốt nhất.

Về phần trực hệ Vương gia chỉ trong vòng một đêm toàn bộ mất tích, việc này có thể gây ra gợn sóng, nhưng không thuộc phạm vi quản lý của Dương Đằng Phi, bởi vì chuyện này đã giao cho trung tâm xử lý sự kiện siêu nhiên giải quyết, nếu còn có kẻ nào mù quáng nhảy ra làm mưa làm gió…

Chuyện tại Cù Hằng thị đã giao cho Dương Đằng Phi xử lý, Diệp Dương Thành đi vào phòng ngủ của mình, đứng trước gương, hít sâu một hơi…

- Âm dương thông đạo, mở ra cho ta!

Điều chỉnh tốt tâm tình của mình, Diệp Dương Thành biến hóa hình thái chiến đấu, Thần Ngục Lệnh bay lên không trung.

Nói thật, đối với hành trình đến âm tào địa phủ lần này hắn vô cùng chờ mong, bởi vì lần đầu tiên đi tới đó hắn không biết nơi đó có lợi gì cho mình, chỉ nghĩ bắt bớ quỷ hồn quay về dương gian mà thôi.

Nhưng hôm nay không giống như lúc trước, có kinh nghiệm lần trước, hắn đã biết âm tào địa phủ có ý nghĩa như thế nào đối với hắn. Nếu như nói Tam Giác Vàng là nơi hắn kiếm công đức huyền điểm, như vậy âm tào địa phủ là địa phương giúp hắn tăng lên thực lực.

Huống chi trong âm tào địa phủ còn có vô số Âm Linh Thảo vô giá? Đó là một thiên đường mà không phải địa ngục!

Trong đầu thầm nghĩ việc này, Diệp Dương Thành huyễn hóa ra bàn long ngân thương, tay phải nắm chặt ngân thương, hít sâu một hơi, đi thẳng vào trong âm dương thông đạo.

- Cha, con có việc nói với cha.

Bảy giờ hai mươi bảy phút sáng sớm, bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc nhà hàng khách sạn bốn sao tại khu Lộ Kiều thành phố Thai Châu, Hoàng Thương Tùng vừa đi vào văn phòng còn chưa kịp ngồi xuống, liền nhận được điện thoại con trai gọi tới.

Nghe được tiếng nói của con mình trong điện thoại, khuôn mặt tiều tụy của Hoàng Thương Tùng miễn cưỡng gượng cười, dùng ngữ khí thật bình thản hỏi:

- Tiểu Tráng, gọi điện cho cha sớm như vậy, hay là sinh hoạt phí tháng này hết rồi đi?

- A…ha ha…cha, cha thật thông minh.

Hoàng Chí Hoan xấu hổ cười, không đợi cho cha bão nổi hắn lập tức bổ sung:

- Nhưng con cũng không phải xài bậy đâu, ngày hôm qua bạn cùng phòng của con bị đánh bị thương, con trả tiền thế chân trong bệnh viện hết rồi.

- Bạn cùng phòng bị thương?

Hoàng Thương Tùng ngây ra, sau đó cau mày nói:

- Cha đã nói với con, học tập nghiêm túc một chút, con thế nào? Luôn đem lời của cha xem như gió thoảng bên tai, nếu con thi được vào Thanh Hoa Bắc Đại, trong đó tuyệt đối không loạn như học hiệu bây giờ của con…

- Cha, trường học của con không loạn chút nào.

Trong giọng nói của Hoàng Chí Hoan mang theo hương vị như tranh công, nói:

- Hơn nữa ngày hôm qua con cũng bị đánh bị thương, hơn nữa còn là người tổn thương nặng nhất trong bốn người.

- Cái gì?

Thanh âm Hoàng Thương Tùng nhấc thời cất cao, tay siết chặt túi xách trên vai, cánh tay nổi gân xanh:

- Ai đánh con?

Hoàng Thương Tùng chỉ có một đứa con trai, tuy bình thường yêu cầu con nghiêm khắc một ít, nhưng nếu con trai thật sự xảy ra chuyện gì, thân phận người thừa kế thứ hai của Hoàng gia Thai Châu thị cũng không phải ngồi không.

Nhưng làm cho Hoàng Thương Tùng thật không ngờ chính là nghe được câu hỏi của hắn, Hoàng Chí Hoan vẫn đang cười, không hề có chút oán hận:

- Cha, cha không phải muốn đến Cù Hằng thị tìm người đánh con đòi công đạo đi?

Hoàng Thương Tùng nhất thời có chút khó hiểu, vì sao con mình bị đánh bị thương chẳng những không hề có vẻ oán hận, ngược lại còn cười được vui vẻ?

Hoàng Thương Tùng gật đầu nói:

- Chỉ cần không phải con ra tay trước, sai là đối phương…Hừ, con cho rằng cha con không thừa kế được vị trí của Hoàng gia gia chủ, ngay cả con mình cũng không bảo hộ được sao?

Trong lòng Hoàng Chí Hoan tràn ngập kiêu ngạo cùng tự hào khi lần đầu tiên nghe cha mình thừa nhận điều này, cười hắc hắc nói:

- Tuy rằng lần đầu tiên cha tỏ vẻ muốn bảo hộ con, nhưng con phi thường tiếc nuối báo cho cha biết, người đánh con hiện tại đã gặp xui xẻo…không, nói đúng ra là, cả nhà của hắn đều xui xẻo!

- Ân?

Hoàng Thương Tùng ngây ngẩn, sau đó giận tím mặt:

- Tiểu vương bát đản, nếu con dám mời đám du côn lưu manh…

- Cha, con trai của cha là hạng người gì, chẳng lẽ cha còn không biết sao?

Hoàng Thương Tùng hiểu lầm khiến Hoàng Chí Hoan càng vui vẻ, cười hắc hắc không ngừng:

- Thà rằng tự con liều mạng, cũng sẽ không phí tiền tìm người báo thù đâu.

- Vậy ý của con là…

Hoàng Thương Tùng càng thêm mờ mịt, không phải con trai bị người đánh hỏng đầu óc chứ?

Nghĩ tới đây hắn liền khẩn trương, vội hỏi:

- Xú tiểu tử, con còn biết cha là ai không?

- Cha không phải cha con sao, lên giường với mẹ con sao?

Hoàng Chí Hoan thản nhiên trả lời.

- Cũng may, cũng may…

Nghe con trai trả lời, Hoàng Thương Tùng thở ra, lại nói:

- Đừng dây dưa với cha nữa, nói nhanh, rốt cục là chuyện gì xảy ra?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play