Điều càng làm cho hắn cảm thấy kinh hãi chính là, cánh cửa phòng họp rõ ràng cho thấy bị người ta dùng sức mạnh đập vỡ, còn từ cầu thang lầu một lên lầu hai, dọc theo lối đi, tổng cộng có mười ba tên cảnh vệ lâm vào hôn mê, sinh tử chưa biết.

Ở hiện trường buổi công bố tin tức, hơn mười thi thể cảnh vệ lạnh như băng, như nhắn nhủ với hắn, lúc ấy bên trong hội trường đã xảy ra chuyện, buổi công bố tin tức đã bị tập kích khủng bố, mà tội phạm tham dự tập kích đã ép buộc các nội các đại thần rời đi.

Đứng trong phòng họp, sắc mặt của tổng giám lộ ra vẻ vô cùng âm trầm, hắn giơ một khẩu súng, dùng họng súng đen nhánh nhắm ngay vào ký giả tỉnh dậy đầu tiên, dùng vốn Anh ngữ lưu loát hỏi hắn:

- Ký giả tiên sinh, có lẽ ngài biết nơi này đã xảy ra chuyện gì, đúng không?

- Hắc... Ngươi có lẽ nên chuyển họng súng ra khỏi đầu ta trước đã.

Tên ký giả vừa tỉnh dậy, đã bị một họng súng chỉ vào đầu, sợ hết hồn hết vía cười lớn, nói:

- Ta được công pháp quốc tế bảo vệ, ta là...

- Khốn khiếp.

Tổng giám gần như đang ở trạng thái bùng nổ, căn bản không có tâm tình ngồi đây tán dóc với hắn, lập tức trợn tròn hai mắt, mở chốt an toàn, trầm giọng nói:

- Hiện tại ngươi chỉ có thể lựa chọn phối hợp.

- Được rồi được rồi, ta phối hợp, ta dĩ nhiên phối hợp.

Tên ký giả cũng không dám dùng sức mạnh, chỉ có thể giơ hai tay lên nói:

- Ngươi muốn biết cái gì, ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết.

- Nói cho ta biết, nơi này xảy ra chuyện gì?

- Nơi này xảy ra chuyện gì?

Tên ký giả da đen nhíu mày, sau khi từ từ sửa sang lại suy nghĩ, hắn mơ hồ nói:

- Chúng ta là ký giả, đúng, chúng ta nhận được thư mời đến buổi công bố tin tức của chính phủ các ngươi, sau đó chúng ta ngồi phi cơ đến Đông Kinh, tiếp theo sáng hôm nay tới đây tham gia buổi công bố tin tức..., chết tiệt, đám nhân viên an ninh thật là thô lỗ.

Tổng giám cố gắng nhẫn nại, cho rằng tên ký giả da đen sẽ tiếp tục nói tiếp, nhưng không đợi được tên ký giả da đen tiếp tục mở miệng trả lời vấn đề của hắn, sắc mặt không khỏi trầm xuống, hừ lạnh nói:

- Còn gì nữa không?

Tên ký giả da đen lại nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu, hắn lắc đầu nói:

- Chết tiệt, ta chỉ nhớ ta tiến vào hiện trường buổi họp báo, sau đó... Ta tỉnh lại.

- Tỉnh lại?

Tổng giám nhất thời không cách nào hiểu được ý tứ của những lời này, còn cho là mình tìm được đầu mối hữu dụng, theo bản năng hỏi:

- Làm sao ngươi tỉnh lại? Sau khi tỉnh ngươi nhìn thấy cái gì?

- Chính là đột nhiên tỉnh lại.

Ký giả da đen lưu loát đáp:

- Sau khi tỉnh lại, ta nhìn thấy trần nhà, sau đó ta liền ngồi dậy...

- Tiếp theo thế nào?

Tâm tình của tổng giám có chút kích động, có chút mênh mông, giống như trong đêm tối thấy được một ánh rạng đông, vội vàng thúc giục hỏi.

- Tiếp theo ta liền thấy một tên chết tiệt dí họng súng vào đầu ta.

Tên ký giả da đen vỗ trán một cái, thống khổ nói:

- Lạy chúa, Nhật Bản đúng là một quốc gia nguy hiểm.

- Có một tên chết tiệt dí súng vào đầu ngươi?

Tổng giám càng thêm kích động, luôn miệng thúc giục:

- Tiếp theo thế nào? Tên chết tiệt đó đã làm cái gì? Hình dạng của hắn trông thế nào?

- Tên chết tiệt đó dùng súng chỉ vào đầu ta, lại buộc ta trả lời một số vấn đề không giải thích được.

Ký giả da đen giơ tay chỉ cảnh sát trưởng:

- Hình dạng giống như ngươi vậy...

- Khốn khiếp.

Câu hỏi tiến hành tới đây, tổng giám cũng không phải người ngu, lập tức hiểu được mình đang bị tên ký giả trước mắt đùa bỡn, nổi trận lôi đình, hắn mắng to một tiếng, đứng dậy quát to:

- Người đâu, đưa hắn về đại sảnh.

- Rõ.

Hai gã cảnh sát đang kiểm tra tình hình mặt đất của phòng họp vội vàng đứng dậy, ngay sau đó túm lấy tên ký giả da đen...

- Chết tiệt, các ngươi là đồ dã man, ta là ký giả, ta có chứng nhận hợp pháp, ta sẽ khởi tố các ngươi...

Ký giả da đen bị mạnh mẽ kéo đi la hét om sòm, càng làm cho tổng giám rối loạn, thiếu chút nữa sẽ trực tiếp nổ tung.

Mười mấy cảnh vệ phủ thủ tướng bỏ mạng, thủ tướng, bộ trưởng ngoại giao, trưởng quan nội các... đều biến mất một cách ly kỳ, hắn cảm giác được bất luận mình có thể phá được vụ án này hay không, chức vị tổng giám của hắn sợ rằng cũng chấm dứt...

Khi hắn đang sầu não đứng trong phòng họp, một gã cảnh sát trẻ tuổi đột nhiên lảo đảo, thần sắc bối rối từ ngoài cửa phòng họp xông vào, người còn chưa tới trước mặt cảnh sát trưởng, đã hô to lên:

- Tá Thôn Tổng giám, không xong rồi, xảy ra chuyện đại sự rồi.

Nghe thấy tên cảnh sát trẻ tuổi hô to, Tá Thôn tổng giám liền biến sắc, mạnh mẽ xoay người lại hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

- Công Đằng Quân, Sơn Khẩu quân, Trung Điều quân, Thạch Xuyên quân... Bọn họ... Bọn họ cũng mất tích.

Tên cảnh sát trẻ tuổi nói chuyện không phải quá lưu loát, cà lăm, khiến người ta mơ hồ không nghe hiểu hắn vừa nói gì.

Tá Thôn tổng giám nhất thời không cách nào phán đoán rõ ràng những người trong miệng tên cảnh sát trẻ tuổi là người nào, chỉ có thể hỏi:

- Bọn họ là ai?

- Bên trong... Nội các... Tất cả... tất cả đại thần nội các, đều mất tích rồi.

Tên cảnh sát trẻ tuổi run rẩy thân thể, móc từ trong túi ra một khối lệnh bài màu đỏ sậm, đưa cho Tá Thôn tổng giám, run rẩy nói:

- Ở hiện trường bọn hắn mất tích tìm được... vật này..

- Ầm...

Vừa nhìn thấy tấm lệnh bài tương tự năm tấm lệnh bài phát hiện trong phòng họp, trong đầu Tá Thôn Tổng giám nhất thời nổ vang một tiếng, giống như sét đánh giữa trời quang, hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, lồng ngực khó chịu, cổ họng ngòn ngọt...

- Phụt...

Một ngụm máu tươi phun ra ngoài, cả người lung lay vài giây, sau đó ngã phịch xuống sàn nhà trong phòng họp...

- Tá Thôn Tổng giám... Tá Thôn Tổng giám.

Trước khi hôn mê, hắn nghe được tiếng gọi ầm ĩ của tên cảnh sát trẻ tuổi...

- Nội các Nhật Bản xong đời rồi.

Strong cường điệu nói:

- Hoàn toàn xong đời.

- Bọn họ không nên trêu chọc vào ác ma Đông Phương kia.

Nievella Sax đốt một điếu xi gà, thả một ngụm khói nói:

- Bọn họ quá không biết điều, quá cuồng vọng, quá tự đại, bắt đầu từ khi bọn họ lựa chọn làm như vậy, ta đã biết bọn họ sẽ có kết cục này.

- Người Nhật Bản xưa nay đã như vậy, cuồng vọng tự đại là bản chất của bọn hắn.

Hilda nói:

- Nhưng, từ bài học của nội các Nhật Bản có thể thấy chúng ta lựa chọn lấy lòng ác ma kia là một lựa chọn vô cùng chính xác.

- Có lẽ, hiện tại chúng ta nên thảo luận một chút, làm thế nào sửa chữa quan hệ của song phương?

Fisher cau mày nói:

- Các ngươi đều biết, hiện tại chúng ta không có tiền.

- Hoàng kim cũng rơi vào tay hắn, hiện tại hắn căn bản không thiếu tiền.

Agustin đứng lên nói:

- Hoặc là, chúng ta nên tổ chức thành đoàn thể đến thăm Trung Quốc, thả ra tín hiệu hữu hảo với hắn, ta tin tưởng chính phủ Trung Quốc nhất định biết, hắn rút cuộc là...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play