- Diệp Dương Thành, ngươi có nhớ chúng ta đã từng là bạn thân hay không?

Nhìn Diệp Dương Thành mặt đầy sương lạnh, Lưu Tuyết Doanh đã khẩn trương đến cực hạn, nhưng, hồi tưởng lại thời gian còn ở Bảo Kinh trấn, hi vọng trong lòng nàng đột nhiên lại sống lại.

- Khi chúng ta học trung học còn từng là đồng học, ta nhớ khi đó mỗi lần ngươi nhìn thấy ta liền khẩn trương, các bạn học đều nói ngươi có tình cảm với ta, ngươi còn nhớ không?

Bàn Long ngân thương của Diệp Dương Thành không có cử động, lại không thấy động thủ với Lưu Tuyết Doanh, cũng không có ý tứ nhích người hay đặt Bàn Long ngân thương xuống, cứ lẳng lặng đứng, lẳng lặng nhìn Lưu Tuyết Doanh, đồng thời... lẳng lặng lắng nghe.

Nhìn thấy phản ứng của Diệp Dương Thành, hi vọng trong lòng Lưu Tuyết Doanh càng trở nên mạnh mẽ, bởi vì Diệp Dương Thành không động thủ, điều này đối với nàng mà nói, chính là một mở đầu vô cùng tốt đẹp.

Nghĩ tới đây, trên mặt Lưu Tuyết Doanh thoáng hiện lên vẻ vui mừng, khẽ cúi đầu tiếp tục nói:

- Đồng học trong trường đều nói, ngươi không xứng với ta, bởi vì ta có thành tích ưu tú, gia cảnh ưu việt, vóc người cũng tương đối xinh đẹp, khi ngươi đối diện với ta chắc chắn sẽ có một loại cảm giác tự ti...

Nói đến đây, Lưu Tuyết Doanh ngẩng đầu nhìn Diệp Dương Thành, giọng nói như hồi tưởng lại quá khứ tươi đẹp:

- Nhưng bọn họ đều sai lầm, ngươi cũng sai lầm, mặc dù thành tích học tập của ngươi bình thường, điều kiện gia đình cũng rất bình thường, nhưng ta không phải loại nữ nhân ham giàu, ta cũng khát vọng có được một người yêu thương ta thật lòng. Diệp Dương Thành, ngươi biết không, thật ra ngày đó khi ngươi mở dù cho ta, ta cũng đã thích ngươi, nhưng...

Dừng lại chốc lát, thấy Diệp Dương Thành vẫn không có phản ứng, Lưu Tuyết Doanh không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, bước lên phía trước, thanh âm cũng trở nên nhu hòa:

- Ngươi cũng biết, cha ta rất nghiêm khắc, nếu như ông ấy biết ta ở trong trường học gặp gỡ bạn trai, giữa chúng ta sẽ hoàn toàn không có hy vọng, cho nên... Ta chỉ có thể giữ lại tình cảm trong lòng, mỗi ngày ở trong góc len lén nhìn ngươi, nhìn ngươi cười, nhìn ngươi nói...

Sắc mặt Diệp Dương Thành vẫn bình tĩnh, vẫn thờ ơ.

- Sau này, cha ta cưỡng chế ta chuyển trường, khi đó ta rất muốn liên lạc với ngươi.

Lưu Tuyết Doanh rù rì nói:

- Khi đi học ta nhớ đến ngươi, lúc đi ngủ hay tỉnh giấc ta đều nhớ đến ngươi... Nhưng, ta biết ta chỉ có thể giấu kín tình cảm này trong đáy lòng, ta chờ đợi, chờ ta tốt nghiệp đại học sẽ quay về Bảo Kinh trấn tìm ngươi, kết hôn với ngươi, làm vợ của ngươi, sinh hạ những đứa con của chúng ta, nhưng...

Thần sắc trên mặt lại hiện ra bi thương, Lưu Tuyết Doanh rơi nước mắt, nức nở nói:

- Nhưng sau đó, công ty của cha ta xảy ra vấn đề, ta chỉ có thể bỏ học trở lại Bảo Kinh trấn, hối hả ngược xuôi vì chuyện của nhà ta, ngày hôm đó, lúc ngươi tiến vào ta không để ý tới ngươi, bởi vì khi đó ta thật sự quá rối loạn, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện nhà mình, ta... Ta cũng sợ ngươi thấy gia cảnh nhà ta sa sút mà lạnh nhạt với ta, cho nên... Ta kêu ngươi rời đi, kêu ngươi đừng gặp lại ta, bởi vì ta yêu ngươi, ta không muốn để ngươi gánh chịu quá nhiều áp lực.

Diệp Dương Thành bình tĩnh nhìn Lưu Tuyết Doanh nghẹn ngào, nhìn nàng chủ động, từng bước từng bước nhích lại gần mình...

- Nhưng ngươi biết không, hôm đó sau khi ngươi rời đi, trái tim của ta giống như bị đao xoắn, rất đau, thật sự rất đau.

Nước mắt liên tục rơi xuống, Lưu Tuyết Doanh nức nở nói:

- Khi đó ta thật sự rất muốn đuổi theo, kêu ngươi trở lại, sau đó vùi đầu vào trong lòng ngươi, để ngươi ôm lấy ta, để ngươi trìu mến ta... Nhưng, Dương Thành ngươi biết không, ta không dám, ta thật sự sợ ngươi xem thường ta...

Lắc đầu, đong đầy nước mắt, Lưu Tuyết Doanh lại bước về phía trước, lúc này, nàng chỉ còn cách mũi thương của Diệp Dương Thành không quá nửa thước, đã hoàn toàn tiến vào phạm vi công kích của Diệp Dương Thành.

Nhưng, trên mặt Lưu Tuyết Doanh không toát ra vẻ khiếp đảm, vẫn bi thương nói tiếp:

- Sau đó, ngươi cũng mở cửa hàng đối diện với góc khách sạn của ta, bắt đầu từ khi đó ta đã biết, không chỉ có ta không quên được ngươi, ngươi cũng không quên được ta, ta biết ngươi sẽ không thừa nhận, nhưng ta biết, ta biết tất cả.

Nước mắt tuôn ra, Lưu Tuyết Doanh tiếp tục bước về phía trước:

- Nếu như ngươi không cần ta, ngươi sẽ không mua nhung cầu, nếu như ngươi không cần ta, ngươi cũng sẽ mở cửa hàng đối diện với góc của ta, Dương Thành, ngươi yêu ta, ta cũng yêu ngươi.

Lúc này, Diệp Dương Thành khẽ rụt mũi thương về sau hai mươi phân...

Lưu Tuyết Doanh vừa nhìn thấy cử động của Diệp Dương Thành, nhất thời vô cùng vui mừng, lệ như suối trào nhìn Diệp Dương Thành, run giọng nói:

- Sau này, vụ án oan của cha mẹ ta được giải quyết, cha mẹ ta cũng được tuyên bố vô tội ra tù, khi đó ta thật sự rất muốn trở lại bên cạnh ngươi, làm nữ nhân của ngươi, giặt quần áo nấu cơm cho ngươi... Nhưng cha ta biết chuyện này, ông ấy không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, ông ấy muốn ta đi theo cả nhà cùng di dân, ngươi biết khi đó ta đau lòng thế nào không?

Diệp Dương Thành rụt mũi thương ra sau hai mươi phân, Lưu Tuyết Doanh tiến tới gần hai mươi phân, nức nở nói:

- Ta nhớ quá mới bỏ trốn, nhưng cha ta lại nhốt ta vào trong phòng, không để ta bước ra khỏi cửa phòng nửa bước, ta nhớ ngươi, ta thật sự rất nhớ ngươi...

Cúi đầu nhìn thoáng qua mũi thương Bàn Long ngân thương trong tay Diệp Dương Thành, Lưu Tuyết Doanh bất chợt lau nước mắt, lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng:

- Ta biết, hiện tại ngươi nhất định rất muốn giết ta bởi vì ta nhận giặc làm cha, bởi vì ta đã giết nhiều người bình thường như vậy... Nhưng, Dương Thành ngươi biết không? Ta cũng là bị ép buộc, ta muốn trở lại bên cạnh ngươi, nhưng bị hai tên khốn kiếp khống chế thân thể của ta, ta căn bản không có cách nào làm chuyện mình muốn làm.

Hai mắt nhắm lại, Lưu Tuyết Doanh thấp giọng nói:

- Nếu như ta sớm biết nam tử ngân giáp kia là ngươi...

Nàng lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng:

- Ha ha, nếu như ngươi còn đang giận ta..., vậy ngươi hãy giết ta đi, ta sẽ không hận ngươi, thật sự... sẽ không hận ngươi...

Nước mắt lướt qua gương mặt, Lưu Tuyết Doanh thấp giọng lẩm bẩm...

Nàng cho rằng, Diệp Dương Thành sẽ mềm lòng, nhưng tình huống thực tế là...

- Tốt.

Đối mặt với yêu cầu của Lưu Tuyết Doanh, Diệp Dương Thành rất dứt khoát gật đầu, rung ngân thương lên.

- Phụt...

Đầu thương lui về phía sau hai mươi phân vừa lúc tụ lực, không chút lưu tình đâm vào trái tim Lưu Tuyết Doanh.

Lưu Tuyết Doanh bị đâm xuyên trái tim, nhất thời ngây ngẩn cả người.

- Ngươi...

Khóe miệng tràn ra một đạo máu tươi, ngơ ngác nhìn Diệp Dương Thành, trên mặt Lưu Tuyết Doanh lộ ra thần sắc phức tạp, khụ máu cười to nói:

- Thật độc ác...

Lời còn chưa dứt, Lưu Tuyết Doanh đã bị Diệp Dương Thành không chút lưu tình đạp một cước bay ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play