Là người của quốc gia nào cũng không trọng yếu, quan trọng là... Bọn họ biết mình còn là con người, hơn nữa đa số người Okinawa dưới sự uy hiếp của đại binh nước Mĩ, đã mất đi huyết tính, nói dễ nghe là thành thật, nói khó nghe chính là nhẫn nhục chịu đựng, chết nhát.

Bất kể bọn họ là người nhu nhược làm sao, bọn họ cũng là người mà? Không quan tâm người của quốc tịch gì, dù sao cũng phải có tốt có xấu? Đa số người Okinawa đàng hoàng, cũng đã nói lên bọn họ ít nhất không có trải qua chuyện thương thiên hại lý gì.

Cái này chính là tiêu chuẩn người tốt trong mắt Diệp Dương Thành.

Nhưng, làm những người bề ngoài như người tốt, không biết mình là người tốt của nước nào, khi bị xua đuổi giống như đuổi vịt, chỉ sợ còn không nói được một chữ của con người.

Hơn chín mươi vạn người, bị binh lính đội tự vệ đổ bộ lên đất liền đảo Okinawa Nhật Bản xua đuổi tụ tập đến trung bộ đảo Okinawa, phần đầu phần đuôi trừ lưu lại binh lính tiếp tục bố trí phòng tuyến, tất cả mọi người đều tập trung đến gần Shinzoku ở trung bộ....

- Đây là ý tứ của phía trên.

Đám binh sĩ tầng dưới chót dựa theo mệnh lệnh của các sĩ quan, như hổ sói nhìn dân bản địa đảo Okinawa, đám binh sĩ võ trang đầy đủ mở bảo hiểm khẩu súng, nạp đạn lên nòng, phân cách những người dân bản địa đảo Okinawa thành vô số hộp vuông be bé, dưới họng súng uy hiếp đen nhánh của đối phương, dân bản địa đảo Okinawa chỉ có thể nén giận, tùy ý mặc đối phương quát mắng xua đuổi mà không dám hoàn thủ hoặc cãi lại.

- Ngài Matsuzaka, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?

Sau khi đổ bộ lên đất liền đảo Okinawa, dùng hết thời gian một ngày, mới tụ tập toàn bộ dân bản địa phân bổ ở khắp nơi đến vị trí trung bộ đảo Okinawa, Morino Masahiro làm quan Phó tổng chỉ huy đổ bộ lên đất liền lần này, tìm được Tổng tư lệnh Matsuzaka Keitarō, sắc mặt có chút khó coi hỏi:

- Tại sao binh lính của chúng ta không đi xây dựng công sự phòng ngự, tại sao không đi dọn dẹp căn cứ quân sự của Mĩ, mà lại đi xua đuổi người Okinawa?

- Ngài Morino, xin chú ý thái độ của ngươi.

Matsuzaka Keitarō đang đứng ở chỗ cao quan sát tình thế, nghe được câu hỏi gần như hét lên của Morino Masahiro, nhất thời sắc mặt lạnh lẻo, quay đầu lại trầm giọng nói:

- Tổng tư lệnh lần hành động này là ta, Matsuzaka Keitarō.

- Vâng, thật xin lỗi.

Morino Masahiro tựa hồ nghĩ tới điều gì, sắc mặt như xám tro, cúi người chào tạ lỗi với Matsuzaka Keitarō, nhưng ba chữ “thật xin lỗi” kia nói ra cũng vô cùng đông cứng.

Nhưng, Matsuzaka Keitarō không để ý nhiều như vậy, vừa nghe Morino Masahiro nói xin lỗi, lập tức giống như ăn vào linh đan diệu dược gì đó, cười ha hả, gật đầu nói:

-Đây mới là thái độ ngài Morino nên có.

Morino Masahiro nhất thời giống như uống phải nước tiểu ngựa, sắc mặt trong nháy mắt suy sụp, nhưng một tia lý trí cuối cùng đã ngăn hắn vọng động, hít vào một hơi thật sâu, cố gắng đè ép lửa giận trong đáy lòng, giơ tay chỉ đám người chi chít phía dưới, hỏi:

- Kính xin ngài nói cho ta biết, tại sao ta không biết trong kế hoạch còn có bước đi như vậy?

- Bởi vì ngươi quyền hạn không đủ.

Matsuzaka Keitarō đưa ra một giải thích khiến cho Morino Masahiro tựa hồ hộc máu, tiếp theo Matsuzaka Keitarō nói tiếp:

- Mà ta, cũng không cần thiết giải thích với ngươi.

- Ngươi...

Morino Masahiro liền biến sắc, theo bản năng đưa tay sờ vào thanh đao võ sĩ đại biểu cho thân phận bên hông mình, sau khi cầm chuôi đao, hắn lại chậm chạp không cách nào rút đao ra khỏi vỏ, mà Matsuzaka Keitarō chú ý tới cử động của hắn, cũng không có một chút thần sắc khẩn trương, ngược lại trên mặt thoáng hiện ra nụ cười hài hước...

- Hừ.

Không cách nào nhận được giải thích xác thực, Morino Masahiro vừa không dám động thủ với Matsuzaka Keitarō, chỉ có thể nặng nề hừ một tiếng, bỏ lại một câu nói, sau đó xoay người bước xuống đài cao được xây tạm thời:

- Phòng tuyến bắc bộ đã xây dựng xong, xin ngươi chớ quên mục đích chúng ta đổ bộ lên đảo Okinawa lần này.

- Ha ha ha..

Nhìn Morino Masahiro hổn hển rời đi, Matsuzaka Keitarō không nhịn được phá lên cười ha ha, mặc dù hiện tại hắn đã gần năm mươi tuổi, nhưng thanh âm cười lớn vẫn vô cùng mạnh mẽ, hắn nhìn theo bóng lưng Morino Masahiro hô:

- Morino, tư vị của tiểu thư mỹ tử như thế nào?

Thân thể Morino Masahiro cứng đờ, tiện đà tăng nhanh cước bộ đi xuống đài cao.

- Hừ, xem ngươi còn có thể lớn lối tới khi nào.

Nhìn Morino Masahiro đã bước xuống đài cao, Matsuzaka Keitarō nặng nề hừ lạnh một tiếng, nheo mắt nhìn về đám người phía dưới, lẩm bẩm:

- Công lao là của ta, người chịu oan ức là ngươi... Hắc hắc hắc...

- Người còn chưa tới sao?

Khi Matsuzaka Keitarō đang nhìn đám người phía dưới, cười hắc hắc, phía sau hắn đột nhiên vang lên thanh âm vô cùng lạnh lùng của một gã nam tử tráng niên.

Vừa nghe thấy câu hỏi của tên nam tử tráng niên này, thân thể Matsuzaka Keitarō rõ ràng chấn động, nụ cười đắc ý trên mặt trong nháy mắt bị thu liễm, xoay người sang chỗ khác, cúi đầu khom lưng nói:

- Vẫn không có động tĩnh gì, dĩ nhiên, binh lính của chúng ta cũng không xuất hiện thương vong, tất cả đều đang ở trong phạm vi khống chế, xin ngài yên tâm...

- Hừ, sống chết của bọn hắn có quan hệ gì đến ta?

Nam tử tráng niên lạnh lùng hừ một tiếng, sau khi lưu lại một câu, thân thể thoáng một cái, trực tiếp biến mất trong tầm mắt Matsuzaka Keitarō:

- Nếu không muốn chết, mau sớm nghĩ cách đưa người đến cho ta.

- Vâng... Dạ dạ dạ... ta sẽ làm...nhất định sẽ làm.

Sát ý mãnh liệt bộc phát ra, khiến Matsuzaka Keitarō sợ đến mức thân thể cứng đờ, lau mồ hôi rỉ ra trên trán, cúi đầu khom lưng.

Sau khi xác định tên nam tử tráng niên đã rời đi, Matsuzaka Keitarō mới đứng thẳng người, nhìn xuống dưới đài cao quát mắng:

- Tất cả các ngươi đều là bọn khốn kiếp.

Mấy tên binh sĩ canh giữ gần đài cao bị chửi có chút không giải thích được, cũng không biết là xảy ra chuyện gì?

Mắng xong mấy người lính này, Matsuzaka Keitarō lòng như lửa đốt lập tức gọi tới một tên lính, sau khi giao đãi mấy câu vào tai tên lính này, khoát tay nói:

- Nhanh đi làm đi.

- Cái này…

Tên lính này kinh ngạc nhìn Matsuzaka Keitarō một cái, nhưng cũng không dám nhiều lời, trực tiếp xoay người chạy đi truyền đạt mệnh lệnh.

Nhìn theo phương hướng tên lính này rời khỏi, Matsuzaka Keitarō lại có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua những người dân bản địa Okinawa bị hắn hạ lệnh tụ tập lại, một nghi vấn chợt lóe lên trong đầu hắn...

Tụ tập dân bản địa Okinawa, theo như lời phía trên, thật sự chỉ vì bảo vệ an toàn của bọn họ sao?

Trực giác nói cho Matsuzaka Keitarō, sợ rằng chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng...

Đúng như tên nam tử tráng niên lúc trước đã nói, sống chết của bọn hắn có quan hệ gì đến ta?

Nghĩ tới đây, Matsuzaka Keitarō nhếch miệng cười một tiếng, nheo hai mắt nhìn về phương xa...

Sau khi nhắn nhủ mệnh lệnh không tới sáu, hai đầu nam bắc đảo Okinawa bất chợt nổi lên lửa cháy hừng hực, nhà cửa, rừng cây, cỏ khô… bị phi cơ trực thăng bay trên bầu trời quăng đạn xuống đốt, trong nháy mắt ngọn lửa như nhuộm đỏ cả bầu trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play