Cống Giác Kiệt Bố là một gã cảnh sát ở đồn công an huyện Nyemo, hơn ba mươi tuổi, da ngăm đen.

Đối với Cống Giác Kiệt Bố, mỗi ngày ở trong sở công an đến hai giờ chiều, sau đó cởi bỏ cảnh phục trở về làm việc trên đất nhà mình, là một loại cuộc sống hắn vô cùng hưởng thụ, tiền lương mỗi tháng cũng đủ cho hắn chống đỡ chi tiêu của cả gia đình bình thường, đồng thời, đối với đệ đệ đang học bác sĩ ở Bắc Kinh, lại càng có một loại cảm giác tự hào.

Cống Giác Kiệt Bố cho rằng, sau khi đệ đệ học xong bác sĩ, tiền đồ của nhà hắn cũng bừng sáng, trong nhà có thê tử hiền lành lo liệu, phía ngoài còn có một đệ đệ bác sĩ làm việc, ở nhà lại có hắn làm cảnh sát chiếu cố, cái nhà này, còn chưa đủ hoàn mỹ hay sao?

Mỗi người đều nói Cống Giác Kiệt Bố làm tiếp hai năm, cũng sẽ được điều vào cục công an huyện, sau đó đi làm lãnh đạo, làm diễn giảng... Dù sao, mỗi lần nghe được đồng nghiệp bên cạnh hoặc là thân bằng hảo hữu nói đến chuyện này, Cống Giác Kiệt Bố cũng sẽ khiêm nhường mỉm cười, nhưng cũng không lên tiếng phản bác.

Có lẽ trong mắt hắn, hắn quả thật cũng có cơ hội làm lãnh đạo, làm diễn giảng, cho nên, mỗi ngày hắn đều ôm trọn nhiệt tình, đi giải quyết công việc. Ba ngày trước, Cống Giác Kiệt Bố nghe được một tin tức khiến cho hắn mừng rỡ như điên,

Một vị phó sở trưởng bị điều đến cương vị công tác của hắn, chỉ đạo viên của sở tìm hắn nói chuyện, loáng thoáng nhắc tới muốn cho hắn tiếp nhận vị trí phó sở trưởng này, điểm này khiến cho Cống Giác Kiệt Bố cảm giác cơ hội của mình đã đến, rút cuộc có thể làm một lãnh đạo nhỏ.

Cho nên, Cống Giác Kiệt Bố ngày thường không bao giờ ra ngoài tuần tra, lần này chủ động yêu cầu ra đường tuần tra, sau đó... Hắn đã chết.

Đúng vậy, hắn đã chết, chết dưới lưỡi búa của một người đàn ông, cái chết không giải thích được, thậm chí đến lúc chết Cống Giác Kiệt Bố cũng không biết tại sao mình phải chết, nam nhân giết hắn tại sao muốn tập kích hắn?

Hắn chỉ biết là, khi hắn bị một búa của nam nhân này chém vào ngực trái, nam nhân giết hắn mỉm cười, nụ cười vô cùng điên cuồng, cũng vô cùng cuồng vọng. Trong tiếng cười không kiêng sợ của nam nhân này, Cống Giác Kiệt Bố ngã xuống đất, ngã xuống máu tươi của mình, vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.

- Đan Ba, giết chết mấy tên cảnh sát.

Một gã dùng tấm vải màu trắng che cả khuôn mặt, chỉ để lại đôi mắt giơ cao thanh đao dính đầy máu tươi, chỉ về hướng mấy tên cảnh sát đang từ xa chạy tới, hai tròng mắt bắn ra tinh quang cuồng nhiệt, điên cuồng hô to:

- Mau mau mau.

- Biết rồi, Đạt Kiệt.

Ở vị trí cách tên nam tử này ước chừng mười mét, một nam nhân cao lớn, mập mạp, nghe được tiếng hô của Đạt Kiệt, sau khi dữ tợn cười một tiếng, giơ khẩu súng máy trong tay lên, bắn càn quét về phía mấy cảnh sát đang chạy tới.

- Tằng tằng...

Chiếc súng máy phát ra tiếng vang dày đặc, mấy chục phát đạn điên cuồng bắn ra, toàn bộ cảnh sát trúng thương, có bảy tám người đi đường tránh né không kịp, hoặc là chết hoặc bị thương

Nhìn thấy hiệu quả trước mặt, Đan Ba cười hắc hắc, hô to nói:

- Phật sống phù hộ, báo thù báo thù báo thù.

- Hoắc hoắc báo thù.

Tiếng hô của Đan Ba giống như là một viên thủy châu rơi vào trong nồi chảo nóng hổi, xoạt một tiếng, cả con đường trong phút chốc sôi trào, mười mấy tên nam tử vốn đứng bên cạnh hắn bất chợt cuồng nhiệt gầm thét, rút ra các loại vũ khí súng lục, đao côn, bom… xông lên đường cái

- Ùng ùng...

- Đát đát đát...

Từng đợt tiếng súng nhất thời vang dội cả huyện thành, ước chừng có hơn sáu mươi tên côn đồ hoành hành đầu đường, có kẻ dùng đao côn giết người, đả thương người, có kẻ dùng bom nổ tung nhà cửa xung quanh.

Lửa cháy hừng hực, một quảng trường vốn coi như phồn hoa nhất thời tràn ngập tiếng thét chói tai, cảnh tượng giống như ngày tận thế khiến đám người đột nhiên gặp tập kích mất đi phương hướng, bọn họ cố gắng tránh né, chạy trốn....

- Ha ha ha... Đan Ba, nổ súng đi, có bao nhiêu mục tiêu như vậy.

Đạt Kiệt cầm tàng đao đuổi theo một thiếu nữ mười chín tuổi, vừa quay đầu lại kêu tay súng máy Đan Ba:

- Ngươi nhìn xem, đám phản đồ này cũng biết sợ, Đan Ba, bọn họ sợ.

- Hắc hắc... Sợ thì xuống địa ngục đi.

Lại một lần nữa nghe được chào hỏi của Đạt Kiệt, Đan Ba thuận thế nhìn về phương hướng tây nam, bên đó chính là một trong những lộ tuyến mọi người chạy trốn, cũng là phương hướng tập trung nhiều người nhất.

Nhìn thấy đoàn người vì hoảng sợ mà chen chúc lẫn nhau, Đan Ba nhếch miệng mỉm cười, mở khóa an toàn, giơ súng máy lên nhắm ngay vào đám người đang chạy trốn người, mạnh mẽ bóp cò:

- Đát đát đát...

Súng máy phun ra nuốt vào, vô tình thu gặt tính mạng của bao nhiêu người vô tội, những người chạy trốn ngã xuống như ngả rạ, đan ba nụ cười trên mặt Đan Ba cũng càng điên cuồng lên, hô to ‘ Phật sống phù hộ ’, không ngừng càn quét, không ngừng cười lớn,

Lúc này Đạt Kiệt cũng đã đuổi kịp thiếu nữ liên tục hét chói tai, thậm chí ngay cả không cau mày, giơ tàng đao lên xoạt một tiếng, xẹt qua sau lưng thiếu nữ phía...

Thiếu nữ chết rồi, nàng đã chết dưới tàng đao của Đạt Kiệt, phía sau lưng bị Đạt Kiệt điên cuồng chém hơn mười đao, cho đến khi huyết nhục mơ hồ, đối với cái chết thảm của thiếu nữ, Đạt Kiệt hoàn toàn không có bất kỳ khó chịu, ngược lại dữ tợn cười một tiếng:

- Phản đồ, cũng nên xuống địa ngục đi.

Cùng lúc đó, phân cục công an ở gần đó gặp lửa đạn giày xéo, hoả tiễn, lựu đạn, bom tự chế, điên cuồng đánh về tòa nhà của phân cục công an, trong từng đợt tiếng nổ mạnh, tòa nhà làm việc sụp đổ, tử thương vô số.

- Ha ha ha... đồ phản bội cũng đáng chết.

Nam tử khiêng hoả tiễn nhìn tòa nhà của phân cục công an ầm ầm sụp đổ, phá lên cười như điên như dại.

Lúc này, một chiếc xe Pika chậm rãi lái vào con đường của phân cục công an, ở phía sau xe, có một gã lạt ma mặc áo cà sa màu đỏ, đầu đội mũ mào gà, ở trên mũi xe còn bố trí một cái loa và cái mic.

Bên phải tên lạt ma, còn có một nam tử mặc trang phục màu đen, bên hông đeo một thanh trường đao, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng phía trước, tỏ ra thờ ơ với mọi thứ diễn ra xung quanh.

Có tên này đi theo hộ vệ, Lạt Ma tựa hồ cũng tâm thần đại định, trên mặt lộ ra nụ cười thong dong.

Chỉ nghe hắn hô:

- Các tín đồ, ta là sứ đồ Đa Cát của phật sống Đạt Ma, các ngươi không phải sợ cũng không cần lo lắng, Phật sống Đạt Ma đã từ Ấn Độ lên đường, trong vòng 3 ngày sẽ trở lại Tây Tạng, trở lại cố hương của chúng ta, dẫn dắt chúng ta tiến lên một con đường mới. Đảng Cộng Sản cố gắng diệt sạch văn hóa của chúng ta, cố gắng phá hủy tín ngưỡng của chúng ta, bọn họ là ác ma, là tội phạm, là...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play