- Không còn…

Diệp Dương Thành khai xong khẩu cung rời khỏi, nhưng Diêm Chí Tường cùng cô gái mặc váy ngắn màu cà phê từ trong phòng thẩm vấn đi ra, sắc mặt ngây dại, hai người cơ hồ đồng thời nâng lên hai tay, ngây người nhìn xuống, trong miệng vô ý thức nỉ non:

- Không còn…như thế nào lại không còn…

Có lẽ nghe được lời thì thầm của đối phương, Diêm Chí Tường cùng Chu Thiến Thiến không hẹn cùng quay đầu nhìn đối phương, trên mặt Chu Thiến Thiến hiện lên vẻ đau khổ, cổ họng cảm thấy khô khốc:

- Tường ca, tôi…

- Năng lực của tôi biến mất, còn cô…

Nhìn thấy phản ứng của Chu Thiến Thiến, trong lòng Diêm Chí Tường đột nhiên chấn động, trên mặt lập tức lộ vẻ kinh hãi:

- Tại sao có thể như vậy!

- Tôi không biết, tôi không biết ah! Oa…

Chu Thiến Thiến ngồi xổm dưới đất, oa oa khóc rống, lúc này nhìn nàng giống như một đứa bé ba tuổi bị mất đi đồ chơi mình yêu thích, tiếng khóc rung trời.

- Đi trước đi.

Trong lòng Diêm Chí Tường tràn ngập mất mát cùng tuyệt vọng, nhưng dù sao cũng là đầu lĩnh tiểu đội bốn người, hắn không thể lộ ra vẻ khiếp đảm, chỉ phải cưỡng chế tâm tình thống khổ đi tới kéo Chu Thiến Thiến, lặng lẽ vỗ vỗ vai nàng.

Dìu Chu Thiến Thiến đi ra ngoài vài bước, Diêm Chí Tường khàn giọng nói:

- Nguyệt Hoa, đã chết…

- Tôi biết.

Nghe được lời nói của Diệp Chí Tường, Chu Thiến Thiến cắn môi gật gật đầu:

- Giống cái chết của Lục Vĩnh Huy như đúc, lúc nãy nghe công an nói qua.

- Bên chỗ Phương thúc, chúng ta làm sao trả lời?

Trong lòng Diêm Chí Tường có chút nặng nề, cha của Phương Nguyệt Hoa là sở trưởng sở công an tỉnh, trong tay nắm thực quyền, nếu cái chết của Phương Nguyệt Hoa không có lời giải thích hợp lý, như vậy…

- Cứ nói chi tiết đi…hiện tại tôi muốn rời khỏi nơi này.

Chu Thiến Thiến ngẩng đầu liếc mắt nhìn Diêm Chí Tường thật sâu, trong đôi mắt lóe lên vẻ nhát gan:

- Nơi này có quỷ…

- Ân.

Đề nghị của Chu Thiến Thiến được Diêm Chí Tường chấp nhận, hai người cùng nhau đi ra cổng đồn công an, dần dần bước chân càng nhanh, từ chạy chậm biến thành chạy như điên, thần sắc kinh hãi ngập tràn trên mặt.

Trong văn phòng trưởng trấn thuộc ủy ban trấn Bảo Kinh, trưởng trấn Trần Hướng Thành vừa nhận được báo cáo điều tra mà đồn công an gởi tới trong đêm liền nổi trận lôi đình.

- Chuyện ma quái? Ý của anh là, Lục Vĩnh Huy cùng Phương Nguyệt Hoa đều là bị quỷ giết chết?

Tay phải nắm chặt phần báo cáo, trên mặt Trần Hướng Thành tràn đầy tức giận, hung hăng đem phần báo cáo ném mạnh lên bàn làm việc, rít gào:

- Anh cho tôi là kẻ ngu xuẩn, hay nhận thức người khác là đầu đất? Chuyện ma quái? Con mẹ nó đi tìm con quỷ đến cho tôi xem!

- Trưởng trấn, tôi cũng không tin…

Nhẫn nhịn tiếng rít gào của Trần Hướng Thành, trên mặt Lâm Phong tràn đầy bất đắc dĩ, khác với Trần Hướng Thành đang nổi trận lôi đình, mặc dù hắn nói chuyện bình thường, thanh âm không lớn, ngược lại còn có vẻ nhỏ nhẹ:

- Nhưng vấn đề là lúc ấy toàn bộ mọi người đều nhất trí nhận định, chính là chuyện ma quái…Hơn nữa trên đường tôi đến nơi này, Lục Thế Minh con út của Lục Hồng Quân đã gọi điện thoại cho tôi, hắn cũng nói Lục Vĩnh Huy bị ma quỷ giết chết…

- Có người tin sao?

Lâm Phong giải thích làm cơn tức của Trần Hướng Thành giảm bớt rất nhiều, nhưng trên mặt vẫn tràn ngập buồn rầu, ngược lại còn thêm dày đặc:

- Cho dù những lời anh nói là sự thật, nói ra có người tin sao? Lục Vĩnh Huy chết ở chỗ chúng ta, anh có biết đây là cục diện gì không?

- Việc này…

Lâm Phong nghẹn lời, Lục gia Lục Vĩnh Huy có mạng lưới quan hệ rắc rối khó gỡ trong huyện Ôn Nhạc, nếu người của Lục gia thật sự vì cái chết của Lục Vĩnh Huy nổi giận, dù là Lâm Phong hay Trần Hướng Thành, chỉ sợ toàn bộ ban lãnh đạo trấn Bảo Kinh đều gặp tai ương!

Cũng không phải nói người của Lục gia có thể điều động mạng lưới quan hệ khu trừ họ, dù sao cũng là ban lãnh đạo một trấn, không phải dễ dàng liền kéo xuống ngựa, nhưng vấn đề là Lục gia là ai? Chính là người chưởng khống thế lực ngầm huyện Ôn Nhạc! Nếu bọn hắn muốn trút căm phẫn, thủ hạ thật không thiếu kẻ hung đồ.

Cho dù Lâm Phong là đồn trưởng đồn công an, nhưng cũng không nắm chắc vượt qua được lửa giận của Lục gia!

- Bang bang…

Ngay khi hai người đưa mắt nhìn nhau, cùng lâm vào kinh hoảng, cửa phòng làm việc bị gõ mạnh, ngay sau đó một nam tử hơn ba mươi vẻ mặt cổ quái đi vào, nhìn Trần Hướng Thành nói:

- Trưởng trấn, có một cuộc điện thoại tìm ngài…

- Nói tôi đi vắng.

Trần Hướng Thành làm gì còn long thanh thản nghe điện thoại? Vẻ mặt không kiên nhẫn khoát tay.

- Nhưng mà…cuộc điện thoại này ngài phải nghe…

Nam tử cẩn thận nói:

- Là sở công an tỉnh gọi tới.

- Cái gì?

Sắc mặt Trần Hướng Thành đại biến.

Điện thoại chuyển máy, năm phút sau sắc mặt Trần Hướng Thành trắng bệch buông điện thoại, mồ hôi lạnh tuôn ra:

- Tra, lập tức thông tri toàn bộ công an, hiệp cảnh, ráo riết điều tra cho tôi!

Nghe Trần Hướng Thành rít gào, Lâm Phong thật cẩn thận hỏi:

- Điện thoại này…

- Phá, trời bị đâm thủng!

Khóe môi Trần Hướng Thành run rẩy mãnh liệt:

- Thanh niên đã chết kia, chính là con trai của sở trưởng sở công an tỉnh Phương Tranh Vanh!

- A?

Sắc mặt Lâm Phong đại biến, gật mạnh đầu, không rên một tiếng quay đầu rời đi.

Nửa giờ sau, toàn bộ công an, hiệp cảnh của trấn Bảo Kinh, bất luận là đã tan sở hay đang nghỉ phép, toàn bộ đều bị triệu tập, ngay sau đó tiếng còi xe công an bao phủ cả trấn Bảo Kinh…

Diệp Dương Thành đã về đến nhà tự nhiên sẽ không biết được mình giết chết Lục Vĩnh Huy cùng Phương Nguyệt Hoa đã chọc ra một lỗ thủng thật lớn, trên thực tế đối với hắn mà nói, chuyện này đã hạ xuống màn che.

Mặc kệ cuối cùng có bao nhiêu người bởi vì cái chết của hai người kia mà gặp tai ương, đối với hắn mà nói không hề có chút quan hệ, tuyệt đối cũng không cần sản sinh áp lực.

Lục Vĩnh Huy là người đáng chết, làm nhiều việc ác chết chưa hết tội.

Thanh niên mặc sơ mi màu xám kia, tuy Diệp Dương Thành không biết hắn đã làm việc ác gì, nhưng vô duyên cớ đã động sát niệm mà xem, tuyệt đối không phải là người tốt, đã chết thì chết, không sao cả!

Cuối cùng hai người biến dị bị bác đoạt năng lực dị biến, đối với Diệp Dương Thành mà nói chỉ là một phen tôi luyện cùng đánh tỉnh, bởi vì mãi cho tới khi hắn về đến nhà mới chợt nhớ tới, mình tước đoạt năng lực biến dị của họ, nhưng không giết họ, có trời mới biết sau lưng họ còn có bao nhiêu người biến dị? Nếu bởi vì mình nhất thời nương tay nhân từ mà chọc càng nhiều người biến dị đến cửa trả thù…

Tạm thời dằn nén lo lắng, hiện tại trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, đó là phải: ác!

Bởi vì sau khi về đến nhà, hắn luôn suy nghĩ, nếu lúc ấy hắn nhẫn tâm hạ sát thủ, hiện tại số công đức huyền điểm của hắn đã có thể tiếp cận số điểm thăng lên cấp ba, đạt được thần quyền cùng mở rộng phạm vi khu vực quản hạt mới!

Hiện tại tuy rằng lấy được không ít linh lực, nhưng công đức huyền điểm chỉ còn 207 điểm, rốt cục là thu lợi hay tổn thất, hắn thật sự khó thể phán đoán.

Nhưng những động tác liên tiếp trước đó đã làm cho hắn hiểu được một sự tình, ngày sau nếu gặp phải phản thần giả biến dị, tuyệt đối không thể do dự chút nào, nên hạ thủ phải ra tay, không cho đối phương cơ hội phản ứng!

Về phần người dị biến…

- Không thể tiếp tục nương tay!

Diệp Dương Thành hít sâu một hơi, thầm nhủ trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play