- Bình thường.

Nghe thấy lời nói của Phó Diệc Chi, Diệp Dương Thành khẽ nhếch miệng cười, gật đầu nói:

- Một phần ba giá thị trường, bọn họ không đáp ứng mới là không bình thường.

- Phụ thần nói rất đúng.

Phó Diệc Chi kính cẩn đáp một tiếng, tiếp theo mới nói:

- Hiện tại có lẽ bọn họ đã đến nơi rồi, đối với lần gặp mặt này, bọn họ lộ ra hứng thú rất lớn, có lẽ lần gặp mặt này sẽ vô cùng thuận lợi.

- Hy vọng vậy.

Diệp Dương Thành không có tỏ vẻ gì nữa, khẽ gật đầu cười một tiếng, sau đó ngồi tựa vào ghế, từ từ khép hai mắt lại, dáng vẻ nhắm mắt dưỡng thần.

Phó Diệc Chi luôn chú ý tới phản ứng của Diệp Dương Thành, dĩ nhiên cũng không dám nói thêm gì nữa, biết điều ngậm miệng lại, chuyên tâm lái xe, cả quá trình, Diệp Dương Thành ngồi phía sau thậm chí cũng không cảm giác được có dấu hiệu thắng xe gì đó, vững vàng có chút kinh người.

Đối với bản thân Diệp Dương Thành, hắn quả thật cũng có một chút kỳ vọng với lần gặp mặt này, nhưng tóm lại, tâm tình vẫn hết sức bình tĩnh, bất luận lần gặp mặt này song phương có thể đạt thành nhất trí hay không, đối với hắn mà nói cũng không tồn tại bao nhiêu vấn đề.

Trước khi hắn rời Trung Quốc tới Mỹ, hắn cũng đã sắp xếp mười hai thần sử cấp một ở Trung Nam Hải, thông qua báo cáo của mười hai thần sử này, hắn ít nhiều cũng biết được suy nghĩ của các lãnh đạo quốc gia, cho nên nói, gặp mặt thành công hay không, quyết định ở thái độ của song phương.

Nói một cách khác, cho dù lần gặp mặt này không đạt thành bất kỳ nhận thức chung nào, Diệp Dương Thành nhiều lắm cũng chỉ phủi đít rời đi, đến loại tình trạng hiện tại của hắn, nắm trong tay rất nhiều thần sử của các khu vực, thậm chí có thể trực tiếp không để mắt đến thái độ của quốc gia.

Nhưng, gặp mặt cũng có chỗ tốt, ít nhất sẽ không vì chút vấn đề mà hoàn toàn trở mặt, mặc dù Diệp Dương Thành không sợ, nhưng nếu có thể tránh được phiền toái, hắn vẫn muốn tránh.

Huống chi lần này hắn đã cướp sạch năm ngàn tấn vàng và đại lượng tài liệu kỹ thuật trân quý từ nước Mỹ, vì vậy phải nhanh chóng quy đổi ra tiền mặt, giao dịch với quốc gia rõ ràng là phương thức tốt nhất, hơn nữa, Diệp Dương Thành còn muốn thông qua lần gặp mặt này, nghiệm chứng một số phỏng đoán trong lòng mình.

Hắn muốn biết, lợi ích thần quốc của Cửu Tiêu Thần Cách rút cuộc có liên quan đến sự cường thịnh của quốc gia hay không, nếu như phải sẽ có bao nhiêu công đức huyền điểm, thậm chí thần nguyên được thu vào?

Cái này chính là tiêu chuẩn Diệp Dương Thành cần nghiệm chứng gấp, một khi phỏng đoán của hắn được thành lập, như vậy, tiếp theo sẽ có một con đường có thể gia tăng công đức huyền điểm, nói tóm lại, lần gặp mặt này đối với Diệp Dương Thành chỉ có chỗ tốt chứ không có chỗ xấu, mấu chốt là hắn có thể thấy được bao nhiêu chỗ tốt.

Trong những chỗ tốt mà hắn nhìn thấy, hắn có thể bắt được bao nhiêu phần? Nếu như chỗ tốt đủ nhiều,Diệp Dương Thành thậm chí cũng không ngần ngại đứng trên lập trường quốc gia, thay quốc gia làm chút chuyện, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là những chuyện này phải là cục diện hai bên đều có lợi.

Diệp Dương Thành không phải thánh nhân, chuyện mua bán thâm hụt, không có lợi nhuận, hắn chắc chắn không làm, có đôi khi, làm người thì phải thực tế một chút, huống chi là một thần? Nếu trong phạm vi khả năng, thay Trung Quốc…không, là thay thần quốc Hoa Hạ làm chút ít chuyện, cường thịnh Hoa Hạ thần quốc, hắn còn có thể không tiếc một chút công đức huyền điểm và thần nguyên, nói cho cùng, công đức huyền điểm và thần nguyên mới là thứ hắn muốn có nhất.

Ngoại trừ mấy thứ này, tất cả quyền thế, tài phú gì đó đều là phù vân, đi tới trình độ hiện nay, hình thức suy nghĩ nhìn người nhìn chuyện của Diệp Dương Thành đã sớm xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, rất nhiều thứ trước kia rất xem trọng, hiện nay cũng đã phai nhạt.

Từ từ cắt tỉa suy nghĩ trong đầu, từ từ phác thảo ra phương thức tương đối có thể tiếp thu được. Thời gian lặng lẽ trôi qua, ước chừng sau năm mười phút, xe chậm rãi dừng lại trước cửa một khách sạn, Phó Diệc Chi xoay đầu lại, nhẹ giọng nhắc nhở:

- Phụ thần, đến nơi rồi.

- Người còn chưa tới sao?

Hồ Bá Hồng vội vã chạy tới, đẩy cánh cửa căn phòng Vip, sau khi nhìn lướt qua những người đang ngồi bên trong, hắn không khỏi ngẩn ngơ, tiện đà cười một tiếng:

- Xem ra, ta không tới trễ.

- Phó lão đã đích thân đi nghênh đón rồi, chờ một chút đi.

Nhìn thấy Hồ Bá Hồng đẩy cửa bước vào, Đường Quốc Nghiệp ngồi trên ghế sa lon bên cạnh bàn ăn đứng dậy, khẽ ho khan một tiếng, hắn nói:

- Không ngờ hắn lại chủ động đề xuất gặp mặt chúng ta, các ngươi cảm thấy, trong lòng hắn có phải còn có hai chữ quốc gia hay không?

- Từ cử động trước kia của hắn, điểm này có lẽ không cần nghi ngờ.

Chịu ảnh hưởng của uỷ viên quân ủy La Quang Kỳ, Hàn Thừa Bình cũng đã từ từ có khuynh hướng nghiêng về phía Diệp Dương Thành, nghe thấy lời nói của Đường Quốc Nghiệp, hắn đứng lên nói:

- Hơn nữa, lần gặp mặt này, chỉ sợ cũng có Phó lão ở trong chắp mối.

- Chỉ sợ là như vậy.

Vương Bằng Sơn khẽ gật đầu, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng khôn khéo, hắn nói:

- Phó lão có lẽ đã có liên lạc với người này từ rất sớm, chẳng qua phó lão có thể ngại thực lực của người này, chỉ có thể giúp đỡ hắn giấu diếm, lần này công khai gặp mặt, có lẽ phó lão đã thuyết phục được hắn, nếu không, làm sao hắn có thể chủ động đề xuất gặp mặt chúng ta?

- Tất cả mọi người đừng suy đoán nữa.

Nghe được mọi người dần dần có khuynh hướng sa vào thảo luận, Đường Quốc Nghiệp không khỏi cười sảng lãng, nói:

- Người đợi lát nữa sẽ tới, có chuyện gì, mọi người thẳng thắn nói chuyện là được, cần gì phải suy đoán như thế?

- Ha ha, bí thư nói rất đúng.

Lời nói của Đường Quốc Nghiệp được mọi người đồng loạt nhất trí, kết thúc suy đoán của bọn họ đối với Diệp Dương Thành tại sao lại lựa chọn gặp mặt bọn họ. Nhưng, lúc này Hàn Thừa Bình lại ném ra một vấn đề đến nay còn chưa kết thúc.

Hắn trầm ngâm chốc lát, hỏi:

- Phương án trước kia của chúng ta, còn tiếp tục hay không?

- Cái này...

Mọi người sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều có chút khó có thể định đoạt, trong lòng cũng có chút chần chờ.

Dựa theo phương án ban đầu bọn họ định ra, một khi Diệp Dương Thành có liên lạc, sẽ nghĩ biện pháp lôi kéo hắn vào trận doanh của quốc gia, dùng bản lãnh kinh thiên động địa của hắn làm chút chuyện cho quốc gia.

Nhưng, ban đầu khi xác định phương án này, Diệp Dương Thành chỉ đang gây sức ép cho khu Hoa Đông, ngày ngày đảo qua quan trường chán chường và xa hoa lãng phí, những tham quan ô lại đều lần lượt rơi đài hoặc bị giết, người có năng lực, nhận được trọng dụng đều bước lên mây xanh.

Nhưng bất kể nói thế nào, lúc đó bọn họ cũng chỉ cho Diệp Dương Thành là một dị nhân cấp cao mà thôi, cho nên khi chế định kế hoạch, cũng chỉ cân nhắc ở hướng dị nhân.

Nhưng càng về sau, Diệp Dương Thành gây ra động tĩnh càng lớn, triển lộ ra năng lực ngày càng mạnh, đầu tiên là phá huỷ căn cứ hải quân Nhật Bản, tiếp theo lại phá hủy quân diễn rửa nhục của Nhật Bản, sau đó tập kích căn cứ quân Mỹ ở Yokosuka, xông về phía căn cứ của quân Mỹ ở quần đảo Okinawa...

Điều khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi nhất, thật ra chính là thân thủ vĩ đại giống như chiến thần trên bầu trời Nam Hải cùng với tràng diện kinh thiên động địa giống như ngày tận thế của thế giới... Sau đó, hắn còn có thể cưỡi mây rẽ gió, giải quyết đại họa hạn lụt, đây là người sao? Đây quả thực là thần linh.

Thậm chí, bọn người Đường Quốc Nghiệp đều nghĩ, nếu như Diệp Dương Thành lựa chọn che chở Trung Quốc, như vậy, bất luận là đối ngoại hay là đối nội, hắn đều sẽ là một thanh bảo kiếm vô cùng sắc bén, ngăn cản kẻ địch bên ngoài đất nước, bảo vệ tài sản và tính mạng cho người dân.

Có thể nói, lúc này trong cảm nhận của bọn họ, địa vị của Diệp Dương Thành thậm chí đã thăng lên đến trình độ thần hộ mệnh, thậm chí còn có thể cao hơn.

Ban đầu định nghĩa hắn là dị nhân, đột nhiên lại phát hiện, người này căn bản không phải dị nhân, mà là thần hộ mệnh của quốc gia, tâm ý đương nhiên cũng sẽ phát sinh thay đổi long trời lở đất.

Giờ phút này trong đầu đám người Đường Quốc Nghiệp, chính là ôm loại trạng thái này.

Tiếp tục lôi kéo vị thần hộ mệnh này vào trận doanh của quốc gia? Một người cường đại như thế sẽ nguyện ý tiếp nhận sự trói buộc của quốc gia sao? Cho dù hắn nguyện ý, ai dám trói buộc hắn? Ai có thể trói buộc hắn?

Nghĩ đến đây, mặc dù Đường Quốc Nghiệp không muốn thừa nhận, lại phải khẳng định một sự thật, đó chính là, Diệp Dương Thành căn bản không phải người bọn họ có thể trói buộc, một khi giữa hai bên xảy ra xung đột, Diệp Dương Thành lại nổi trận lôi đình thì...

Quốc gia, dân chúng đều không chịu được hành hạ.

Tuy nói trong lòng có chút cảm giác mất mát, nhưng Đường Quốc Nghiệp vẫn hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:

- Hắn giống như một trăm đầu đạn hạt nhân di động, trong chúng ta ai có thể trói buộc hắn?

- Chuyện này...

Mọi người khó tránh khỏi có chút tức cười, Hồ Bá Hồng thấp giọng nói:

- Có lẽ chúng ta nên mặc kệ hắn, chỉ cần hắn không làm ra chuyện có lỗi với quốc gia, với dân chúng, không vượt ra ngoài giới hạn của chúng ta, rất nhiều chuyện thật ra chúng ta có thể mở một mắt nhắm một mắt, các ngươi nói... đúng không?

- Cho dù không đúng, chúng ta còn có lựa chọn khác sao?

Vương Bằng Sơn khẽ thở dài, ném ra một câu khiến mọi người tại đây khó tránh khỏi cảm thấy tức cười.

Lúc này, Hàn Thừa Bình lại nói:

- Trên thực tế chúng ta căn bản không có năng lực trói buộc hắn.

Lời nói thật sự cũng rất tổn thương mọi người, chín vị lão nhân đứng trên đỉnh cao quyền lực, giờ phút này cũng chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều trầm mặc. Tâm tình vui sướng ban đầu, cũng vô tình biến mất.

Thay vào đó là cảm giác nặng nề trầm trọng, chín vị lão nhân đều im lặng, tìm cho mình một chỗ ngồi xuống, cảm giác có chút thất thần... Thực tế, rất tàn khốc.

- Chào thủ trưởng.

- Chào thủ trưởng...

- Đều là thủ hạ của ngươi?

Nghe bên tai không ngừng truyền đến thanh âm thăm hỏi, Diệp Dương Thành đi trước mặt Phó Diệc Chi, khẽ nghiêng đầu nhìn vào mắt Phó Diệc Chi.

- Để cho phụ thần chê cười rồi.

Phó Diệc Chi cười một tiếng khô khốc, giảm thấp thanh âm giải thích với Diệp Dương Thành:

- Những người này đều là thành viên quân dự bị chiến sĩ siêu cấp đưa xuống, miễn cưỡng có thể coi là thành viên vòng ngoài của trung tâm xử lý sự kiện siêu tự nhiên, lần này vì muốn bảo đảm giữ bí mật lớn nhất, cũng chỉ điều động hơn ba trăm người khống chế toàn bộ khách sạn, những người này đều là từ tổng bộ điều tới.

- Bọn thủ hạ không ít.

Diệp Dương Thành cười lớn, gật đầu nói:

- Được rồi, dẫn đường đi.

- Vâng, phụ thần.

Phó Diệc Chi theo bản năng dừng bước, đưa tay ho khan hai tiếng, che dấu động tác cúi chào, thấp giọng nói:

- Ngài đi theo ta...

Địa điểm gặp mặt là một phòng Vip trên tầng sáu của khách sạn, Diệp Dương Thành một đường từ bãi đậu xe tiến vào bên trong khách sạn, khiến những thành viên vòng ngoài của trung tâm xử lý sự kiện siêu tự nhiên vô cùng hiếu kỳ.

Bởi vì, trung tướng thủ trưởng Phó Diệc Chi mà bọn họ coi là thần tượng lại đi theo phía sau hắn

Tuy nói khoảng cách giữa hai người chỉ hơn ba mươi thước, nhưng khoảng cách này cũng có thể phân biệt địa vị của hai người, rõ ràng địa vị của Diệp Dương Thành cao hơn Phó Diệc Chi không ít.

Nhưng vấn đề là, thành viên của trung tâm xử lý sự kiện siêu tự nhiên, cho dù chỉ là quần thể bên ngoài nhất, bọn họ cũng từng tiếp nhận đủ loại huấn luyện, mọi người đều là phần tử tinh anh nổi tiếng.

Nhưng bọn họ tựa hồ lật tung tất cả trí nhớ, cũng không thể đoán được Diệp Dương Thành rút cuộc là người nào, đây cũng là lãnh đạo sao?

Nhưng nếu là lãnh đạo, tại sao bọn họ chưa từng thấy.

Đợi sau khi Diệp Dương Thành và Phó Diệc Chi rời khỏi, những thành viên của trung tâm xử lý sự kiện siêu tự nhiên, không khỏi lộ ra vẻ tò mò nồng đậm, vô cùng hiếu kỳ về thân phận của Diệp Dương Thành, người này rút cuộc là ai?

Nhưng, mặc dù những thành viên này rất hiếu kỳ, cũng không dậy khiến Diệp Dương Thành cảm thấy hứng thú, dưới sự hướng dẫn của Phó Diệc Chi, hắn rất nhanh đi tới lầu sáu của khách sạn, phía sau cánh cửa căn phòng Vip, chính là những người hôm nay hắn muốn gặp.

- Phụ thần.

Phó Diệc Chi giảm thấp thanh âm, khẽ khom người nói:

- Đã đến nơi rồi.

Dương Thành nhẹ nhàng gật đầu:

- Gõ cửa đi.

- Bang bang...

Cánh cửa căn phòng Vip bất chợt vang lên tiếng gõ cửa, khiến chín vị lão nhân nhất tề ngẩng đầu lên, ánh mắt hoàn toàn tập trung vào cánh cửa căn phòng.

- Rốt cục... Tới rồi sao?

Tâm tình của Đường Quốc Nghiệp có chút kích động, cũng có chút lo lắng, nhưng chuyện đã đến bước này, bất kể là may mắn hay hối hận cũng phải đối mặt.

Nghĩ tới đây, Đường Quốc Nghiệp lập tức đứng dậy, giơ tay lên sửa sang lại y phục, lộ ra nụ cười ôn hòa, hắn mở miệng nói:

- Mời vào.

Thanh âm già nua mà mạnh mẽ xuyên qua cửa phòng, truyền vào trong tai Phó Diệc Chi và Diệp Dương Thành đang đứng ngoài cửa, nghe thấy lời nói của Đường Quốc Nghiệp, Phó Diệc Chi quay đầu kính cẩn mỉm cười với Diệp Dương Thành, tiện đà đứng thẳng người, quét sạch thái độ cung kính trước đó. Ít nhất nhìn từ mặt ngoài, giữa Phó Diệc Chi và Diệp Dương Thành căn bản không tồn tại cái gọi là quan hệ phụ thần và thần tử.

Luôn chú ý tới cử động của Phó Diệc Chi, Diệp Dương Thành dĩ nhiên cũng không nói gì, chỉ cười khẽ một tiếng, hơn nữa còn hơi có chút tán thưởng gật đầu. Phó Diệc Chi giấu diếm càng kỹ, đối với hắn đương nhiên cũng càng có trợ giúp, thời điểm thích hợp làm ra thái độ thích hợp, sẽ không ai nhìn ra quan hệ giữa Diệp Dương Thành và Phó Diệc Chi.

Phó Diệc Chi đẩy cánh cửa phòng nặng nề ra, cùng lúc đó, chín vị lão nhân trong phòng cũng đều lần lượt đứng lên. Bọn họ dĩ nhiên biết Phó Diệc Chi, chỉ là ánh mắt đều dừng lại trên ngườiDiệp Dương Thành đứng sau Phó Diệc Chi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play