Nghe được lời của Diệp Dương Thành, Hoàng Nhân Trí gật gật đầu, liếc mắt nhìn Trần Hải Bân, khoát tay:
- Bắt hết toàn bộ!
- Tôi…chúng tôi không biết gì cả ah…
Vừa thấy nhóm hình cảnh nhào tới, đám hiệp quản viên nhất thời kêu to, đặc biệt khi nghe Diệp Dương Thành chụp mũ bọn hắn là đồng lõa, sợ tới mức run rẩy cả người.
Đối với tiếng kêu gào của bọn hắn, Hoàng Nhân Trí không hề quản tới, đưa mắt nhìn Diệp Dương Thành, hỏi:
- Diệp lão đệ, vụ án này đã qua hai mươi ba năm, cậu làm sao mà biết được?
- Tôi? Ha ha…
Diệp Dương Thành cười ha ha, vẫy Vương Tuệ Tuệ:
- Tuệ Tuệ, em đến nói đi.
- A…
Vương Tuệ Tuệ đáp, nếu đã hoàn toàn phân rõ giới tuyến với Chu gia, nàng cũng không có gánh nặng tâm lý, lập tức dựa theo lời thảo luận của Diệp Dương Thành mà thuật lại…
Có một buổi tối, Chu Tương Thành uống say quay về nhà nằm ngủ trên sô pha, lúc đó Vương Tuệ Tuệ đói bụng đi xuống lầu định làm chút thức ăn khuya, nào ngờ thấy được Chu Tương Thành đang ngủ, dù sao cũng là con cháu trong nhà, nàng mới đi tìm cái mền định đắp cho Chu Tương Thành…
Vừa lúc nàng cầm mền đắp cho hắn, nàng chợt nghe được lời nói mớ trong cơn say của hắn, vì vậy biết được hai mươi ba năm trước ba anh em Chu gia đã làm ra hành vi man rợ trong khu rừng trúc Trí Nhân hương.
Sau đó Chu Vệ Quân thậm chí là người của Chu gia đối xử với nàng vô cùng lạnh lùng, thậm chí còn đánh nàng đầy thương tích.
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, nàng cảm thấy thiện hữu thiện báo, vì thế lúc chạy thoát ra khỏi Chu gia nàng liên hệ với Diệp Dương Thành đang ở Cù Hằng thị, đem vụ án của ba anh em Chu gia nói cho hắn biết.
Tiếp theo sau Diệp Dương Thành chạy về, liên hệ với bí thư huyện ủy Trầm Vũ Phàm, vụ án cuối cùng được chuyển giao cho Hoàng Nhân Trí.
Vì phòng ngừa ba anh em Chu gia bỏ trốn, Diệp Dương Thành không dám nói ra ý đồ chân thật của mình đến đây, mà lấy cớ giải quyết chuyện của Vương Tuệ Tuệ, đem ba anh em Chu gia giữ chân tại hiện trường.
Sau một phen giải thích, xem như khả năng bại lộ của Diệp Dương Thành cũng bị xóa đi, hơn nữa lời giải thích hợp lý, còn miêu tả rõ ràng việc Diệp Dương Thành thấy việc nghĩa mà làm.
Nghe xong Vương Tuệ Tuệ giải thích, người Chu gia trợn mắt nhìn nàng, mà Hoàng Nhân Trí vỗ tay, cảm khái nói:
- Đây là lưới trời lồng lộng, tuy thưa khó lọt!
- Đát đát đát…
Vào lúc này thanh âm tiếng động cơ ầm ĩ từ xa đến gần, rơi vào trong tai mọi người có mặt, rất nhanh từ đường lớn bên ngoài nháy mắt đã có mấy chục cỗ xe chạy vào, đem cả con đường bao vây chặt chẽ…
Mấy chục người từ trên xe bước xuống, xu thế hung hung tràn vào con đường nhỏ trước nhà Chu gia…
- Hoàng cục!
Nam thư ký cùng nữ khoa viên dẫn đầu, hai người dù sao cũng làm việc trong ủy ban huyện, đương nhiên có chút quen thuộc với vị cục trưởng phân cục công an Hoàng Nhân Trí này, vừa thấy được hắn đang đứng chung với Diệp Dương Thành, nam thư ký liền mỉm cười chào hỏi hắn.
- Nhé, là tiểu Lý ah.
Vừa nghe tiếng chào hỏi của nam thư ký, Hoàng Nhân Trí thu hồi ánh mắt cười dài quay đầu chào đón:
- Vì sao cậu cũng tới đây?
- Ha ha, là Trầm bí thư phân phó tôi đưa người nhà nạn nhân qua đây, đương trường đối chất.
Lý Thành Tài nhìn Hoàng Nhân Trí mỉm cười, giải thích một câu sau đó đưa mắt nhìn qua Diệp Dương Thành, cười nói:
- Diệp tiên sinh, vụ án lần này cũng cực khổ ngài.
Khi Hoàng Nhân Trí nghe Lý Thành Tài xưng hô “Diệp tiên sinh”, trong lòng không khỏi run lên, thông qua Lý Thành Tài, hắn biết mình đã suy đoán thật nông cạn quan hệ giữa Diệp Dương Thành cùng Trầm Vũ Phàm.
Mà làm thư ký cho Trầm Vũ Phàm, Lý Thành Tài tự nhiên hiểu rõ quan hệ của hắn ở bên ngoài, theo người này xem ra, Diệp Dương Thành chẳng những trọng nghĩa khinh tài vì sự nghiệp từ thiện, đồng thời còn là anh em kết nghĩa với Trầm Vũ Phàm, từ lòng tôn kính đối với hành vi thành lập quỹ từ thiện của Diệp Dương Thành, xuất phát từ quan hệ riêng tư giữa Trầm Vũ Phàm cùng Diệp Dương Thành, cho tới nay hắn vẫn luôn xưng hô Diệp Dương Thành là “tiên sinh” tỏ lòng kính trọng.
Nghe Lý Thành Tài xưng hô, Diệp Dương Thành cũng đã thói quen, mỉm cười gật đầu chào hắn, sau đó đưa mắt nhìn đoàn người sau lưng Lý Thành Tài, nghi hoặc hỏi:
- Bọn họ là…
- Bọn họ đều là hương dân Trí Nhân hương, còn có cha mẹ cùng em trai, em dâu, cháu của Mã Thải Thải.
Lý Thành Tài đáp:
- Bọn họ muốn đến nơi này đối chất với ba hung thủ.
- …
Diệp Dương Thành cùng Hoàng Trí Nhân liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra thần sắc cổ quái trong mắt đối phương, mang theo hơn trăm người đến đối chất? Xem bộ dáng hùng hổ của các hương thân, chỉ sợ đợi lát nữa một khi chân tướng được xác định, ba anh em Chu gia sẽ gặp tai ương.
Chẳng qua bất kể là Diệp Dương Thành hay Hoàng Nhân Trí, đều không có quá nhiều lo lắng đối với trường hợp sắp phát sinh, cho dù đánh chết ba anh em Chu gia, đây xem như ra ngụm ác khí, đạo lý pháp không trách đông ai cũng biết, còn có Hoàng Nhân Trí cùng Diệp Dương Thành hoạt động, cho dù ba anh em Chu gia có chết cũng xem như trừng phạt đúng tội, hả lòng hả dạ.
Trong lòng đã có chuẩn bị, Hoàng Nhân Trí cũng không nói gì, ánh mắt rơi xuống trên hai vị lão nhân tóc bạc, tiến lên vài bước vừa đi vừa nói:
- Hai vị lão nhân gia chính là cha mẹ của nạn nhân Mã Thải Thải?
- Vị này chính là…
Cha mẹ Mã Thải Thải dìu dắt lẫn nhau, Mã Niệm Thải đứng cạnh họ, trong tay cầm vật thể dùng vải trắng bao bọc, nhìn thấy Hoàng Nhân Trí đi tới, đưa mắt nhìn qua Lý Thành Tài.
- Ha ha, để tôi giới thiệu một chút.
Lý Thành Tài thấy vậy cười gật đầu, đưa tay về hướng Hoàng Nhân Trí, nói:
- Vị này chính là cục trưởng phân cục công an huyện, Hoàng Nhân Trí Hoàng cục trưởng, các vị có oan tình gì có thể nói với Hoàng cục trưởng, chính phủ nhất định sẽ trả lại công đạo cho mọi người.
- Hoàng…Hoàng cục trưởng.
Vừa xuất hiện liền gặp cục trưởng cục công an, Mã Niệm Thải càng thêm tin tưởng vụ án của chị mình được giải quyết, ánh mắt phức tạp nhìn Hoàng Nhân Trí, đột nhiên quỳ sụp dưới đất nói:
- Cầu Hoàng cục trưởng trả lại cho chị tôi một lời công đạo.
- Hoàng cục trưởng…Thải Thải nhà tôi…
Mã Niệm Thải vừa quỳ xuống, cha mẹ của Mã Thải Thải cũng quỳ trước mặt Hoàng Nhân Trí, nghẹn ngào muốn nói chuyện, nhưng lời tới bên miệng đã không thốt ra lời.
Nhìn hai vị lão nhân nước mắt đầm đìa, lại nhìn sắc mặt thống khổ của Mã Niệm Thải, đáy lòng Hoàng Nhân Trí rung động, hắn hít sâu một hơi, nhanh chóng tiến tới dìu cha mẹ của Mã Thải Thải cùng Mã Niệm Thải, nói:
- Vụ án này đã qua hơn hai mươi năm, thật nhắc tới đây cũng là cơ quan chính phủ chúng tôi làm lỗi, nên quỳ xuống không phải là các vị, mà chính là tôi đây!
Dìu ba người Mã gia đứng dậy, Hoàng Nhân Trí vừa nói xong không ngờ thật sự quỳ xuống trước mặt cha mẹ Mã Thải Thải, trước khi mọi người kịp phản ứng, hắn đã dập đầu với hai vị lão nhân, lớn tiếng nói:
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT