Thấy Diệp Hải Trung đẩy cửa bước vào, nữ nhân trung niên biết chuyện đứng dậy:
- Ô, Hải Trung đã về?
Nữ nhân trung niên cười nói:
- Vậy được rồi, hai người từ từ trò chuyện đi, ta phải về nấu cơm cho bọn nhỏ.
Thấy nữ nhân trung niên đứng dậy, trong lòng Diệp Hải Trung lo lắng, lễp hép nói mấy câu giữ lại:
- Sao đi mau vậy? Ngồi chơi chút nữa đã.
Nhưng nữ nhân trung niên dứt khoát cười rời đi.
Ngô Ngọc Phương đứng dậy tiễn bằng hữu ra cửa, sau đó đóng cửa phòng lại, tựa vào kính thủy tinh thở hổn hển.
- Má ơi, sợ chết cha.
Diệp Hải Trung nghe thê tử nói, lại nghĩ đến biểu hình cắn hạt dưa nhẹ nhàng của nàng, gã biết ngay trong bụng Ngô Ngọc Phương nghĩ gì.
Diệp Hải Trung bật cười hỏi:
- Sĩ diện khổ thân.
Nhưn nói sao thì đây chỉ là sợ bóng sợ gió.
Hai vợ chồng ở trong nhà an ủi nhau, bọn họ không biết có bảy, tám cặp mắt nhìn hết từng hành động, bao gồm cảnh Ngô Ngọc Phương ồn ào trong ngực Diệp Hải Trung.
Hơn mười một giờ khuya, các ngôi nhà lục tục tắt đèn nghỉ ngơi, trong tòa nhà hành chính công ty trách nhiệm hữu hạn tập đoàn giải trí Cửu Diệu, Yên Đài thị tỉnh Sơn Đông vẫn sáng ngọn đèn. Có nhiều nam nhân mặc đồ tây đen đi ra đi vào, cảnh tượng bận rộn.
Tầng mười hai cao ốc, văn phòng vốn thuộc về đổng sự trưởng kiêm tổng giám đốc Đổng Trường Xuân. Chung Tú Tuệ ngồi trên ghế không nói tiếng nào, không nhúc nhích một chút. Chung Tú Tuệ ngồi yên tại chỗ tựa hòn đá.
Đổng Trường Xuân vốn nên cùng Chung Tú Tuệ ở trong văn phòng lúc này không thấy bóng dáng đâu, văn phòng làm việc chỉ có mình nàng.
Thời gian trôi qua từng phút giây. Mười một giờ rưỡi khuya, cửa phòng đóng kín bị nhẹ nhàng đẩy ra. Hai nam nhân vạm vỡ mặt mộc mặc đồ tây đen kéo Đổng Trường Xuân người mềmn hũn như chó chết vào văn phòng của mình. Đổng Trường Xuân bị kéo hai mắc cá chân lê lết như túi rác, bị ném lên cao hai thước rồi rơi tự do. Đổng Trường Xuân đập xuống nền gỗ thật phát ra tiếng hét suy yếu.
Đổng Trường Xuân hầu như bị ép cạn tất cả sức lực, các ngón tay co lại thành nắm đấm chỉ là hy vọng xa vời. Các khớp xương toàn thân Đổng Trường Xuân như bị đập gãy rồi đối phương dùng bí thuật buộc gã sống trong đau đớn.
- Thánh... Thánh nữ...
Tất cả làm Đổng Trường Xuân như ở trong địa ngục, muốn sống không được muốn chết không xong.
Đổng Trường Xuân bị hai quái vật kéo đến trước mặt Chung Tú Tuệ, gã dùng hết sức lực cuối cùng, chật vật như chó mèo hoang ngắc ngứ kêu lên:
- Xin... Xin người hãy... Giết... Giết ta đi...
Chung Tú Tuệ luôn hóa đá đột nhiên có phản ứng.
- Giết ngươi?
Không thấy Chung Tú Tuệ có hành động gì, nàng đột nhiên biến mất trên ghế làm việc rồi đột ngột xuất hiện bên cạnh Đổng Trường Xuân. Chung Tú Tuệ nhẹ giơ chủy thủ kỳ lạ, lắc lư. Hai nam nhân vạm vỡ khom lưng hành lễ với Chung Tú Tuệ, ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại.
Chung Tú Tuệ đứng bên cạnh Đổng Trường Xuân, nàng cầm chủy thủ có thể dễ dàng lấy mạng gã, nhưng nàng không làm như vậy. Chung Tú Tuệ cười tủm tỉm chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Đổng Trường Xuân, chủy thủ lạnh lẽo rạch rách ống quần chân trái của gã.
Chung Tú Tuệ mỉm cười nói:
- Nếu ngươi có gan che giấu tình huống thật với ta chẳng lẽ không có can đảm sống sao?
Đổng Trường Xuân có khổ không nói nên lời, co đau không dám la lên. Lời cầu xin vừa rồi đã ép khô chút sức lực cuối cùng của Đổng Trường Xuân. Lần đầu tiên Chung Tú Tuệ mỉm cười với gã làm Đổng Trường Xuân rợn tóc gáy, sống lưng lạnh lẽo.
Chung Tú Tuệ từ từ rạch quần Đổng Trường Xuân, bắp đùi gã lộ ra trong không khí. Sống lưng chủy thủ xẹt qua đùi Đổng Trường Xuân.
Chung Tú Tuệ nhẹ giọng nói:
- Có lẽ ngươi không biết, những kẻ định lừa bịp ta, không nhìn ta, người phản bội ta bây giờ đã là khung xương trắng. Có biết tại sao không?
Đổng Trường Xuân rất muốn gào thét gã không muốn biết chút nào, nhưng gã không có sức trả lời. Đổng Trường Xuân trừ rên rỉ ra không thể phát ra thanh âm nào khác.
Chung Tú Tuệ không định nghe Đổng Trường Xuân đặt câu hỏi, nàng cười khẽ lẩm bẩm mấy âm phù trúc trắc. Chủy thủ trong tay Chung Tú Tuệ lóe ánh sáng xanh âm u, những ánh sáng xanh như vật sống chui vào đì Đổng Trường Xuân.
- Thánh nữ... Ta biết sai... Van cầu người... Van cầu người giết ta đi, cầu...
- Bây giờ đùi của ngươi nhạy cảm hơn bình thường gấp hai mươi lần.
Chung Tú Tuệ phớt lờ Đổng Trường Xuân van xin, từ tốn nói:
- Đau đớn cũng mở rộng gấp hai mươi lần. Ngươi biết không? Những ẻ định lừa bịp ta, không nhìn ta, người phản bội ta cuối cùng sẽ biến thành xương trắng...
- A!!!
Tiếng gào rú thê lương bỗng vang lên trong gian phòng làm việc.
Chung Tú Tuệ cầm chủy thủ cắt một miếng thịt mỏng trên đùi Đổng Trường Xuân, động tác nhẹ nhàng vén vải đen lên nhét miếng thịt trong suốt vào miệng. Chung Tú Tuệ nhai nuốt chậm rãi, sau đó bật cười.
- Ha ha ha ha ha ha! Hiện tại ngươi nên biết tại sao những người đó biến mất khung xương rồi đi?
Đổng Trường Xuân gào rú:
- A... Ma nữ... Ngươi là ma nữ... A!
- Ha ha ha ha ha ha!
Tiếng cười kỳ dị chói tai mà âm u vang vọng trong văn phòng trang trí xa hoa, xen lẫn tiếng hét the thé. Chủy thủ của Chung Tú Tuệ tung bay trên dưới, nhét từng miếng thịt trên người Đổng Trường Xuân vào miệng nàng.
Không biết Chung Tú Tuệ dùng bí pháp gì mà Đổng Trường Xuân bị cắt thịt chẳng những không đau ngất xỉu ngược lại càng lúc càng tỉnh táo, tiếng gào rú liên tiếp, thanh âm vang càng lúc càng lớn. Khiến người thấy kỳ lạ là mặt Đổng Trường Xuân đỏ rực, đùi bị cắt da thì trắng bóc. Chung Tú Tuệ cắt bao nhiêu miếng thì không một giọt máu rơi xuống đất.
Rất nhanh một chân của Đổng Trường Xuân bị Chung Tú Tuệ cắt còn khung xương, trắng tinh khiết, không có chút màu đỏ nào. Như thể máu toàn thân Đổng Trường Xuân đều dâng lên nửa người trên không chảy xuống dưới.
Chung Tú Tuệ nhìn chân Đổng Trường Xuân đã mất da thịt, lộ biểu tình say mê:
- Lại một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Chung Tú Tuệ vuốt ve xương trắng, phớt lờ Đổng Trường Xuân thê thảm gào rú.
Chung Tú Tuệ lẩm bẩm:
- Đáng tiếc... Ta đã ăn no.
- Thánh... Thánh nữ...
Nghe Chung Tú Tuệ lẩm bẩm, chút lý trí còn sót lại thúc giục Đổng Trường Xuân mở miệng van xin. Đổng Trường Xuân mới la hai chữ thánh nữ thì Chung Tú Tuệ bỗng đứng dậy, ánh mắt kỳ lạ nhìn khuôn mặt gã đỏ rực. Ánh mắt của Chung Tú Tuệ làm Đổng Trường Xuân như rơi vào hầm băng, lạnh từ đầu đến chân.
Không đợi Đổng Trường Xuân mở miệng nói thêm câu nào, Chung Tú Tuệ nhẹ phất tay phải huơ chủy thủ kỳ lạ. Không cần Chung Tú Tuệ mở miệng hay làm động tác gì, khi nàng ngừng huơ chủy thủ, cửa phòng đóng kín bị đẩy ra. Tám nam nhân vạm vỡ cao trên một thước chín ùa vào văn phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT