Trong một khách sạn Khánh Châu thị xa xôi, Diệp Dương Thành không biết Phó Diệc Chi đang chùi đít cho hành động của hắn. Diệp Dương Thành toàn tập trung chú ý vào danh sách những người liên quan đến Lưu Tuyết Doanh lục tục đưa tới tay hắn, mệnh lệnh tuôn ra như suối.

Diệp Dương Thành cầm một xấp hồ sơ, nhìn ghi chép trong đó là Chu Đông Ny có quan hệ bạn sinh viên với Lưu Tuyết Doanh.

- Số ba trăm hai mươi chín đường Vạn Hà Hồng Liễu Trấn Ôn Nhạc huyện Khánh Châu thị, Chu Đông Ny, đây là nhân vật trọng điểm. Phái hai chó cường hóa trung giai, một mèo cường hóa trung giai bảo vệ chặt chẽ.

Diệp Dương Thành dứt khoát ra lệnh:

- Chú ý bất cứ ai có bộ dạng đáng ngờ, hễ phát hiện đối phương có động cơ hại Chu Đông Ny thì giết ngay tại chỗ.

Nhung Cầu ngồi xổm bên cạnh Diệp Dương Thành gật mạnh đầu to:

- Tuân lệnh chủ nhân!

Nhung Cầu quay sang truyền lệnh của Diệp Dương Thành cho hai trung đội trưởng, để chúng no điều độ thành viên của mình. Việc của Diệp Dương Thành là tuyên bố mệnh lệnh.

Diệp Dương Thành sắp xếp bảo vệ Chu Đông Ny xong chuyển sang người tiếp theo.

Diệp Dương Thành đọc sơ, nói:

- Chiêm Quốc Long, số một trăm lẻ bảy đường Càn Tân Đông Cù Hằng thị, người này... Phái một chó cường hóa trung giai bảo vệ là được.

Nhung Cầu lặp lại chữ quen thuộc:

- Tuân lệnh chủ nhân!

Nhung Cầu thành thật truyền lại mệnh lệnh của Diệp Dương Thành, nó là thống soái đại quân sinh vật lục địa lại trở thành máy ghi âm cho hắn. Nhung Cầu không có suy nghĩ bất mãn gì, nó vui vẻ làm công tác máy ghi âm cho Diệp Dương Thành, tuy rằng người bình thường sẽ không thấy nụ cười của nó.

Trong không khí căng thẳng mà có trật tự, từng mệnh lệnh truyền ra ngoài, từng người bình thường vì dính dáng với Lưu Tuyết Doanh mà bị liên lụy được các con chó hoặc mèo cường hóa trung giai bảo vệ.

Điều Diệp Dương Thành cần làm rất đơn giản, bảo vệ tốt những người thần tù giả định giết, để trong lòng Lưu Tuyết Doanh mãi mãi có vướng bận, để thần tù giả không thể hoàn thành âm mưu quỷ kế.

Giác quan thứ sáu nói cho Diệp Dương Thành biết hắn bảo vệ những người này rất có thể làm thần tù giả trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Kết quả cuối cùng như thế nào nào thì trước khi đến cuối Diệp Dương Thành không thể phán đoán.

Có một điều chắc chắn, Diệp Dương Thành làm như vậy sẽ không sai lầm.

Ngày càng đến gần lúc thần tù giả trốn khỏi không gian thần cấm, vào phút mấu chốt này Diệp Dương Thành càng không thể để âm mưu quỷ kế của thần tù giả viên mãn hoàn thành. Diệp Dương Thành đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ cục diện khu vực quản lý thiếu người giảm bớt thì hắn sẽ đi Bermuda ngay. Mặc kệ ba mươi sáu huyết vệ hay tàn hồn thần tù giả không rõ số lượng, xử lý một tên hay một tên.

Chỉ cần có thể đả kích thực lực của thần tù giả thì Diệp Dương Thành sẽ không cần biết thông qua thủ đoạn gì hoàn thành mục đích. Diệp Dương Thành chỉ muốn có kết quả.

Trong đầu suy nghĩ vấn đề, tốc độ ra lệnh của Diệp Dương Thành càng lúc càng nhanh. Khi Diệp Dương Thành bảo vệ những người bình thường có thể trở thành mục tiêu công kích của thần tù giả, có một chiếc xe hơi chậm rãi chạy vào đại học Khánh Châu thị. Một nam nhân da vàng biểu tình bình tĩnh ngồi trên xe.

Nam nhân da vàng đậu xe bên cạnh vỉa hè rợp bóng cây, gã ngồi ở ghế phó lái xem chữ và hình ảnh trên tờ giây A4, xem tin tức hai người trên tờ giấy.

Nam nhân da vàng nói với nam nhân lái xe:

- Ngươi đi xử giáo sư, ta thì tìm nghiên cứu sinh. Sau khi thành công...

Nam nhân da vàng lấy bản đồ đại học Khánh Châu thị ra, cầm cây bút bi màu đỏ vẽ vời, dánh dấu cửa đông đại học Khánh Châu thị.

Nam nhân da vàng nói:

- Ngươi rời đi theo đường này, còn ta đi đường này. Hẹn gặp ở trạm xe bus bên ngoài cửa đông.

Hai sát thủ tạm thời đang ngồi trên xe lên kế hoạch hành động, bọn họ không biết trong lúc mỗi người góp ý một câu trọn vẹn kế hoạch thì một con mèo hoang bẩn thỉu xẹt qua đường vỉa hè rợp bóng cây. Sau lưng con mèo hoang có một con chó hoang, một con mèo hoang khác.

Ba động vật lang thang nương hàng cây che chắn nhanh chóng chạy hai hướng khác nhau, chớp mắt biến mất phía cuối đường nhỏ. Dù có ai trông thấy chúng nó sẽ tưởng đâu mình bị hoa mắt, nhìn lầm.

Trần Hoan Hoan là nghiên cứu sinh hệ vật lý công trình đại học Khánh Châu thị. Hôm qua Trần Hoan Hoan mới đi theo gáo sư từ bên ngoài trở về, nàng mệt mỏi cả ngày nên vừa ngả lưng xuống liền thiếp ngủ đến hơn mười một giờ trưa. Hôm nay là ngày Trần Hoan Hoan nghỉ, nàng định ngủ suốt ngày trong ký túc xá. Nhưng Trần Hoan Hoan nghĩ đến còn bài tập chưa làm đành cố lên tinh thần xuống giường lấy đồ dùng rửa mặt, mở cửa định đi đánh răng rồi bắt đầu làm bài tập.

Trần Hoan Hoan không ngờ là vfa mở cửa đã thấy một con mèo hoa ngồi ở đối diện ký túc xa, một con mèo hoang rất bẩn.

Trần Hoan Hoan ngây người nhìn con mèo hao không mời mà đến, nó cũng nhìn nàng chằm chằm. Đôi mắt to tròn hấp háy trông rất đáng yêu, Trần Hoan Hoan không có nhiều sở thích, trong số sở thích ít ỏi đó nàng thích mấy con thú nhỏ.

Trần Hoan Hoan nhìn con mèo bẩn mặc dù hơi to xác nhưng khá đáng yêu, nàng nổi lòng yêu thương xoay người đặt bồn rửa mặt xuống. Trần Hoan Hoan tươi cười cẩn thận đến gần con mèo bẩn, vưa tới gần nó vừa cười nói:

- Mèo con ngoan, để tỷ tỷ mang ngươi đi ăn đồ ngon, có cá!

Mèo hoa này là mèo cường hóa trung giai được Diệp Dương Thành phái đến bảo vệ Trần Hoan Hoan. Sau khi được cường hóa trung giai, chỉ số thông minh của con mèo hoang giúp nó có suy nghĩ đơn giản. Con mèo hoang nhìn Trần Hoan Hoan cười rất hiền, nghe nàng lẩm bẩm, tròng mắt mèo hoa xoay tròn. Bảo vệ sát bên người cũng hay?

Nghĩ đến đây con mèo hoang bày ra bộ dáng lười biếng, kêu với Trần Hoan Hoan:

- Meo...

con mèo hoang kêu một tiếng gây rắc rối lớn. Ủy viên đang kiểm tra phòng gần đó nghe tiếng mèo kêu, nhíu mày ra khỏi ký túc xa, trông thấy mèo hoa ngồi tại đó thì hỏi Trần Hoan Hoan:

- Hoan Hoan, con mèo này ở đâu ra?

Trần Hoan Hoan không giấu diếm:

- Không biết.

Trần Hoan Hoan đứng thẳng dậy trả lời:

- Có lẽ là từ bên ngoài chạy vào, ta vừa mở cửa đã thấy nó ngồi ở đây.

Ủy viên không thích mèo hoa chút nào:

- Đây là con mèo hoang?

Ủy viên nhíu mày bịt mũi, mất kiên nhẫn giậm chân đuổi đi:

- Ra ngoài ra ngoài!

Trần Hoan Hoan không nhìn được, nhíu mày nhìn ủy viên, nói:

- Vương tỷ, con mèo hoang thật đáng thương.

Trần Hoan Hoan xưng hô ủy viên là Vương tỷ nhưng mặt mày không chút tôn kính.

- Đáng thương? Có rất nhiều chó mèo hoang trên thế giới rất đáng thương, sao ngươi không nhặt chúng nó về hết đi?

Ủy vinê họ Vương không chút khách sáo phản bác Trần Hoan Hoan:

- Con mèo hoang từ bên ngoài chạy vào, ngươi có biết trên người nó mang theo bao nhiêu mầm bệnh vi khuẩn không? Nơi này là ký túc xá, không phải bãi rác. Nếu vi khuẩn trên người nó làm các bạn học bị bệnh thì ngươi sẽ chịu trách nhiệm sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play