Ai đều có máu cờ bạc, lúc này Diệp Dương Thành như tay bạc khát nước, con mắt đỏ rực. Diệp Dương Thành quét tới quét lui giữa hỗn độn thiên và Cửu Tiêu thiên, hít thở dồn dập.

Diệp Dương Thành trong hoàn cảnh phân vân khó khăn, hắn không biết trong khi hắn siết chặt hai nắm tay đấu tranh tâm lý thì ngay sau lưng hắn, một lão nhân râu tóc bạc phơ, mặt hồng hào lẳng lặng nhìn hắn. Nếu Diệp Dương Thành xoay người lại sẽ trợn mắt há hốc mồm, chỉ lão nhân, không nói nên lời.

Diệp Dương Thành đang đấu tranh, lão nhân chỉ yên lặng nhìn. Lão nhân không làm hành động nào, không phát ra một chút tiếng vang.

Diệp Dương Thành dứt khoát, cắn răng:

- Chết thì chết!

Diệp Dương Thành nhắm mắt, giậm chân chỉ vào Cửu Tiêu thiên xếp hàng cuối cùng.

Diệp Dương Thành quát to:

- Ta tin tưởng nhân phẩm của mình, ta chọn ngươi!

Nghe Diệp Dương Thành hét lên, lão nhân mặc đạo bào màu trắng, tay cầm phất trần mỉm cười, nhẹ gật đầu. Lão nhân lắc mình biến mất tại chỗ.

Ba chữ Cửu Tiêu thiên tỏa ánh sáng bạc rực rỡ, chớp mắt lấn át ánh sáng từ mấy phân loại khác. Diệp Dương Thành cảm giác mắt mình mù lòa, sau đó lại vào trong không gian sương mù, nhưng xuất hiện trước mắt hắn không là một chuỗi phân loại chói mắt. Trong không gian chỉ có một hàng chữ lơ lửng trên không trung, trừ nó ra Diệp Dương Thành không có lựa chọn nào khác.

- Đệ nhất giai Cửu Tiêu Thần Quyết?

Diệp Dương Thành gãi sau gáy, chợt có cảm giác bị mắc câu.

Diệp Dương Thành cứ tưởng sau khi chọn xong sẽ được nguyên thần tu thuật, nhưng hiện thực trước mắt nói cho hắn biết hắn đã bị lừa. Đây không phải toàn bộ thần chiến thuật, nhìn hàng chữ đó là biết đây mới là tầng thứ nhất của một thiên thần chiến thuật.

Đế tình trạng Diệp Dương Thành đành an ủi mình:

- Thôi, có còn hơn không.

Diệp Dương Thành lẩm bẩm xong chỉ vào bảy chữ bạc to đệ nhất giai Cửu Tiêu Thần Quyết, nói:

- Tuy ngươi lừa ta nhưng ta vẫn quyết định chọn ngươi.

Lời nói giận dỗi, bảy chữ to phớt lờ Diệp Dương Thành nổi nóng. Diệp Dương Thành quyết định xong bảy chữ to đệ nhất giai Cửu Tiêu Thần Quyết tỏa ánh sáng chói lòa. Khi những ánh sáng bạc chiếu vào người Diệp Dương Thành, hắn cảm giác tinh thần hoảng hốt. Chờ khi Diệp Dương Thành tỉnh táo lại thì đã đến một không gian khác.

Tất cả không gian đều là sương mù, nhưng không gian này lại là một mảnh hư vô. Nhìn lên trên, ngó xuống dưới, liếc sang phải, nhìn bên trái đều không thể trông thấy tận cùng, không gian hư vô trống rỗng.

Trong không trung cách Diệp Dương Thành năm mươi thước có một bồ đoàn tỏa ánh sáng trắng dịu dàng, một nam nhân ngồi trên bồ đoàn, mặt mày thanh tú, tuổi ngang bằng với Diệp Dương Thành.

Nam nhân mặc đạo bào màu trắng, khuôn mặt trắng trẻo với nét mặt hiền hòa. Trên trán thanh niên có một áng tường vân tỏa ánh sáng trắng.

Đây là một nam nhân thần tộc ăn mặc rất là điệu đà. Diệp Dương Thành ghen tỵ đánh giá, nhưng hắn phải công nhận thành viên thần tộc này rất hấp dẫn. Nếu thanh niên xuất hiện trên trái đất chắc chắn sẽ khiến thế giới chấn động, đám người mê gái sẽ vươn đôi tay ác ma bắt lấy gã.

Trong khi Diệp Dương Thành ghen tỵ soi mói mặt mũi bộ dáng thành viên thần tộc thì đôi mắt hép chợt mở ra, đôi mắt sâu thẳm tăng phần tang thương cho thanh niên. Một đôi mắt quyến rũ vẽ rồng điểm mắt, khiến thanh niên càng hấp dẫn nhiều hơn.

Diệp Dương Thành ngây người nhìn thanh niên, gã cũng lẳng lặng nhìn hắn. Hai người nhìn nhau khoảng một phút thì thanh niên mỉm cười, ung dung nâng tay phải lên phất nhẹ.

Thanh âm tràn ngập từ tính truyền vào tai Diệp Dương Thành:

- Hắn... Rốt cuộc đa nghĩ thông sao?

Diệp Dương Thành ngơ ngác hỏi lại:

- Nghĩ thông? Ai nghĩ thông?

Hai lần trước khi Diệp Dương Thành học thần chiến thuật, hai thành viên thần tộc chỉ là ảnh chiếu, trừ hừ hừ ha ha ra không nói nhiều thêm nửa chữ.

Tuy nhiên thành viên thần tộc trước mắt thì...

Nghe Diệp Dương Thành hỏi ngược lại, thành viên thần tộc nhíu mày. Phải công nhận dù thanh niên nhíu mày thì vẫn tường hòa như thế. Trong mắt Diệp Dương Thành chỉ có một chữ: Điệu.

Thành viên thần tộc nhìn Diệp Dương Thành từ trên xuống dưới, gã bỗng nhiên đứng dậy. Diệp Dương Thành không kịp phản ứng, trong phút chốc thành viên thần tộc đến gần hắn chỉ cách nhau một thước. Thành viên thần tộc chậm rãi giơ tay phải lên thẳng hướng trái tim Diệp Dương Thành.

Hành động này làm Diệp Dương Thành giật nảy mình. Động tác của thành viên thần tộc rất chậm nhưng Diệp Dương Thành cảm giác đối phương đã hoàn toàn phong tỏa mọi đường né tránh của hắn, không thể thoát khỏi bàn tay thành viên thần tộc.

Diệp Dương Thành chưa từng nếm cảm giác này, cảm xúc làm hắn buồn bực muốn hộc máu, mở ra thiên địa mới cho hắn. Diệp Dương Thành đụng vào mép thiên địa mới, giật mình nhận ra hắn rất yếu.

Thành viên thần tộc nhẹ ấn ngực Diệp Dương Thành, đôi mắt sâu thẳm lóe tia ngạc nhiên. Thành viên thần tộc rút tay về, trầm ngâm nửa phút.

Thành viên thần tộc nói với Diệp Dương Thành:

- Nếu vậy thì... Ngươi, quỳ xuống đi.

Diệp Dương Thành trợn to mắt nói:

- Quỳ... Quỳ xuống?

Diệp Dương Thành nhìn chằm chằm thành viên thần tộc trước mắt, hỏi:

- Tại sao?

Thành viên thần tộc bình tĩnh nhìn Diệp Dương Thành:

- Quỳ xuống.

Thành viên thần tộc thản nhiên nói:

- Bái sư.

- A!

Nghe thành viên thần tộc nói làm đầu óc Diệp Dương Thành ù đặc.

Diệp Dương Thành nhìn thành viên thần tộc chằm chằm hơn mười giây sau cười gượng nói:

- Lần trước khi ta học lôi đình chiến thuật không có ai bảo phải bái sư mới cho học.

Nếu thành viên thần tộc trước mắt là bộ dạng cao nhân tóc bạc phơ có lẽ Diệp Dương Thành sẽ đồng ý bái làm sư phụ, nhưng vấn đề là vị này... Nhìn sao cũng gần bằng tuổi Diệp Dương Thành. Mới rồi thành viên thần tộc ra chiêu cho Diệp Dương Thành biết gã rất mạnh, nhưng mâu thuẫn tâm lý khiến hắn bản năng từ chối.

Nghe thành viên thần tộc nhắc đến thần chiến thuật mình học, Khắc Lai Tư Ba Nhĩ nhướng mày nói:

- Lôi đình chiến thuật?

Khắc Lai Tư Ba Nhĩ suy tư giây lát chợt nhớ lai lịch bộ thần chiến thuật kia, gã lộ vẻ mặt tức giận. Khắc Lai Tư Ba Nhĩ bước tới gần Diệp Dương Thành một bước, thanh âm như sấm nổ vang bên tai Diệp Dương Thành.

- Ngươi lấy thứ thần hạng bét đó so sánh với ta?

Thầ uy hùng hồn từ trên trời giáng xuống, trong hiện thực Diệp Dương Thành bật ngửa ra sau, hắn đau đớn rên rỉ.

La Quang Kỳ lạnh băng nhìn Diệp Dương Thành, ánh mắt như đao nhọn đâm vào tim hắn. Cảm giác bị đè nén, bất lực làm Diệp Dương Thành muốn điên.

Khắc Lai Tư Ba Nhĩ chợt nhớ điều gì, biểu tình tức giận dần biến đi, thần uy khủng bố bao phủ quanh thân Diệp Dương Thành cũng bị thu về.

Khắc Lai Tư Ba Nhĩ nhìn mặt Diệp Dương Thành trắng bệch, thản nhiên nói:

- Nghĩ tình ngươi chưa tiếp xúc với thế giới thần thật sự, chỉ tha lần này, không được lặp lại.

-...

Diệp Dương Thành nhìn Khắc Lai Tư Ba Nhĩ, hắn há mồm nhưng không biết nên nói cái gì. Mới rồi khi bị thần uy của Khắc Lai Tư Ba Nhĩ bao phủ, Diệp Dương Thành có cảm giác phồn phi phách tán. Dưới áp lực đó Diệp Dương Thành cho rằng giây tiếp theo hắn sẽ chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play