Giọng Alvis trong trẻo lạnh lùng nhẹ nhàng vang trong phòng:

- Kế hoạch ban đầu đã xuất hiện sai sót, ý của lão bản là tìm mục tiêu khác bắt đầu lại. Nhưng ý của đám chính khách ngu ngốc là vòng qua quan trường Trung Quốc trực tiếp thực hiện kế hoạch.

- Đám chính khách ngu ngốc chết tiệt chỉ cung cấp ba sâu máy đã kích hoạt chương trình. Được rồi, mấy ngày nữa lão bản sẽ đưa thêm vài sâu máy tới, nhưng ngươi nên biết chúng ta là thuộc hạ của lão bản chứ không phải búp bê trong tay đám chính khách kia.

Asa phất tay:

- Vậy chúng ta chỉ nghe lời lão bản.

Mặt mày Asa âm trầm nói:

- Cái chết của Chu làm rối loạn kế hoạch. Ài, chết tiệt, đám chính khách ngu ngốc chỉ nhìn thấy ích lợi trước mắt, có ngày lão bản sẽ đồng ý để ta bẻ gãy cổ bọn họ.

- Vậy chúng ta hãy kiên nhẫn chờ đợi ngày nào đó đến đi.

Alvis cười khẽ:

- Lão bản chưa từng khiến chúng ta thất vọng, đúng không?

- Dĩ nhiên!

Asa gật đầu, nói:

- Lão bản là người mạnh nhất thế giới này. A, trừ đám biến thái chết tiệt kia ra.

Alvis cười khẽ:

- À...

Căn phòng chìm trong yên lặng.

* * *

Diệp Dương Thành bước ra khỏi nhà bếp thấy Trần Thiếu Thanh đứng bên chiếc xe cảnh sát chờ hắn.

- Chà, Thiếu Thanh, biết học dùng xe công vào việc tư rồi?

Diệp Dương Thành vỗ Trần Thiếu Thanh đã gầy đi nhiều, tăng khí chất trầm ổn già dặn, cười hỏi:

- Ngươi không sợ người ta tố cáo sao?

Trần Thiếu Thanh ôm một bụng bực tức muốn cãi cọ với Diệp Dương Thành, nghe hắn nói vậy thì sửng sốt:

- Tố cáo?

Trần Thiếu Thanh bật cười nói:

- Ai thích tố cáo thì tùy, dù sao trong cục thành phố có rất nhiều xe!

Trần Thiếu Thanh xoay người vỗ chiếc xe kế bên mình, cười nhăn nhở:

- Huống chi ta bỏ ra một trăm năm mươi khối tiền thuê nó một ngày, không dùng cũng uổng.

Diệp Dương Thành kinh ngạc hỏi:

- Thuê xe cảnh sát?

Diệp Dương Thành buồn cười giơ ngón cái hướng Trần Thiếu Thanh:

- Tài, ngươi tài quá!

- Ài, trong cục đang khủng hoảng tài chính, ta làm cục trưởng cần có trách nhiệm tăng thu giảm chi cho cục!

Trần Thiếu Thanh tràn đầy chính khí nói:

- Đây là cá nhân ta đi đầu làm gương trước!

- Ta cứ nghĩ sau khi làm cục trưởng phân cục Thiệu Hoa thị ngươi sẽ đổi tính cách vô sỉ đi, ai dè...

Diệp Dương Thành thở hắt ra:

- Tiểu tử nhà ngươi chẳng những không sửa mà càng lúc càng vô sỉ.

- Cảm ơn đã khen, quá khen quá khen...

Trần Thiếu Thanh không hề giác ngộ, đẳng cấp vô sỉ làm Diệp Dương Thành giơ ngón giữa, hoàn toàn phục.

Diệp Dương Thành không lái xe của mình mà dắt Nhung Cầu leo lên chiếc xe cảnh sát của Diệp Dương Thành. Hai người vừa đi vừa cười nói đến một nhà ăn. Nhân dịp chưa tới cơm tất niên, phòng còn trống, hai người thuận lợi vào mộtgian phòng riêng.

Trần Thiếu Thanh kể đại khái chuyện ở Thiệu Hoa thị cho Diệp Dương Thành nghe:

-... Sau khi ta phá vài vụ án thì người trong cục dần phục tùng, đợi sang năm mới trở về có thể vào khu thường ủy.

Trần Thiếu Thanh cười nói:

- Ta nhớ lúc trước có nói chờ ngươi thành phú ông gia tài ngàn vạn thì ta sẽ là cục trưởng, không ngờ câu nói đùa đó có ngày thành sự thật.

- Thế sự vô thường, ai biết chắc sau này mình sẽ ra sao?

Diệp Dương Thành nhớ lại lời nói đùa khởi đầu là hắn mang giày bán số lượng có hạn của Trần Thiếu Thanh, cảm thán bưng ly bia lên uống.

Diệp Dương Thành cười chép miệng nói:

- Tóm lại nói sao thì hai chúng ta có chút thành tựu cứng rồi đúng không?

Trần Thiếu Thanh đồng ý gật gù:

- Đúng vậy!

Trần Thiếu Thanh cười ra tiếng:

- Có lẽ qua vài năm nữa ngươi thành phú ông ức vạn, ta thì thuận lợi làm phó thính chăng? Nhưng dù có chuyện gì, huynh đệ thiết vẫn mãi mãi là huynh đệ, đồng ý không?

Diệp Dương Thành mỉm cười chân thành:

- A hah.

Diệp Dương Thành nhẹ gật đầu, bưng ly rượu lên lắc lư:

- Nào, vì huynh đệ thiết, cạn ly!

- Cạn!

Trần Thiếu Thanh cũng cười nâng ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn ly vào bụng.

Thời gian tiếp theo hai người không nhắc gì đến Trầm Vũ Phàm. Diệp Dương Thành cảm thấy không cần thiết, Trần Thiếu Thanh thì cố ý né tránh vấn đề.

Mãi đến bốn giờ ba mươi mấy phút chiều, hai người một chó rời khỏi nhà ăn. Trần Thiếu Thanh lái xe quay về nhà. Diệp Dương Thành dắt Nhung Cầu chậm rãi về nhà.

Khi Diệp Dương Thành xuyên qua đường Nam Môn chui vào một con hẻm nhỏ, bất ngờ nhận được điện thoại của Phó Diệc Chi. Cú điện thoại làm tâm tình vui vẻ, thoải mái của Diệp Dương Thành trở nên tệ hại.

- Ác Ma chi thủ?

Diệp Dương Thành dừng bước, nhíu mày hỏi:

- Sao Chu Vân Hải đó có dính dáng đến Ác Ma chi thủ? Và Ác Ma chi thủ là gì?

Phó Diệc Chi đắn đo một lúc sau, mở miệng nói:

- Phụ thần, vấn đề về Chu Vân Hải dính dáng với Ác Ma chi thủ như thế nào thì tới bây giờ Diệc Chi cũng không rõ ràng.

- Nhưng từ điệp viên của chúng ta chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài truyền tin tức về thì Chu Vân Hải đúng là cung cấp một phần tình báo mật cho Ác Ma chi thủ, là bí mật quan trọng về chiến lược tây nam sắp tới của nước ta.

Phó Diệc Chi ngừng giây lát tìm từ ngữ, nhẹ nhàng kể lại tình huống liên quan Ác Ma chi thủ:

- Ác Ma chi thủ là tổ chức hắc ác tầm cỡ quốc tế thành lập vào những năm ba mươi thế kỷ trước, là thế lực võ trang số một vùng tam giác vàng. Bọn họ buôn lậu vũ khí súng ống, buôn bán người, buôn lậu hàng xa xỉ, buôn ma túy vân vân. Ác Ma chi thủ làm các nghề nào kiếm lời nhiều, phạm vi thế lực cơ hồ trải rộng toàn cầu. Quan trọng nhất là...

Diệp Dương Thành nhướng mày nói:

- Cái gì?

- Xem manh mối chúng ta hiện có thì Ác Ma chi thủ là bên cung ứng vũ khí súng ống lớn nhất cho phần tử khủng bố ETLO.

Phó Diệc Chi hít sâu, nói:

- Ác Ma chi thủ còn cung cấp huấn luyện viên dạy kỹ năng quân sự cho đám phần tử khủng bố ETLO.

Nghe Phó Diệc Chi nói, Diệp Dương Thành bản năng nghĩ ngay đến phương Tây:

- Hậu trường của Ác Ma chi thủ là nước Mỹ?

Mọi người đều biết phần tử khủng bố ETLO chủ yếu nhằm vào ích lợi quốc gia Trung Quốc. Dân chúng bình thường, nơi công cộng, cơ sở phương tiện, kiến trúc mẫn cảm, sân hoạt động cỡ lớn, thậm chí là hình tượng quốc gia đều nằm trong tầm ngắm của ETLO.

Lý niệm tập kích khủng bố chủ yếu là làm tổn hại ích lợi quốc gia, gây ra cảm xúc bất mãn trong dân chúng bình thường, mượn đó tạo áp lực với chính phủ quốc gia để đạt thành mục đích lòng muôn dạ thú của ETLO. Mục đích chính yếu của ETLO là lợi dụng phá hư chia rẽ độc lập, nhờ điều này buộc Trung Quốc phải nhường bước.

Tổ chức khủng bố ETLO chủ yếu rải khăpcs Trung Á Thổ Nhĩ Kỳ, Châu Âu nước Đức, Munich, nước Mỹ. Cho đến nay ETLO không từ thủ đoạn tập kích khủng bố Trung Quốc, bao gồm lãnh sứ quán của Trung Quốc ở nước ngoài, quan viên bộ ngoại giao, công nhân Trung Quốc đi nước ngoài đều là đối tượng ETLO công kích.

Tóm lại từ thuở tổ chức khủng bố ETLO thành lập đã đặt mục tiêu vào con rồng phương đông Trung Quốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play