- Là Dương Thành làm chỗ dựa cho con?

Nhẫn nại nghe xong lời kể của cha mình, Trần Thiếu Thanh sững sờ, lẩm bẩm:

- Nguyên lai là a Thành…khó trách lần trước con nói cần điều nhiệm làm cục trưởng phân cục công an, hắn lại có vẻ cổ quái, nguyên lai… hắn đã sớm biết ah!

- Thiếu Thanh, người bạn này của con thật không đơn giản.

Nghe thanh âm lẩm bẩm của con mình, Trần Viễn Đông lộ nụ cười tận đáy lòng, nói:

- Cha gọi mẹ con đi mua lễ vật, định đêm nay đi qua tạ…

- Đừng, ngàn vạn lần đừng!

Không đợi cha nói hết lời, Trần Thiếu Thanh đã vội vàng kêu lên:

- Cha, cha đã quên lần trước Dương Thành đến nhà chúng ta, cuối cùng bị cha làm giận rời đi sao?

- Việc này…có liên hệ gì sao?

Trần Viễn Đông chỉ theo thói quen muốn tặng quà cảm tạ, nhưng vừa nghe con mình nói vậy lại chần chờ, lần trước tặng tiền chọc giận người bỏ về, lần này nếu đem lễ vật tặng qua, có phải sẽ làm cương quan hệ không?

- Có liên quan, đương nhiên có quan hệ.

Trần Thiếu Thanh cười khổ nói:

- Nếu chuyện nhà chúng ta đều do Dương Thành nhờ Trầm bí thư giúp đỡ, vậy vì sao hắn không nói với con? Cha, quan hệ giữa con cùng Dương Thành cha không phải không biết, hắn giúp con thuần túy là vì tình hữu nghị, giúp ngài phỏng chừng là vì xem ở tình bạn của con, đêm nay nếu cha cầm lễ vật đi qua, hắn sẽ đem cha oanh ra cửa!

- Không thể nào…

Nghe được lời của Trần Thiếu Thanh, Trần Viễn Đông có chút không quá tin tưởng:

- Đưa tay còn không đánh khuôn mặt người cười đâu, cha mẹ đi qua tặng quà, hắn lại còn đuổi chúng ta đi ra?

- Cha, cha không hiểu con người của Dương Thành.

Trần Thiếu Thanh cười khổ khuyên:

- Càng không hiểu được quan hệ giữa con và hắn, từ thời trung học hắn chưa bao giờ xem con là người ngoài, tử đảng, cha biết cái gì gọi là tử đảng sao?

- Là cái gì?

Trần Viễn Đông ngây ra, lắc đầu:

- Không biết.

- Để con nói cho cha, cái gì gọi là tử đảng.

Trần Thiếu Thanh hít sâu một hơi, nói:

- Cùng nhau trốn học, cùng đánh nhau, cùng lên mạng, từ thời trung học con cùng hắn đã luôn như vậy, bạn bè nặng cảm tình, đã là bạn thân thiết thì không nghĩ tới hồi báo, bạn bè chú trọng tình nghĩa, không xen lẫn ích lợi, của con là của hắn, của hắn là của con, thời trung học tụi con có tiền cùng nhau xài, có nữ nhân cùng nhau xem, cùng nhau chơi đùa…tóm lại, nếu hôm nay cha mẹ cầm lễ vật qua nhà, chờ qua vài ngày con về nhà, hắn nhất định đánh cho con một trận!

- Ác…

Nghe con trai giải thích, Trần Viễn Đông có chút khó thể lý giải, nhưng cũng hiểu được đại khái, hỏi:

- Vậy con cảm thấy chúng ta nên làm gì bây giờ?

- Không cần làm gì cả.

Trần Thiếu Thanh quả quyết nói:

- Xem như chưa từng phát sinh qua việc này, nếu cha cảm thấy cần hồi báo, không ngại sau này chú ý việc của gia đình Dương Thành nhiều một chút, vạn nhất gặp phải chuyện hư hỏng gì, ra tay giúp đỡ, ngoài ra không cần làm gì cả!

- Vậy…cũng tốt.

Trần Viễn Đông thoáng do dự gật đầu đáp:

- Cha gọi điện cho mẹ con, nói bà ấy không cần mua lễ vật, đúng rồi, chừng nào con về nhà?

- Hẳn là chiều 30 đi.

Trần Thiếu Thanh không xác định nói:

- Còn phải xem tình huống trong cục, nhưng năm nay không phải con trực ban, con sẽ tranh thủ trở về.



- Oa, anh họ, vừa rồi anh thật sự rất soái!

Trên đường lái xe quay về bệnh viện trấn, Ngô Anh Quần vui vẻ, mang theo ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn Diệp Dương Thành, tấm tắc nói:

- Một cuộc điện thoại đã làm bọn hắn dọa quỳ xuống, vừa rồi hắn thật hung hăng càn quấy ah, không nghĩ tới cũng là mềm chân tôm!

- Bởi vì chuyện này chúng ta chiếm đạo lý.

Chứng kiến vẻ phấn khởi của Ngô Anh Quần, Diệp Dương Thành cười nhẹ một tiếng, cũng không quên gõ một câu:

- Nếu như chúng ta làm sai, anh gọi điện cho ai cũng vô dụng, cho nên Anh Quần, đừng tưởng rằng một cuộc điện thoại của anh dọa nằm một phó đồn trưởng, chân chính dọa gục hắn là vị Hoàng cục trưởng cục công an huyện, hiểu chưa?

- Hiểu được, lý giải!

Ngô Anh Quần lập tức gật gật đầu, chợt hỏi:

- Nhưng mà…anh họ, cuộc điện thoại đầu tiên anh gọi cho ai vậy? Vị Trầm lão ca kia, quan lớn lắm sao?

Câu hỏi của Ngô Anh Quần cũng làm mợ tò mò nhìn Diệp Dương Thành, biểu hiện của cháu chồng làm cho bà sợ ngây người, bà làm sao cũng không nghĩ tới, mới bao lâu không gặp mặt hắn? Diệp Dương Thành lại nhấc lên quan hệ với đại nhân vật trong quan trường, còn có thể mời được người ta hỗ trợ ngay thời điểm mấu chốt!

Ngô Anh Quần còn trẻ tuổi, tự nhiên chưa hiểu được hàm ý bên trong, nhưng mợ bao nhiêu tuổi rồi? Đương nhiên có thể biết quan hệ giữa cháu chồng cùng vị Trầm lão ca kia tốt đến bậc nào, ở trong quan trường lại có thể rõ ràng lưu loát ra tay trợ giúp như vậy, làm sao là quan hệ bạn bè bình thường?

Hơn nữa từ lúc kinh ngạc đến ngây người, mợ còn phát hiện khi Diệp Dương Thành gọi điện cho vị Trầm lão ca kia cũng không phải nhất thời mà làm, từ vẻ cường thế của hắn, hắn nhất định đã biết vị Trầm lão ca kia sẽ ra tay giúp hắn việc này!

Nghĩ thông suốt việc này, trong lúc nhất thời mợ cũng không biết mình nên nói gì mới tốt, duy nhất chỉ còn lưu lại một ý niệm, cháu trai này thật sự lợi hại…

- Ha ha, anh mở nhà xưởng trong huyện thành, đương nhiên cần đi lại với người trong quan trường, thường xuyên qua lại nên có chút quan hệ.

Diệp Dương Thành chỉ đơn giản nói một câu.

Có câu nói hiện quan không bằng hiện quản, Dương Đằng Phi là bí thư huyện ủy huyện Ôn Nhạc, đối với Diệp Dương Thành mà nói có ý nghĩa trọng đại, sự tình hôm nay chính là ví dụ tốt nhất.

Theo quỹ từ thiện không ngừng mở rộng quy mô, hạng mục càng ngày càng lớn, nếu chỉ dựa vào quyên tiền trong xã hội cũng không đủ thỏa mãn nhu cầu làm từ thiện của hắn, chờ qua tết hắn hoàn thành xong hành trình Quý Châu, khi trở lại Ôn Nhạc phải nghĩ thêm biện pháp kiếm tiền, nếu không dù hắn là thần minh, không tiền cũng không thể thực hiện nguyện vọng.

Cho nên lần này chuyển biến thân phận, đối với hắn lợi nhiều hơn hại, cho nên thái độ của hắn mới cao điệu, không thể nghi ngờ Chi Trạch Xán chỉ là vật hi sinh cho hắn cao điệu trước mặt mọi người.

Diện tích Hoa Hạ thật lớn, đương nhiên không thể hoàn toàn giải quyết được mỗi tình huống phát sinh, nhưng huyện Ôn Nhạc là đại bản doanh của hắn, ở địa vực này, trong mắt hắn không thể dung thứ cho dù chỉ là một hạt cát!

Đây cũng là lý do vì sao hắn lưu Dương Đằng Phi trong huyện Ôn Nhạc mà không phái đi những thành thị khác, bởi vì nơi nào cũng có thể loạn, chỉ riêng Ôn Nhạc thì không được!

Trong đầu liên tục tự hỏi nhiều vấn đề, xe đã quay về bệnh viện, cùng nhau xuống xe, Diệp Dương Thành vừa đi vừa cười nói với mợ cùng Ngô Anh Quần.

Diệp Dương Thành biết hiện tại quan trường trấn Bảo Kinh đã nổi lên một trận động đất, nhưng hắn không quản chuyện này, hiện tại việc hắn cần làm là giúp cậu thương lượng thủ tục bồi thường!

Nhưng trong chuyện bồi thường, mẹ hắn lại nảy sinh ý nghĩ khác với mợ của hắn!

- Anh của tôi bị đám lưu manh kia đánh thành như vậy, trong ti vi không phải đã nói có việc bồi thường tinh thần tổn thất sao? Bị dọa dẫm năm trăm đồng, đền năm ngàn tiền thuốc men, hai vạn rưỡi tinh thần tổn thất, thiếu một đồng cũng không được!

Ngô Ngọc Phương nói như đinh chém sắt.

- Dù sao cùng là người trong trấn, làm cương quan hệ thật không tốt lắm.

Mợ cũng có lo lắng của mình, nói:

- Hay là…đừng lấy phí tổn tinh thần tổn thất đi?

- Không được!

Ngô Ngọc Phương lắc đầu:

- Có bốn tiểu lưu manh tham dự dọa dẫm, chia hai vạn rưỡi mỗi tên chỉ hơn sáu ngàn, không cho bọn hắn chút giáo huấn, bọn hắn thật nghĩ nhà chúng ta dễ khi dễ sao?

Thấy mẹ mình lần đầu tiên giữ vững lập trường, Diệp Dương Thành liền bước ra nhắc nhở:

- Mợ, đợi khi tòa án phán quyết, quan hệ còn hòa dịu được nữa sao?

- Vậy…

Mợ ngây ngẩn cả người.

- Mẹ, nghe lời cô đi.

Ngô Anh Quần mở miệng nói:

- Nhưng không cần gia đình mấy tên lưu manh kia trả, chúng ta để pháp viện phán quyết, buộc đám lưu manh kia tự trả tiền!

Diệp Dương Thành kinh ngạc một thoáng, gật đầu khen:

- Ý tưởng không sai, khả năng không cao…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play