- Xác chết đâu?

Lão nhân không hỏi hai thủ lĩnh đặc công chết hay chưa, trực tiếp nói hai từ xác chết. Từ đó thấy được lão nhân này không tầm thường.

- Xác chết ở trong phòng sách.

Nam nhân áo đen vội trả lời:

- Khi chúng ta chạy đến nơi thì Tỉnh Thượng quân, Độ Biên quân đã...

Bốp!

Lão nhân tát mạnh làm nam nhân áo đen choáng váng mặt mày.

Lão nhân rắn giọng quát:

- Khốn nạn!

Nam nhân áo đen nghiêm người, lớn tiếng đáp:

- Vâng!

Nam nhân áo đen cúi đầu chín mươi độ.

Lão nhân đẩy nam nhân áo đen sang một bước, bước nhanh chạy hướng phòng sách. Nam nhân áo đen định theo sau nhưng thấy có năm lão nhân lục tục bước vào cửa. Trông thấy năm lão nhân này, nam nhân áo đen lúc trước ăn tát lại thay khuôn mặt tươi cười, bước nhanh đi nghênh đón.

Những lão nhân này và Tỉnh Thượng Lâu Chí, Độ Biên Di Sinh đã chết trong phòng sách đều là điệp viên đã rút khỏi tiền tuyến. Bọn họ hoặc là ngồi chờ về hưu, hoặc đã nghỉ hưu nhưng trên người còn treo đủ loại danh hiệu như huấn luyện viên của Tỉnh Thượng Lâu Chí. Dù là danh hiệu nào, nam nhân áo đen nghề bảo vệ không dây vào nổi.

Những tòa nhà nhỏ gần Hoành Tiền bưu tiện cục tại Nagoya thật ra là nơi chính phủ Nhật Bản bí mật sắp xếp cho điệp viên về hưu ở. Nguyên Nagoya có mấy chục khu vực giống như Hoành Tiền bưu tiện cục, xung quanh Hoành Tiền bưu tiện cục đa số là điệp viên rút về từ Trung Quốc.

Những người này toàn là cáo già thành tinh, hiểu biết sâu đạo điệp viên, có kinh nghiệm dày dặn. Chính phủ Nhật Bản nâng niu những điệp viên về hưu như châu báu, sắp xếp bọn họ truyền dạy kinh nghiệm cho điệp viên mới. Những lão già này tồn tại ở mức độ nào đó đang hoành thành bước cuối cùng trong đời mình: Truyền dạy kinh nghiệm.

Rất nhanh xác của Tỉnh Thượng Lâu Chí, Độ Biên Di Sinh bị sáu lão nhân, các bảo tiêu xem xét xong. Đặc biệt các lão nhân sau khi điều tra xác chết hai thủ lĩnh đặc công, có chung một công nhận là Tỉnh Thượng Lâu Chí, Độ Biên Di Sinh bị trúng kịch độc chưa biết.

Nhưng hung thủ làm cách nào rót chất độc vào người Độ Biên Di Sinh, Tỉnh Thượng Lâu Chí?

Các lão nhân trố mắt nhìn nhau, trong phút chốc không nói nên lời. Trong nhà Độ Biên Di Sinh chỉ lắp hệ thống cảnh báo 33, không có tài liệu ghi hình hoặc ghi âm cho bọn họ xem xét, tham khảo.

Mặc dù Độ Biên Di Sinh, Tỉnh Thượng Lâu Chí đã hơn sáu mươi tuổi nhưng bản lĩnh cao siêu, kinh nghiệm giết người tích lũy mấy chục năm chưa từng mất đi.

Muốn thần không biết quỷ không hay giết chết bọn họ, hơn nữa rót chất độc vào Độ Biên Di Sinh, Tỉnh Thượng Lâu Chí là cực kỳ khó khăn.

Lão nhân ban đầu vào nhà nhìn hướng tám bảo tiêu, sắc mặt âm trầm nói:

- Các người canh gác ở giao lộ không phát hiện ai bộ dáng đáng ngờ vào nhà của Độ Biên quân sao?

Trong đôi mắt híp lóe tia sáng lạnh.

Một bảo tim đứng ra khẳng định:

- Trừ Tỉnh Thượng quân vào nhà Độ Biên quân ra chúng ta không phát hiện có ai đến gần nhà của Độ Biên quân!

Trả lại bảo tiêu là cú tát nổ đom đóm.

Mặt lão nhân đen như than:

- Các người định nói với ta Tỉnh Thượng quân, Độ Biên quân tự sát sao?

Giọng điệu của lão nhân trầm thấp chứa sát khí:

- Hay trong các người có kẻ móc nối với hung thủ...

Ong ong ong ong ong!

Bỗng nhiên cửa sổ phòng sách để mở truyền đến thanh âm vù vù dày đặc.

Diệp Dương Thành giết ngược về.

Lúc này mấy cánh cửa sổ, cửa cái trong nhà Độ Biên Di Sinh đều mở rộng. Diệp Dương Thành một hơi chia năm mươi con ong vàng cường hóa chung cực thành năm tiểu đội bay vào từ bốn khung cửa sổ và cửa cái, bao vây mười mấy người vào nhà Độ Biên Di Sinh.

Diệp Dương Thành không hiểu tiếng Nhật, nhưng hắn biết một điều. Người chạy đến nhà Độ Biên Di Sinh trong thời gian ngắn ngủi hoặc là điệp viên về hưu, hoặc bảo tiêu được chính phủ Nhật Bản sắp xếp bảo vệ những điệp viên về hưu. Quan trọng nhất là đám người này không phải người Trung Quốc.

Ong ong ong ong ong!

Con ong vàng cường hóa chung cực cố ý phát ra tiếng vù vù vang vọng khắp góc nhà Độ Biên Di Sinh. Đối diện nhiều côn trùng chưa từng gặp đột nhiên xâm nhập, đám người Cao Mộc quân biến sắc mặt, bối rối không biết làm sao.

Cho dù bọn họ phản ứng nhanh cũng không bằng tốc độ như tia chớp của bầy con ong vàng. Diệp Dương Thành ra lệnh một tiếng, năm mươi con ong vàng cường hóa chung cực tốp năm tốp ba lao vào mục tiêu. Trong phút chốc nhà Độ Biên Di Sinh vang vọng tiếng gào rú.

Toàn qua trình chưa đến nửa phút. Diệp Dương Thành đột nhiên dẫn đội giết ngược về dễ dàng xử lý mười mấy nam nhân, lão nhân vào nhà Độ Biên Di Sinh. Diệp Dương Thành liếc các xác chết nằm ngang dọc dưới mặt đất, bản thể cách xa mấy ngàn km nhếch mép khẽ hừ. Diệp Dương Thành dẫn đội rời khỏi nhà Độ Biên Di Sinh, bay trở về đường cũ.

Lần này Diệp Dương Thành không giết hồi mã thương nữa. Một là không biết có còn ai đến không, hai là sợ tiếng hét của đám người đó hấp dẫn bình dân Nhật chú ý. Để bọn họ thấy kẻ hành hung là ai chẳng bằng rời đi, cho họ lo lắng phập phồng.

Thường thì nhân loại hay tưởng tượng, liên tưởng lung tung. Thứ gì càng không biết càng tọa áp lực tâm lý rất lớn cho bọn họ. Diệp Dương Thành cho rằng nên để bọn họ có không gian tưởng tượng. Tiếc nuối duy nhất là sau khi rời khỏi khu vực quản lý Diệp Dương Thành không thể được công đức huyền điểm. Nếu có công đức huyền điểm bên ngoài khu vực quản lý, Diệp Dương Thành không ngại dẫn đội đi Nhật Bản, nước Mỹ tống tiền.

Diệp Dương Thành từ Nhật Bản trở về Khánh Châu thị, mở mắt đứng dậy đã là trưa ngày hôm sau từ lúc xuất phát. Diệp Dương Thành giơ cổ tay xem đồng hồ, hắn ngáp dài.

Diệp Dương Thành dặn Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử:

- Dung Dung, nàng đi thị chính phủ một chuyến tìm Trương Ngọc Thiến, lấy danh sách tài liệu đã chuẩn bị sẵn về đây. Ưu Tử thì... Đi ngủ.

Thanh âm đúng lý hợp tình, biểu tình tự nhiên như mọi ngày, phải công nhận tâm ính và da mặt của Diệp Dương Thành ngày càng dày hơn.

Buổi chiều một giờ hai mươi ba phút, trạm ra xe hơi Khánh Châu thị.

Lâm Mạn Ny mặc áo khoác màu xanh nhạt, vai cõng một cái bao trắng đứng ở lối ra trạm xe nhìn đám con nít tụ tập bên cạnh mình.

- Bọn nhỏ đã đến đông đủ?

Lâm Mạn Ny nghiêng đầu hỏi một thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi:

- Đừng để xảy ra vấn đề gì, lại đếm số người lần nữa đi.

Thiếu nữ hai mươi tuổi cười gật đầu, nói:

- Ừm!

Thiếu nữ hai mươi tuổi lấy hai tờ giấy viết đầy tên ra khỏi túi xách, kiểm kê từng đứa.

Khoảng năm phút sau, thiếu nữ quay về bên Lâm Mạn Ny, gật đầu, nói:

- Đã đếm kỹ, bốn mươi bảy em ngồi xe lại đây, đúng số người rồi.

- Sắp xếp xe bus lĩnh bọn nhỏ đi bệnh viện đi.

Thiếu nữ nhếch môi cười nói với thiếu nữ:

- Lúc này Lâm mụ mụ đã ở trong bệnh viện chờ, không biết bọn nhỏ đi hồi sáng kiểm tra sao rồi?

Thiếu nữ hai mươi tuổi duỗi người:

- Hy vọng các em đều thuận lợi chữa bệnh.

Thiếu nữ nói với Lâm Mạn Ny:

- Đây là hoạt động từ thiện lớn nhất từ khi Dương Thành hội quỹ từ thiện chúng ta thành lập.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play