Lần trước vì cứu ra Diệp Cảnh Long, Diệp Dương Thành đã thiếu nợ năm ngàn đồng, năm ngàn này hắn gom góp từ bạn bè chung quanh, còn muốn mượn thêm mấy vạn? Đó là chuyện phi thường khó khăn.
Người lấy loại tụ vật lấy đàn phân, bạn bè thân với Diệp Dương Thành đều là người đi làm lĩnh lương bình thường, mấy vạn đồng đối với họ mà nói chính là con số trên trời, sở dĩ nói sẽ mượn tiền, là bởi vì hắn còn lưu lại chín vạn rưỡi đâu!
Vừa lúc lợi dụng lý do này đem tiền của mình quang minh chính đại mang ra, trả lại cho bạn bè năm ngàn tiền nợ, cộng thêm trên người còn một chút, vẫn có được chín vạn ba ngàn đồng.
Phố Triêu Dương cùng phố Nam Môn tương liên, tuy rằng lượng người qua lại không bằng phố Nam Môn, nhưng cũng không tính là xa xôi, hơn nữa tiền thuê mặt bằng giá rẻ, cũng có không ít người lựa chọn mở tiệm ở nơi này.
Trong nhà có thể xuất ra ba vạn, lại thêm chín vạn của mình, đủ mở một tiệm bán quần áo có hình có dạng tại phố Triêu Dương.
Quay về trong phòng mình, đóng cửa phòng, Diệp Dương Thành cởi quần áo nằm xuống giường, một tay gối lên đầu, thuận tay cầm gói thuốc lá trên đầu giường, giũ ra một điếu châm lửa, rít một hơi.
Hiện tại mình có tám mươi ba công đức huyền điểm, nếu đêm nay hết thảy thuận lợi, dựa theo kinh nghiệm về Lục Hồng Quân lần trước mà xem, tuyệt đối có thể vượt qua một trăm điểm, thuận lợi tiến vào cấp bậc thần cách cấp hai, thu được thần quyền cùng mở rộng phạm vi khu vực quản hạt mới của mình.
Nhìn lên trần nhà, Diệp Dương Thành thầm nghĩ, thần cách cấp hai có thể thao tác động vật có vú tầm thường, tuy rằng không tính nhân loại, nhưng vẫn có thể làm được rất nhiều việc, nhớ rõ lần trước thao tác ruồi xanh lẻn vào trong sòng bạc, liền phát hiện được một lỗ thông gió nằm bên trong phòng tài vụ.
Lỗ thông gió kia hình như đã bị vứt đi, không có lưới bao bọc, bỏ rỗng không. Diện tích đại khái đủ cho đầu của một nam giới trưởng thành dáng người tiêu chuẩn chui vào, thân hình nhất định là không qua lọt, cho nên trong sòng bạc tựa hồ cũng không thèm để ý tới, cũng không che lấp nó lại.
Suy nghĩ sâu hơn một chút, nhịp tim Diệp Dương Thành không khỏi nhanh hơn, tựa hồ trước mặt hắn không xa chính là một con đường thênh thang, đang chờ hắn đi tới!
Trong sự chờ đợi cùng ảo tưởng đối với cuộc sống tương lai, thời gian lặng yên trôi qua, trong nháy mắt đã đến mười một giờ khuya.
Hắn ngồi dậy trên giường, xòe tay trái, lẩm bẩm:
- Cửu Tiêu Thần Cách, xuất hiện đi.
Vừa dứt lời, ngân quang chợt xuất hiện, nhanh chóng biến thành lớn, Cửu Tiêu Thần Cách nháy mắt hiện ra, hắn mở ra tờ thứ nhất, bản đồ khu vực quản hạt của hắn trong trấn Bảo Kinh lại xuất hiện.
Nhìn phạm vi dấu hiệu trên bản đồ, khóe môi Diệp Dương Thành thoáng nhếch lên, trong đầu chợt hiện ra dáng vẻ của Lục Đức Tường, rất nhanh, một đoạn văn tự hiện ra trong đầu hắn:
Tìm kiếm thành công, công đức huyền điểm -1.
Cúi đầu vừa nhìn, trên bản đồ đã xuất hiện một điểm lam quang, đặc biệt rõ ràng!
Đây là một công năng mà hắn vô tình phát hiện lúc ở lại trong khách sạn khuya hôm trước, chỉ cần ở trong khu vực quản hạt của hắn, hắn có thể nhanh chóng thông qua Cửu Tiêu Thần Cách đem vị trí của người muốn tìm sưu tầm đi ra, tuy rằng làm như vậy sẽ tiêu hao công đức huyền điểm, nhưng công năng này đặc biệt cường đại thôi!
Đêm hôm đó khi Cửu Tiêu Thần Cách nếu lên công năng cường đại như vậy, Diệp Dương Thành đã không nhịn được muốn thử xem một chút, bởi vì dựa theo văn tự miêu tả, tuy rằng mỗi lần tìm kiếm bị khấu trừ công đức huyền điểm, nhưng có thể tập trung nhân vật mục tiêu trong vòng ba giờ, vô luận hắn chạy đi nơi nào chỉ cần không rời khỏi khu vực quản hạt của Diệp Dương Thành thì đừng hòng tránh được cảm giác của hắn!
Bởi vì Cửu Tiêu Thần Cách duy trì liên tục, đem vị trí cụ thể của nhân vật mục tiêu thông qua một cảm giác huyền diệu truyền vào trong đầu Diệp Dương Thành, thời thời khắc khắc hắn đều có thể nắm chắc tình hình của đối phương!
Mà bây giờ hắn đang tìm kiếm chính là vị trí của Lục Đức Tường, cũng bị lãng phí công đức huyền điểm, đối với công năng này hay có thể nói là thần quyền ẩn tàng này tiến hành thử nghiệm lần đầu tiên.
Nhìn thoáng qua dấu hiệu trên bản đồ, Diệp Dương Thành nhẹ giọng cười, sau đó thu hồi Cửu Tiêu Thần Cách vào trong cơ thể, cùng lúc đó trong đầu hắn xuất hiện cảm giác về vị trí của Lục Đức Tường hiện tại, chợt vỗ tay:
- Đến một con ruồi trâu…
Ai, cầu nguyện cho đàn ruồi trâu trong khu vực quản hạt của Diệp Dương Thành đi, từ lần đầu tiên dùng ruồi trâu, hắn biết côn trùng này phi hành tốc độ cực nhanh, còn có thể đốt người, hắn đã thích sử dụng loại côn trùng có ngoại hình dọa người này.
Lại một lần ám ảnh lên ruồi trâu, bằng vào cảm giác trong đầu chui ra khỏi khe cửa sổ sau đó nhanh chóng bay về hướng bệnh viện nhân dân trong trấn.
Rẽ ngang rẽ dọc trong hẻm nhỏ, phi hành ước chừng mười mấy phút mới đi tới mục đích.
Đây là một trong những tiểu khu của trấn Bảo Kinh, bệnh viện nằm bên cạnh tiểu khu này, Diệp Dương Thành nhớ rõ tiểu khu nơi đây được xây dựng năm 2006, ngay lúc đó giá bán 1m2 là bốn ngàn nhân dân tệ, vì thế thấy Lục Đức Tường ở nơi này hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Dù sao cha của người ta là Phì Long, thuê nhà ở đương nhiên là không thể nào, có lẽ tiêu tiền mua xuống luôn đi?
Trong đầu nghĩ thầm, hắn tiếp tục thao tác ruồi trâu bay qua phòng bảo an thùng rỗng kêu to, bay thẳng tới một tòa lầu hướng tây bắc, dựa theo dẫn dắt của Cửu Tiêu Thần Cách, Lục Đức Tường ở trên tầng năm tòa lầu này.
Nhà của người bình thường, nhất là vào mùa hè buổi tối đi ngủ cũng sẽ không đóng kín cửa sổ, trừ phi trong nhà có mở máy lạnh.
Lục Đức Tường nằm trên giường, xem bộ dáng đã ngủ, Diệp Dương Thành ghé vào cửa sổ thủy tinh theo dõi hắn chốc lát, thẳng đến khi xác định hắn đã ngủ say, thao tác ruồi trâu cẩn thận chui vào lỗ điều hòa, thuận lợi đi vào trong phòng ngủ của Lục Đức Tường.
- Đồ chó hoang này, nguyên lai thích cởi trần truồng mà ngủ sao…
Lúc này còn cách tầng cửa sổ nhìn không rõ ràng, nhưng sau khi đi vào phòng mượn dùng ánh trăng mông lung, Diệp Dương Thành đã nhìn thật rõ ràng. Lúc này toàn thân Lục Đức Tường hoàn toàn trần trụi, chiếc mền đã bị hắn đá văng sang một bên, hoàn toàn bại lộ dưới ánh mắt Diệp Dương Thành.
Có chút đáng khinh, có chút vô sỉ còn có chút hạ lưu, ruồi trâu vỗ cánh bay xuống bên dưới Lục Đức Tường, ngẩng đầu nhìn lên “tiểu Lục Đức Tường” thật xấu xí lại ngắn ngủn, trong đầu Diệp Dương Thành lướt qua một ý niệm, nhất thời bản thể còn nằm trong nhà chợt hiện lên dáng tươi cười phi thường vô sỉ, há mồm lẩm bẩm:
- Một ngàn ruồi bọ, không hạn giống, ba phút tập kết trên bầu trời tiểu khu, ba mươi ruồi trâu, năm phút tập kết, ghé bên ngoài vách tường phòng ngủ đợi lệnh…
Nương theo sau một tiếng ra lệnh của Diệp Dương Thành, ruồi bọ cùng ruồi trâu vốn đã trốn đi chuẩn bị qua đêm lại nhanh chóng di động, ong ong hội tụ về hướng tiểu khu kia…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT