Lâm Mạn Ny chưa từng trải qua chuyện như vậy, nàng hoàn toàn ngẩn ngơ đứng ngây tại chỗ. Lâm Mạn Ny quay đầu nhìn Lâm Hải Đông biểu tình xấu hổ, nhắm mắt nhận mệnh. Trong phút chốc Lâm Mạn Ny cảm thấy cuộc đời, khát vọng, mục tiêu của nàng... Biến mất, biến mất hết.

Từ hôm nay trở đi, bắt đầu từ bây giờ, cuộc đời Lâm Mạn Ny sẽ phủ trùm miếng vải đen, ánh sáng dần rời xa.

Lâm Mạn Ny chỉ là một thiếu nữ tay trói gà không chặt làm sao đấu lại năm tên du côn như sói như cọp? Trừ khóc ra Lâm Mạn Ny không biết nàng có thể làm cái gì.

Minh ca nhìn Lâm Mạn Ny đứng im không nhúc nhích, nhếch mép cười âm trầm.

Minh ca vẫy tay nói:

- Mang nàng ta đi, để Triêu ca nhìn xem...

Bốn tên du côn chiếm bốn hướng bao vây Lâm Mạn Ny vào giữa, xô đẩy nàng đi hướng cửa Âu Dương khu. Lâm Mạn Ny bị đám tên du côn đẩy lảo đảo đi, biểu tình dần quyết tuyệt.

Tuy nàng không thể chống cự nhưng... Phải chăng chết là giải thoát?

Lâm Mạn Ny thẫn thờ nghĩ.

Lâm Mạn Ny chưa bao giờ tưởng tượng sẽ gặp loại chuyện này. Cuộc đời Lâm Mạn Ny luôn tràn ngập ánh sáng, nàng cho rằng xã hội đầy ắp ấm áp.

Lâm Mạn Ny ngây thơ cho đến bây giờ đều không muốn tin chuyện xảy ra đêm nay là do Lâm Hải Đông làm, Đại Đông Qua cùng nàng lớn lên trong Quang Minh cô nhi viện, hết sức quan tâm nàng lại là đạo diễn tất cả.

Lâm Hải Đông theo sau lưng Minh ca, mím môi im lặng.

Thức tỉnh lương tri nhưng Lâm Hải Đông không có can đảm đấu tranh, lòng áy náy không thể là lý do để gã bù đắp sai lầm.

Nhận mệnh đi...

Đoàn người dần đến gần cửa cái Âu Dương khu, Lâm Hải Đông thầm thở dài thườn thượt.

Nhưng khi Lâm Hải Đông, Lâm Mạn Ny đều cho rằng sự việc không có đường cứu vẫn thì kỳ tích luôn vô tình xuất hiện.

Diệp Dương Thành đang lấy làm lạ, đặc biệt khi hắn bước lên bậc thang cửa Âu Dương khu nhìn Lâm Mạn Ny biểu tình thẫn thờ bị bốn tên du côn ăn mặc không ra gì bao vây đưa ra ngoài. Diệp Dương Thành tưởng đâu hắn nhìn lầm người, chớp chớp mắt, dụi mi mắt, lại nhìn Lâm Mạn Ny chằm chằm.

Không sai, đây đúng là Lâm Mạn Ny.

Diệp Dương Thành chặn đường Lâm Mạn Ny đi, hắn mỉm cười dịu dàng mà tùy ý hỏi:

- Mạn Ny, nàng đi đâu vậy?

Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử theo bên cạnh Diệp Dương Thành nhận được lệnh bay tới bên cạnh Lâm Mạn Ny.

Diệp Dương Thành cứ nghĩ hắn nhìn lầm, Lâm Mạn Ny nghe hắn hỏi thì cũng tưởng đã nghe lầm.

Trước khi Diệp Dương Thành lên tiếng kêu, Lâm Mạn Ny luôn nghĩ có nên nhân dịp này hô to mấy tiếng cứu mạng, tuy rằng cơ hội xa vời nhưng ít ra có một, hai phần hy vọng.

Lâm Mạn Ny chưa quyết định thì Diệp Dương Thành đột nhiên xuất hiện. Khi Lâm Mạn Ny ngước lên trông thấy Diệp Dương Thành, nàng chợt nhớ lúc trước hắn có bảo muốn đến uống ké.

Nhưng Lâm Mạn Ny không nói năm chữ: Diệp đại ca cứu mạng.

Bởi vì lúc Diệp Dương Thành chặn giữa đường, Lâm Mạn Ny thấy rõ tên du côn đi bên phải trước mặt nàng cảnh giác lấy một con dao gấp giắt bên hông ra.

Ánh sáng phản chiếu trên lưỡi dao làm Lâm Mạn Ny bừng tỉnh. Diệp Dương Thành có một mình, đi bên Lâm Mạn Ny là năm tên du côn.

Không lẽ kéo Diệp Dương Thành xuống nước luôn sao? Lâm Mạn Ny sẽ không làm chuyện có lỗi với người, đặc biệt là Diệp Dương Thành. Diệp người siêu tốt bụng cho Trầm Vũ Phàm ánh sáng thật sự, khiến nhiều gia đình nghèo khổ trong Ôn Nhạc huyện nở nụ cười.

Lâm Mạn Ny cố nén không khóc, cười gượng khô khan nói:

- Không... Không có, ta cùng mấy bằng hữu đi ra ngoài chơi.

-...

Diệp Dương Thành cứ nghĩ đã nghe lầm, hắn ngạc nhiên nhìn Lâm Mạn Ny nhưng sau đó hiểu ngay. Cái cớ cùng bằng hữu đi ra ngoài chơi là vì Lâm Mạn Ny không muốn liên lụy đến hắn.

Diệp Dương Thành bỗng cảm thấy Lâm Mạn Ny rất hoàn mỹ, bản tính lương thiện, khuôn mặt xinh đẹp.

Diệp Dương Thành nhìn nụ cười gượng ép trên mặt Diệp Dương Thành, hắn rất muốn ôm nàng vào lòng cẩn thận che chở. Giờ phút này, trái tim Diệp Dương Thành rung động.

Diệp Dương Thành sửng sốt vài giây sau mỉm cười nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Vậy sao?

Diệp Dương Thành gật đầu:

- Thế thì chúc các người chơi vui vẻ.

- Ừm!

Nghe Diệp Dương Thành trả lời, tâm tình Lâm Mạn Ny rất phức tạp, có vui mừng, lạc lõng, vui vẻ, tuyệt vọng.

Lâm Mạn Ny chậm rãi gật đầu, nàng cười với Diệp Dương Thành, nụ cười thật tươi:

- Thế thì... Diệp đại ca, hẹn gặp lại.

Tim Diệp Dương Thành đau nhói, nhưng hắn tránh sang một bên chừa đường cho mấy tên du côn, Lâm Mạn Ny đi qua.

Triệu Dung Dung xuất hiện bên cạnh Diệp Dương Thành, thần không biết quỷ không hay nhận chìa khóa xe từ tay hắn.

Diệp Dương Thành biểu hiện hợp tác nhưng mấy tên du côn không hề thả lỏng cảnh giác, bọn chúng vây quanh Lâm Mạn Ny lướt qua hắn sau đó bình tĩnh lại. Lâm Mạn Ny đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Không phải Lâm Mạn Ny không dám hét cứu mạng, nàng chỉ sợ kêu lên xong liên lụy tới người khác, bản thân nàng cũng sẽ bị đám côn đồ này đánh. Lâm Mạn Ny sẽ không tránh khỏi kết cục bị người làm nhục.

Nếu đã vậy cần gì liên lụy người khác? Có lẽ đám côn đồ sẽ đưa nàng lên xe mang đi. Lâm Mạn Ny thẫn thờ suy nghĩ. Khi lên xe không biết khung cửa có rắn chắc không? Đập đầu vào đó chắc rất đau?

Mặt Lâm Mạn Ny buồn bã, nàng thầm nhủ:

- Lâm mụ mụ, các em trai em gái, Diệp đại ca, vĩnh biệt.

Lâm Mạn Ny, mấy tên du côn không chú ý thấy khi bọn họ lướt qua Diệp Dương Thành, hắn không quay người vào quán bar mà đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng đám người.

Gần..... Càng gần.

Khi mấy tên du côn kèm hai bên Lâm Mạn Ny đi vào bãi đỗ xe ngoài cửa quán bar Hải Đế, dần tới gần chiếc Curls Octavia của Diệp Dương Thành, biểu tình hắn trầm xuống. Diệp Dương Thành vọt ngay tới chỗ Lâm Mạn Ny.

Tốc độ chạy nhanh của Diệp Dương Thành bị giới hạn trong phạm vi người bình thường. Trong khi chạy nhanh Diệp Dương Thành bản năng huơ nắm tay dường như đang ước lượng sức mạnh nắm đấm chút nữa tung ra.

Minh ca, Lâm Hải Đông đi sau lưng hai tên du côn áp giải Lâm Mạn Ny.

Minh ca vừa đi vừa sắp xếp đêm nay:

- Tối nay phát đầu là cho Triêu ca, ta thứ hai...

Minh ca chưa nói xong chợt nghe tiếng gió rít bên tai, đầu óc gã ngừng vận động.

Rầm!

Minh ca bị Diệp Dương Thành một đấm đánh té xuống đât, trán đập vào đuôi một chiếc xe việt dã, ngất xỉu.

Lâm Hải Đông đứng bên cạnh Minh ca ngây ra giây lát, gã chưa kịp phục hồi tinh thần thì cú đấm của Diệp Dương Thành đã đập mạnh vào gáy gã.

Rầm!

Lâm Hải Đông cũng bị Diệp Dương Thành đánh một đấm xỉu. Bốn tên du côn đi đằn trước dừng bước, ngoái đầu lại. Hai tên du côn đi sau cùng chỉ cảm giác có bóng đen lướt qua trước mặt, sau đó phần lực bị lực xung kích mạnh mẽ đập vào.

Bùm bùm!

Diệp Dương Thành rất ít đánh nhau, chưa từng học một chiêu nửa thức. Nhưng trước lực lượng tuyệt đối, người trong nghề không thấy chiêu thức của Diệp Dương Thành có đẳng cấp gì, nhưng nó không ảnh hưởng nắm đấm của hắn tạo thành thương tổn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play