Diệp Dương Thành đánh rùng mình, lòng thầm nhủ:

- Dung Dung, nàng đi ngay đường Duyên Hà Thượng Quan thôn, ta quên số mấy nhưng là một căn nhà bảy tầng, trước cửa có hai con sư tử đá. Đó là nhà của một bạn học khác của ta, đi mau lên!

Diệp Dương Thành bản năng cho rằng nghi phạm giết người gần như mất trí này nhằm vào những bạn học của hắn, thậm chí là chính hắn.

Nghĩ đến đây Diệp Dương Thành không dám lơ là, sau khi xác nhận Triệu Dung Dung chạy đi Thượng Quan thôn ngay thì liên lạc với Hình Tuấn Phi:

- Ngươi lập tức dẫn tất cả người trong thị trấn chạy đến Bảo Kinh Trấn gặp ta ngay trong vòng mười phút!

Hình Tuấn Phi nghe Diệp Dương Thành đột nhiên ra lệnh, gật đầu ngay, nói:

- Tuân lệnh chủ nhân!

Tuy Hình Tuấn Phi không biết bên Diệp Dương Thành xảy ra chuyện gì nhưng giọng nói vội vã của lão đã đưa một tin tức rằng chắc chắn có việc, còn là chuyện lớn.

Hình Tuấn Phi nghe lệnh lập tức điểm danh đám người Đường Thái Nguyên biến thành từng luồn sáng sương mù bay hướng Bảo Kinh Trấn.

Trên cầu thang nhà Tiểu Điền Kê vang lên giọng nam nhân trung niên:

- Người ở đâu?

Sau đó là tiếng bước chân dồn dập.

Không lâu sau một nam nhân trung niên lạ mặt, mặc đồ cảnh sát bước xuống lầu. Mặt chữ điền ngay thẳng, mày rậm mắt to, bộ dáng rất là chính phía.

Nam nhân trung niên đứng ở cửa thang lầu một lúc lâu, nhìn Diệp Dương Thành đứng trước cổng. Nam nhân trung niên do dự giây lát sau nhấc chân bước đến gần.

Nam nhân trung niên vừa đi vừa hỏi:

- Khi người chết tử vong thì ngươi đang nói chuyện điện thoại với nạn nhân?

Diệp Dương Thành gật đầu, hắn hoàn toàn không đặt tinh thần vào chuyện này.

Nam nhân trung niên nhíu mày hỏi:

- Khi đó các người nói gì? Khi xảy ra vụ việc ngươi có nghe thấy cái gì?

Cảnh sát trung niên rất khó chịu. Nhìn hiện trường vụ án trên lầu thì Tiểu Điền Kê bất ngờ bị người dùng vũ khí sắc nhọn cắt đứt cổ khiến đầu rớt ra trong tình huống không chút đề phòng.

Nhưng nghe mẫu thân của Tiểu Điền Kê miêu tả thì khi đó nhà đóng hết cửa sổ, gã thói quen khi một mình ở trong phòng sẽ khóa chốt.

Trong tình huống như vậy thần không biết quỷ không hay đến gần Tiểu Điền Kê rồi dùng dao cắt cổ gã, trừ phi gã vừa mù vừa điếc, nếu không làm sao Tiểu Điền Kê không hề phát hiện được gì trước đó?

Xem xét hiện trường vụ án chỉ thấy xác Tiểu Điền Kê, di động nắp gập bị người đạp bể cách xác chết khoảng ba thước. Kinh khủng hơn là đôi mắt Tiểu Điền Kê bị móc ra.

Móc mắt hoàn toàn phá hỏng tròng, bài trừ tình nghi gây án để bán khí quan cơ thể người.

Vậy là vụ án trở nên mơ hồ mông lung, không thể thông qua chứng cứ để lại hiện trường phán đoán động cơ giết người.

Mấy phút trước nam nhân trung niên nhận được điện thoại tại Tam Quan Miếu thôn, Thượng Quan thôn xảy ra hai vụ án mạng, người chết là nam giới trẻ tuổi, cũng bị cắt cổ, móc mắt. Hung thủ tàn bạo làm người ta giận điên.

- Chúng ta là bạn học cũ nên trò chuyện linh tinh.

Diệp Dương Thành trầm ngâm giây lát, nói:

- Khi xảy ra vụ việc ta chỉ nghe tiếng hét thảm, sau đó thì...

Con ngươi Diệp Dương Thành co rút, hắn chợt nhớ lý do Tiểu Điền Kê gọi điện thoại.

Diệp Dương Thành đang kể chuyện thì bỗng ngừng nói, nam nhân trung niên không chú ý thấy biểu tình hắn thay đổi.

Nam nhân trung niên thúc giục:

- Sau đó thì sao?

Diệp Dương Thành điều chỉnh tâm tình, nói với nam nhân trung niên:

- Sau đó ta nghe tiếng két két, rồi điện thoại đứt liên lạc.

Diệp Dương Thành chưa kịp nói gì thêm, Triệu Dung Dung bị hắn phái đi Thượng Quan thôn đã báo tin về.

- Chủ nhân, Dung Dung tới chậm.

Triệu Dung Dung ngập ngừng nói:

- Bạn học chủ nhân gặp hôm ở chợ quần áo cũng chết, giống y như cái chết của Tiểu Bàn Tử trong Tam Quan Miếu thôn.

Diệp Dương Thành hút ngụm khí lạnh:

- Ui!

Mặt mày Diệp Dương Thành âm trầm kèm theo sát khí nhàn nhạt.

Diệp Dương Thành ngước nhìn cảnh sát trung niên, hỏi:

- Ta muốn nhìn xác bạn học của mình, chỉ nhìn một cái!

Cảnh sát trung niên ngần ngừ:

- Cái này...

Giây lát sau cảnh sát trung niên đồng ý, gật đầu nói:

- Bây giờ xác chết còn ở tại chỗ cũ chờ lấy chứng cứ, ngươi đi cùng ta lên đó. Nhưng chỉ có thể nhìn một cái, không được táy máy!

Diệp Dương Thành cắn răng gật đầu.

Diệp Dương Thành đi theo cảnh sát trung niên hoặc nên nói là sở trưởng đồn công an Bảo Kinh Trấn mới bước lên cầu thang. Hai người chưa tới lầu ba chợt nghe từ phòng ngủ trước mặt vọng ra tiếng khóc, là phụ nữ trung niên nức nở.

- Cao Dương... Hu hu... Sao ngươi nỡ bỏ lại mẫu thân? Hu hu... Mẫu thân làm sao sống đây Cao Dương?

Hai cảnh sát cản mẫu thân Tiểu Điền Kê lại không cho đến gần xác chết, đành quỳ dưới đất bất lực khóc. Ai nhìn thấy cảnh thê lương này đều bất nhẫn.

Diệp Dương Thành nhìn bộ dạng mẫu thân Tiểu Điền Kê lúc này càng tăng sát ý với hung thủ tàn nhẫn hơn. Không tiêu diệt tên giặc này làm sao Diệp Dương Thành sống yên?

Sở trưởng trung niên nghiêng đầu nói:

- Xác chết ở đó, ngươi nhìn đi.

Sở trưởng trung niên thở dài thườn thượt:

- Mạng sống trẻ trung biết bao, ài...

Dương Cao Dương đã đầu lìa khỏi cổ, tròng mắt bị hung thủ tàn bạo móc đi. Máu chảy đầy sàn phòng ngủ, máu tanh gay mũi. Diệp Dương Thành nhìn Dương Cao Dương tháng trước còn cùng hắn nhậu nhẹt, cụng ly cươi giỡn lúc này đã âm dương hai nơi, lòng hắn nặng trĩu.

Nắm tay Diệp Dương Thành siết chặt, cơ mặt căng cứng xanh mét, mặt hắn đầy vẻ túc sát.

Diệp Dương Thành yên lặng nhìn xác Dương Cao Dương hơn mười giây sau, sở trưởng trung niên chậm rãi bước tới gần hắn.

Sở trưởng trung niên liếc xác Dương Cao Dương một cái rồi dời sang Diệp Dương Thành.

- Cho ta số liên lạc.

sở trưởng trung niên nói tiếp:

- Có lẽ tiếp theo còn một số việc cần ngươi nhớ lại.

Diệp Dương Thành nhẹ gật đầu, nhưng hắn không trả lời sở trưởng trung niên ngay mà quay đầu nhìn mẫu thân của Dương Cao Dương.

Diệp Dương Thành khô khốc nói:

- Bá mẫu đừng buồn nữa, ta... Ta tin tưởng cảnh sát sẽ không để hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật!

Mắt Diệp Dương Thành lóe qua sát khí lạnh băng, hít sâu, nói:

- Chắc chắn sẽ không!

Diệp Dương Thành để lại số điện thoại cho sở trưởng trung niên, hắn ra khỏi nhà Dương Cao Dương, lái xe đi nghĩa địa công cộng của Bảo Kinh Trấn. Trực giác cho Diệp Dương Thành biết cái chết của đám người Dương Cao Dương, Tiểu Bàn Tử có lẽ liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp với khu mộ bên đó.

Trong tình huống không rõ lai lịch, mục đích của hung thủ, Diệp Dương Thành chỉ có thể ôm tâm lý may mắn chạy đến nghĩa trang nhìn xem có dấu vết gì để lại không. Mặc dù Diệp Dương Thành biết xác xuất này vô cùng nhỏ bé.

Y quan trủng của Lưu Tuyết Oánh không có nhiều vật đáng giá chôn theo, nhưng theo tập tục Bảo Kinh Trấn thì ném vào ttiền xu từ chín mươi chín khối đên một mao. Diệp Dương Thành tin tưởng không có trộm mộ nào để mắt tới chín mươi chín khối tiền vật bồi táng.

Nếu không có kẻ trộm mộ đào y quan trủng của Lưu Tuyết Oánh thì ai rảnh rỗi, hao phí công sức đào ngôi mộ đúc bê - Tông?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play