Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Chương Tuấn Đồng, sắc mặt Trương Chí Nghiễm không chút thay đổi hoàn toàn xem thường, Dương Đằng Phi lại khẽ gật đầu ngầm đồng ý.

Được Dương Đằng Phi cho phép, Chương Tuấn Đồng nhìn phóng viên mỉm cười:

- Đương nhiên có thể.

Có người, chết nặng như Thái Sơn, lưu danh bách thế, mà có người chết nhẹ như hồng mao, sau khi chết còn bị vạn người phỉ nhổ, thối tận ngàn năm. Thật hiển nhiên cái chết của Đàm Hồng Đức thuộc kiểu chết thối tha ngàn năm.

Có người tận mắt nhìn thấy hiện trường đưa ra lời khai, có đủ loại chứng cớ phạm tội cùng tờ hiệp thương Đàm Hồng Đức bức bách Đàm Đại Hữu ấn dấu tay trước khi chết, án kiện này cuối cùng kết thúc, ngoại trừ đạo diễn Diệp Dương Thành, mọi người đều đem án kiện xem là phản kích trước khi Đàm Đại Hữu tử vong, mà Đàm Hồng Đức chẳng những trộm gà không được còn mất nắm gạo, không công bồi lên tính mạng của mình, ngay cả đủ loại án kiện của công ty Vạn Khoa đều bị lật ra, lần lượt tiến hành thanh lý.

Đợi sau khi hành động thanh lý hoàn thành, vợ con Đàm Hồng Đức cũng không còn lấy được một đồng tiền tham ô, về phần công ty Vạn Khoa, hơn phân nửa sẽ sung vào công quỹ, dù sao trong này giấu kín thật nhiều quyền tiền giao dịch, thuộc loại hoạt động trái pháp luật.

- Ai nha nha, năm ngàn công đức huyền điểm.

Diệp Dương Thành ngồi trên sô pha trong phòng khách, sợ hãi hít sâu một hơi:

- Đàm Hồng Đức rốt cục đã làm bao nhiêu chuyện ác, mới có thể cống hiến được nhiều công đức huyền điểm như vậy đây!

Đây chỉ là một tham quan cấp phó sở, nếu đổi lại là cự tham cấp phó bộ, Diệp Dương Thành thậm chí hoài nghi công đức huyền điểm có thể gia tăng năm vạn trở lên! Đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là thật sự có quan chức cấp phó bộ tham lam như thế.

Bất kể nói như thế nào, Đàm Hồng Đức đã chết, hơn nữa sau khi chết còn sửa sai không ít oan án, cống hiến năm ngàn công đức huyền điểm, xem như là chết có ý nghĩa.

Đàm Đại Hữu cũng đã chết, công ty Vạn Khoa bị niêm phong, về phần hai cục trưởng tham ô nhận tiền làm việc, Diệp Dương Thành cũng muốn động, nhưng dù sao mới xảy ra chuyện của Đàm Hồng Đức, nếu còn tiếp tục động hai người kia, khó tránh sẽ đưa tới một ít phiền toái không cần thiết.

Huống hồ bất quá là hai cục trưởng phân cục nho nhỏ mà thôi, Diệp Dương Thành cũng không sợ bọn họ nhấc lên bao nhiêu sóng gió, tạm giữ lại chờ ngày sau tiếp tục thu thập!

Trong đầu quyết định chủ ý, tâm tình Diệp Dương Thành thả lỏng hoàn toàn, đứng dậy, quay đầu nói với Triệu Dung Dung:

- Đi phòng ngủ lấy túi xách của ta, nga, còn có chìa khóa xe.

- Dạ, chủ nhân!

Triệu Dung Dung khom người bay về hướng phòng ngủ.

Phi trường quốc tế Hạ Môn tỉnh Phúc Kiến.

Sáu gã nam tử tráng niên cao chừng 1m88, mặc áo thun đen ôm ngực, quần bò màu đen, lôi kéo túi du lịch đen, đeo kính râm chân bước chỉnh tề từ trong phi trường đi ra.

Từ phía xa nhìn thấy sáu nam tử chói mắt kia, một thanh niên hơn hai mươi tuổi hai mắt tỏa sáng, đưa tay vẫy vẫy:

- Nơi này!

Không hề mở miệng hỏi, cũng không lộ ra biểu tình gì, sáu nam tử như sáu người chết, mặt không chút thay đổi đi theo thanh niên lên một chiếc BMW, rời khỏi sân bay.

Thanh niên lái xe, ngẩng đầu nhìn nhìn sáu nam tử trong kính chiếu hậu, lập tức lấy ra di động, bấm một dãy số, điện thoại kết nối hắn liền bảo:

- Đã nhận được người, hiện tại tôi đưa bọn họ đi đâu?

- Trước tìm một chỗ ở lại.

Bên kia điện thoại vang lên thanh âm nam nhân hơn bốn mươi tuổi:

- Sau khi ở lại đi mua cho họ mấy cân thịt bò tươi, tận lực giảm bớt số lần tiếp xúc của họ với người lạ, phòng ngừa họ đột nhiên nổi điên.

- Thịt bò tươi?

Thanh niên thoáng do dự nói:

- Cần nấu chín không?

- Bọn họ ăn sống.

Trung niên thản nhiên nói:

- Tuy rằng họ là bán thành phẩm, nhưng cậu còn chưa phải là đối thủ của bọn họ, nhớ kỹ, đừng chọc giận bọn hắn! Tìm được địa điểm đặt chân xong thì gọi điện cho tôi, tối tôi sẽ đi qua.

- Ai nha, ăn sống.

Thanh niên cúp điện thoại, có chút bất an nhìn sáu nam tử như đầu gỗ, ngậm miệng không dám nhiều lời.

- Diệp tiên sinh!

Diệp Dương Thành lái xe rời khỏi tiểu khu không lâu, liền nhận được điện thoại của Lâm Mạn Ny:

- Niếp Niếp đòi gặp ngài, hiện tại ngài có rảnh không?

- Niếp Niếp muốn gặp tôi?

Nghe được câu hỏi của Lâm Mạn Ny, Diệp Dương Thành thoáng ngây ra, lập tức lắc lắc đầu cười nói:

- Hôm nay tôi phải quay về nhà một chuyến, ngày mai đi, sáng sớm mai tôi đi qua, cô bé đã biết chuyện của mẹ nàng sao?

- Chưa dám nói cho con bé biết.

Thanh âm Lâm Mạn Ny nhất thời chợt nhẹ, cảm xúc hạ thấp:

- Vừa mới phẫu thuật xong, bác sĩ dặn đừng để con bé bị kích thích, tránh phát sinh ngoài ý muốn, mẹ Lâm nói đợi khi con bé khôi phục một chút mới nói với nó.

- Nói gì đây?

Diệp Dương Thành khẽ thở dài:

- Nói cho con bé biết mẹ của nó cũng đã đi thiên đường, phải thật lâu thật lâu mới có thể gặp mẹ mình sao?

- Việc này…

Lâm Mạn Ny nghẹn lời, khô khan nói:

- Cũng đành vậy thôi, nhi đồng còn quá nhỏ, tôi sợ con bé không chịu nổi.

- Lời nói dối thiện ý.

Diệp Dương Thành làm tổng kết, tiếp theo nói:

- Vậy cứ nói như thế, sáng mai tôi sẽ đến bệnh viện thăm nó, đúng rồi, cô hỏi con bé muốn ăn gì đó, ngày mai tôi sẽ mang qua.

- Được, tốt.

Lâm Mạn Ny gật đầu, sau đó cúp điện thoại.

Đặt di động sang bên, Diệp Dương Thành bỗng nhiên quay đầu nhìn Triệu Dung Dung ngồi bên cạnh, nói:

- Dung Dung, cảm giác cô nhi là thế nào?

- A?

Đột nhiên nghe Diệp Dương Thành hỏi vấn đề này, đại não Triệu Dung Dung thoáng chốc không kịp phản ứng, kinh ngạc vài giây đồng hồ nàng mới nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đáp:

- Cô đơn, buổi tối đi ngủ không ai hát ru, mền rớt không ai đắp lại, sáng rời giường không nhìn thấy cha mẹ tươi cười, nghe không được thanh âm của người nhà…

Lần lượt nói tới, cảm xúc Triệu Dung Dung dần dần hạ thấp…

Nhìn nhìn nàng, Diệp Dương Thành cũng không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ khẽ thở dài quay đầu chuyên tâm lái xe.

Rời khỏi phạm vi huyện thành, Diệp Dương Thành cũng không trực tiếp lái xe về nhà mà đi vào trấn Hồng Hải, đến cửa tiệm của mình ngồi chốc lát, vượt ngoài dự kiến của hắn, Vương Tuệ Tuệ đã mang thai!

Nghe được nàng báo tin, Diệp Dương Thành lập tức trừng lớn hai mắt:

- Không phải đâu! Nhanh như vậy?

- Hì hì, như thế nào, thật kinh ngạc sao?

Vương Tuệ Tuệ cười híp mắt nhìn hắn, nói:

- Mẹ của tôi nói muốn buộc lại nam nhân, ngoại trừ nhận lấy quà tặng của hắn, còn phải mang thai con của hắn! Đây gọi là song bảo hiểm.

- Nhưng mà hiện tại cô mới bao nhiêu chứ?

Diệp Dương Thành có cảm giác dở khóc dở cười, nói:

- Sau khi sinh nhi đồng, còn có thời gian đi làm sao?

- Thì lưu cho mẹ chồng chăm sóc thôi.

Vương Tuệ Tuệ trả lời một câu thản nhiên, tiếp theo có chút thần thần bí bí nhìn thoáng qua, hắc hắc nói:

- Nói thật cho anh biết, tiểu tử đó cũng không muốn nhi đồng, mỗi lần làm chuyện đó luôn mang bộ, vẫn là tôi thông minh, đem áo mưa hắn mua về toàn bộ đâm thủng…

Khi nói lời này, vẻ mặt nàng đắc ý vỗ vai Diệp Dương Thành, nói:

- Sau này anh nên đề phòng một chiêu đó, nếu không nể mặt anh là ông chủ của tôi, tôi sẽ không nói cho anh biết đâu!

- Khụ khụ…

Diệp Dương Thành thiếu chút nữa bị nước bọt làm sặc chết, ho khan một trận mãnh liệt, trong lòng vừa động, cổ quái nói:

- Một chiêu này không phải cũng do mẹ cô dạy cho cô đi?

- Di, làm sao anh biết?

Thần sắc Vương Tuệ Tuệ kinh ngạc.

- …

Diệp Dương Thành hết lời để nói.

Mắt to trừng mắt nhỏ hơn nửa phút, Diệp Dương Thành thu thập xong một chút tâm tình, hỏi:

- Có con, lại định sinh con, vậy phần công tác trong tiệm cô tính toán xử lý như thế nào?

- Uy, lão Diệp!

Vương Tuệ Tuệ khoa trương đứng dậy, nói:

- Anh đừng nghĩ cả phụ nữ có thai cũng muốn bóc lột đi?

- Ý của tôi là, nếu cô cần thỉnh nghỉ sinh, cô tốt nhất bồi dưỡng một quản lý đủ tư cách cho tôi đã.

Diệp Dương Thành trợn mắt nói:

- Buông tay mặc kệ không thể được!

- Yên tâm yên tâm yên tâm, tôi là người vô trách nhiệm như vậy sao?

Vương Tuệ Tuệ cười đắc ý:

- Ngày mai một người chị họ của tôi sẽ đến làm, nàng từng làm nhân viên bán hàng thời trang hai năm, chỉ cần bồi dưỡng một chút là trở thành người quản lý đủ tư cách thôi.

Nói xong lời này, Vương Tuệ Tuệ nghiêm mặt nói:

- Nhưng lão Diệp, khi bụng bốn năm tháng tôi phải nghỉ phép nửa năm, nhưng sinh xong nhi đồng anh cũng không thể…

- Yên tâm đi, tôi là hạng người như vậy sao?

Diệp Dương Thành đứng dậy, nói:

- Nửa năm nghỉ sinh vẫn trả lương, chờ sau khi cô sinh xong, trở lại trong tiệm đi làm, ngô, vẫn làm quản lý.

- Vậy chị họ tôi làm sao bây giờ?

Vương Tuệ Tuệ trừng to mắt:

- Anh đừng một cước đem nàng đá văng ra đi? Không được!

- Đầu óc của cô cả ngày suy nghĩ cái gì đây?

Diệp Dương Thành dở khóc dở cười, nói:

- Chờ cô sinh xong, lại mở một cửa tiệm khác điều chị cô qua làm không phải xong việc sao? Giống như trong mắt cô tôi là một Chu lột da không bằng vậy!

- Hắc hắc, không tệ không tệ.

Vương Tuệ Tuệ phi thường hài lòng nở nụ cười, lại hồ nghi liếc mắt đánh giá Diệp Dương Thành, hỏi:

- Lão Diệp, hiện tại anh đang làm gì trong huyện thành?

- Ha ha, mở một xưởng nhỏ sản xuất tụ điện.

Diệp Dương Thành bật cười lớn, nói:

- Miễn cưỡng không lý tưởng thôi, còn có thể làm gì? Được rồi, không nói nhiều nữa, cô cần nghỉ sinh thì gọi điện cho tôi, tôi phải quay về nhà một chuyến.

- Được, đi thôi.

Vương Tuệ Tuệ gật gật đầu, đưa mắt nhìn Diệp Dương Thành rời đi, sờ sờ cằm suy nghĩ:

- Mở một cửa tiệm mới nói thoải mái như uống nước, lão Diệp không phải đã phát tài rồi đi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play