Bị lột nửa thân trần ném ra đường cái, toàn thân xanh tím một mảnh, khóe môi mang theo vết máu, trơ mắt nhìn thấy anh trai của mình bởi vì mình bị người đánh thành bộ dáng này, Diệp Cảnh Long cúi thấp đầu, lúng túng nói:
- Em…sau này em không bao giờ…đánh bạc nữa…
- Không có việc gì, bị đánh vài cái còn chưa chết được.
Diệp Dương Thành đứng lên, cố nén từng trận đau đớn trên người truyền đến, nhe răng trợn mắt hít sâu vài hơi nhìn Diệp Cảnh Long nói:
- Nhưng nếu em làm thêm vài lần kiểu này, em đợi chuẩn bị hậu sự cho anh đi.
- Em…em sẽ không.
Diệp Cảnh Long ấp úng cắn môi, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Dương Thành, yếu ớt hỏi:
- Ca, anh sẽ không nói với cha mẹ chứ?
- Thằng nhóc.
Trên mặt Diệp Dương Thành vốn đang cười a a giống như không chút để ý, nhưng trong chớp mắt liền âm trầm xuống, hung hăng vỗ mạnh cái tát lên đầu Diệp Cảnh Long, nói:
- Còn nhỏ tuổi không ở trong trường ngoan ngoãn học bài, chạy đi chơi đánh bạc? Gan lớn, hay là Đổ Thần ám ảnh sao?
Đánh một cái mắng một câu vẫn chưa hết giận, hắn nhấc chân đá vào mông Diệp Cảnh Long, không để ý tới ánh mắt quái dị của người đi đường, Diệp Dương Thành nổi giận mắng:
- Lập tức cút về trường học đi!
- Vậy anh phải đáp ứng đừng nói cho cha mẹ…ai nha…em đi, em đi còn không được sao, đừng đánh nữa…mẹ ơi…
- Thằng nhóc, anh cho mày biết, lần sau còn làm ra chuyện hư hỏng như vậy, anh sẽ mặc kệ mày!
Nhìn Diệp Cảnh Long biến mất trong tầm mắt của mình, Diệp Dương Thành không còn giả vờ được nữa, hít sâu một hơi, trên mặt thống khổ:
- Con mẹ nó, thiếu chút nữa tai nạn chết người.
Bị bốn năm thanh niên quyền đấm cước đá một trận mà làm sao không có chuyện gì? Diệp Dương Thành cũng không phải người sắt, hay xương cốt đúc thép. Hắn khập khiễn, để trần thân trên đi tới trước, dọc theo đường đi không biết làm bao nhiêu người đi đường kinh ngạc.
Nhà của Diệp Dương Thành nằm trên đường Khê Tân trấn Bảo Kinh, nhưng nếu bây giờ hắn trở về nhà, còn không làm cha mẹ sợ hãi?
Rơi vào đường cùng, Diệp Dương Thành chỉ đành nhe răng trợn mắt gọi điện cho mẹ mình, báo cho bà biết mình phải ra ngoài làm việc vài ngày, tạm thời chưa thể về nhà.
Về phần vài ngày sau, sẽ có cớ nói chuyện, tỷ như không cẩn thận bị đụng phải, bị vấp té, hoặc là thấy việc nghĩa mà làm lại bị kẻ xấu hung hăng đánh một trận gì đó, điều kiện tiên quyết là việc này phải phát sinh ở nơi khác, tuyệt không thể phát sinh trong trấn Bảo Kinh!
Nếu không thể về nhà, chỉ có thể lựa chọn đến nhà bạn thân của mình, ở trong nhà hắn miễn cưỡng vài ngày, sau đó mới có thể về nhà.
Cũng không phải hắn không muốn đến khách sạn ở lại mà phải đến nhà bạn thân cọ cơm vài ngày như vậy, thật sự vì trong túi ngượng ngùng thôi!
Em trai Diệp Cảnh Long không biết bị choáng váng hay đụng đầu, lại đi theo mấy nhi đồng nhà có tiền đến sòng bạc khoe của, không bao lâu đã thiếu một vạn hai nợ nần, người của sòng bạc còn cho hắn vay nặng lãi, vừa nợ đã hơn vạn đồng!
Đợi khi Diệp Cảnh Long không chịu nổi sòng bạc đe dọa, ấp úng gọi điện cho Diệp Dương Thành, một vạn hai đã biến thành một vạn rưỡi, tuy rằng trong lòng vô cùng tức giận, nhưng nói thế nào cũng là em trai ruột của mình, rơi vào đường cùng Diệp Dương Thành phải đến ngân hàng đem một vạn mình dành dụm suốt hai năm công tác toàn bộ lấy đi ra, còn chắp vá mượn nợ lung tung bạn bè gom đủ một vạn rưỡi dầm mưa đến sòng bạc chuộc người.
Hiện tại được rồi, cầm số tiền từ chức ở công ty đưa ra, nháy mắt túi tiền trống rỗng, còn bị người của sòng bạc đánh một trận, càng nghĩ trong lòng càng muốn điên.
Nhưng Diệp Dương Thành cũng không làm được gì, có khả năng mở sòng bạc lớn như vậy trong trấn, sau lưng không có kỹ năng quan hệ với quan lớn sao? Hắn bất quá chỉ là một người bình thường đi làm công ăn lương, mà gia đình trên dưới mười tám đời cũng không có một kẻ nào đi ra làm quan.
Nuốt giận chỉ là lựa chọn duy nhất, cho dù thật sự căm tức, thật sự muốn xách cây dao tìm tới cửa liều mạng với tên Quân ca kia, nhưng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, không thể hành động, nói cách khác chờ đợi hắn chỉ còn lại con đường chết.
Dông tố mùa hè tới nhanh đi cũng nhanh, đợi khi Diệp Dương Thành rẽ vào một ngõ tắt nhỏ chuẩn bị đến cậy nhờ bạn bè, không trung đã tạnh, tầng mây dày tán đi, ánh mặt trời chiếu xuống ấm áp.
Ngõ tắt nhỏ thật hẹp hòi, chỉ có thể chứa hai người đi sóng vai, tiếp tục đi thêm vài bước, Diệp Dương Thành chợt dừng lại, hơi nheo mắt ngẩng đầu nhìn lên không trung xanh lam, lẩm bẩm:
- Thế giới này ác nhân thật nhiều ah, ông trời nếu lo ngủ không quản được chuyện vui buồn ly hợp của nhân gian, việc ác việc thiện, còn không bằng để tôi tới thay ông quản đâu…
Nỉ non một lúc, Diệp Dương Thành bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, cười tự giễu:
- Nếu ông trời thật sự nghe được, trên thế giới này làm sao còn nhiều ác nhân như vậy?
- Người trẻ tuổi, nói chuyện phải chịu trách nhiệm.
Loáng thoáng, có một thanh âm già nua truyền vào trong tai Diệp Dương Thành, hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, cả người ngây ngốc tại chỗ.
Chỉ thấy cách hắn chưa đầy hai thước, một lão giả mặc đạo bào màu trắng, tay cầm phất trần, sắc mặt hồng nhuận nhưng tóc bạc trắng xóa, vẻ mặt giận dữ nhìn mình, lão nhân vốn mặt mũi hiền lành nhưng bây giờ lại có vẻ tức giận!
Diệp Dương Thành lắc lắc đầu, mở mắt ra nhìn kỹ lại, vẫn còn.
Tiếp tục lắc đầu, lại mở mắt, lão nhân vẫn đứng nguyên ở đó, không hề cử động.
- Xong rồi xong rồi, bị đánh choáng váng…
Trong lòng Diệp Dương Thành kinh hoảng, nâng tay vỗ mạnh vào trán của mình:
- Giữa ban ngày còn bị ảo giác nghe nhầm…
- Một mình lão đầu tử này trông coi cả vũ trụ, những việc nhỏ vụn vặt của người phàm ta làm sao quản đến?
Lão giả mặc đạo bào trắng cũng không quản phản ứng của Diệp Dương Thành, thần tình giận dữ trừng mắt, mắng:
- Còn tuổi nhỏ không chịu học cho giỏi, cả ngày chỉ biết nói mạnh miệng, ngươi tới quản? Được, lão đầu tử cho ngươi cơ hội này!
- Ông nói gì?
Diệp Dương Thành ngây người nhìn lão đầu, chậm rãi vươn tay ra sau lưng hung hăng véo mông của mình, một trận đau đớn khiến cho hắn hít sâu một hơi, không phải ảo giác?
- Ngươi không phải nói đến quản vui buồn ly hợp của nhân gian, việc ác việc thiện sao? Lão đầu tử cho ngươi cơ hội này, cầm đi!
Lão gia nâng tay nhoáng lên, một quyển sách bằng bạc tinh thuần xuất hiện trong tay hắn, lại giống như ném rác rưởi ném vào trong lòng Diệp Dương Thành, lẩm bẩm:
- Quyển sách này tên là Cửu Tiêu, có thể thay trời hành đạo, ẩn chứa thần thông khôn cùng, nếu ngươi có quyết đoán muốn quản lý việc vặt nhân gian…
Lão giả nhẹ nhàng ngâm nga hai tiếng, vỗ tay, thanh âm giòn vang khiến Diệp Dương Thành choáng váng đầu óc, bỗng nhiên cảm thấy quyển sách bằng bạc nặng trịch trong tay mình biến mất, hơn nữa…còn rõ ràng cảm giác được có một món đồ vật đang di chuyển về phía trái tim của mình!
Đây là một loại cảm giác phi thường huyền diệu, không nói nên lời, nhưng Diệp Dương Thành biết có đồ vật di chuyển vào trái tim của mình!
Hắn kinh hãi nhìn lão giả, kêu lên:
- Ông nhét cái gì vào thân thể của tôi vậy?
- Quyển sách này tên Cửu Tiêu, còn có tên là Thần Cách.
- Chỗ tốt cụ thể do chính bản thân ngươi đi lĩnh ngộ, một ngày kia, khi quyển sách giải tỏa phong ấn cấm chế, mà ngươi có năng lực khống chế được quyển sách này…ha ha…
Trong tiếng cười nhẹ, lão giả hư không biến mất trong tầm mắt Diệp Dương Thành, giống như đã bốc hơi.
- Nè, lão nhân, đó là cái gì ah!
Diệp Dương Thành kinh ngạc thật lâu, nhìn lên bầu trời lớn tiếng hô to.
- Mang theo thần cách, bao trùm cửu tiểu, sau này ngươi sẽ rõ…
Thanh âm mờ ảo của lão giả rơi vào trong tai Diệp Dương Thành.
- Mang theo thần cách, bao trùm cửu tiêu?
Diệp Dương Thành có chút chán nản gãi đầu:
- Lời này có ý tứ gì đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT