Bộ dáng của Triệu Dung Dung không khác gì người sống, không ai nghĩ tới nàng là một linh hồn, nghe được Triệu Dung Dung nói ra tối hậu thư, sắc mặt Vu gia chủ đỏ bừng, thân phận của Triệu Dung Dung không cần hỏi cũng đã miêu tả sinh động!
Ngoại trừ dị nhân hoành hành trong huyện Ôn Nhạc, còn có thể là ai? Vu gia không thể tưởng được Diệp Dương Thành lại phái Triệu Dung Dung đến cửa nhắn thông điệp cuối cùng, theo tình huống Diệp Dương Thành đã chiếm cứ thượng phong hoàn toàn, còn cần truyền đạt thông điệp cuối cùng cho Vu gia?
Vu gia chủ đột nhiên như nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt đang trướng hồng bỗng nhiên toát ra vẻ vui mừng cuồng nhiệt, chụp lấy khẩu súng trên bàn, không rên một tiếng chỉ về hướng Triệu Dung Dung bóp cò:
- Phanh!
Tiếng súng vang lên, viên đạn xuyên thấu thân thể Triệu Dung Dung, ở bên ngoài khu vực quản hạt của Diệp Dương Thành, Triệu Dung Dung chỉ có thể tránh được mặt trời thương tổn, căn bản không thể sử dụng quá nhiều pháp thuật, hơn nữa mặc dù viên đạn do kim loại chế thành, vốn không có bao nhiêu ảnh hưởng với nàng, nhưng khi viên đạn bay nhanh xoay tròn tạo ra hoa lửa rát bỏng vẫn tồn tại thương tổn đối với Triệu Dung Dung.
Chỉ nghe Triệu Dung Dung kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình lảo đảo, sau đó dùng ánh mắt đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn Vu gia chủ, quay đầu chạy ra.
- Ha ha ha ha…
Nhìn phương hướng Triệu Dung Dung thoát đi, Vu gia chủ như bị điên khùng đứng nơi đó ha ha phá lên cười, như si như cuồng:
- Đường Thái Nguyên a Đường Thái Nguyên, ngươi thật sự giúp ta đại ân!
- Đại ca, anh đang làm cái gì?
Một gã lão giả vẫn luôn im lặng không nói chuyện, lúc này thần sắc kinh hãi đứng lên:
- Anh làm vậy là đem Vu gia hoàn toàn bức lên tuyệt lộ!
Lời của lão giả làm mọi người đều đồng ý, Triệu Dung Dung rõ ràng chỉ là một trong số những dị nhân của huyện Ôn Nhạc, đi qua nơi này truyền thông điệp, tuy cách dùng từ làm người khó chịu, nhưng ít ra còn cơ hội lưu mạng sống, thậm chí mời nàng đi vào ngồi xuống từ từ nói chuyện, nói không chừng còn có thể hòa giải…tuy rằng hi vọng như vậy thật xa vời, nhưng ít ra vẫn còn tia hi vọng phải không?
Ít nhất người ta đã nguyện ý đi ra lộ mặt, xem như có hi vọng tiến hành trao đổi với đối phương, không đến mức hoàn toàn rơi vào vị trí bị đánh đi?
Nhưng Vu gia chủ trái ngược, chưa nói lời nào đã bắn người ta! Một phát súng này làm bị thương Triệu Dung Dung, nhìn qua tựa hồ là tỏ uy phong, nhưng một phát súng kia đã xóa sạch tia hi vọng cuối cùng của Vu gia!
Trên mặt mỗi người đều lộ vẻ tuyệt vọng, lúc này đúng là chân chính tuyệt vọng! Thậm chí có không ít người đã quyết định chủ ý, sau khi tan họp lập tức mang theo vợ con rời khỏi Khánh Châu, lẫn mất càng xa càng tốt!
Dù cho Vu gia bị diệt, bọn hắn vẫn còn tiền gởi ngân hàng, cũng đủ qua nửa đời sau!
- Các người đều cho rằng tôi điên rồi, phải không?
Ngửa mặt lên trời cười to, Vu gia chủ khẽ vuốt khẩu súng trong tay, trên mặt lộ ra thần sắc phấn khởi:
- Sai, mười phần sai!
- Vậy vì sao đại ca phải nổ súng? Chẳng lẽ anh không biết nàng…
- Vì sao phải nổ súng?
Vu gia chủ lạnh lùng cười, nói:
- Chỉ bằng bọn dị nhân kia làm Vu gia tổn thất thảm trọng, chỉ bằng bọn dị nhân bừa bãi không cố kỵ, chỉ bằng bọn dị nhân kia ép người quá đáng! Các người nghĩ đến, bọn hắn vì sao êm đẹp lại phái nàng đi tới nơi này truyền lệnh?
- Vì sao?
Mọi người nghe câu nói này đều tự hỏi, vì sao?
- Tuy đám người Đường Thái Nguyên đã chết, nhưng bọn hắn có tới mười mấy dị nhân!
Vu gia chủ vung tay hô:
- Làm sao nhẹ nhàng liền bị người giết chết? Tôi chưa từng nhìn thấy dị nhân tranh đấu, nhưng tôi biết dị nhân nhân tranh đấu là vô hình! Đám người Đường Thái Nguyên đã chết, chẳng lẽ đám dị nhân huyện Ôn Nhạc được dễ chịu?
- Đại bá, ý của ngài là…
Nghe được lời này của Vu gia chủ, mọi người chậm rãi phục hồi lại tinh thần, trên mặt hiện ra vẻ đỏ hồng khác thường.
- Hừ, nếu như tôi suy đoán đúng, tuy đám người Đường Thái Nguyên đã chết hết, nhưng trước khi chết cũng làm trọng thương đám dị nhân huyện Ôn Nhạc!
Vu gia chủ khẳng định nói:
- Nếu không bọn hắn đã hoàn toàn chiếm cứ thượng phong, vì sao phải truyền lệnh như vậy cho Vu gia chúng ta? Diệt cỏ không tận gốc, làm sao là tác phong của đám dị nhân kia?
- Nói cách khác…
Mọi người nhìn nhau, hơi thở cũng dồn dập.
- Nói cách khác đám dị nhân kia hiện tại không thể ra tay, cũng không còn năng lực đối phó Vu gia chúng ta!
Vu gia chủ quyết đoán nói:
- Ngược lại hiện tại bọn hắn hẳn đang sợ hãi bị chúng ta thừa dịp tìm tới cửa, gây phiền phức cho bọn hắn! Cho nên bọn hắn mới dùng phương thức truyền lệnh dọa lùi chúng ta, như vậy có thể cấp cho bọn hắn thời gian tranh thủ nghỉ ngơi chỉnh đốn! Một khi chờ bọn hắn hồi phục, Vu gia vẫn là mục tiêu của bọn hắn.
- Vậy bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?
Vu gia chủ nói ra một phen suy đoán thật có bài bản hẳn hoi, khiến cho mọi người đều tin tưởng.
- Làm sao bây giờ?
Vu gia chủ quét mắt nhìn mọi người, hừ lạnh nói:
- Thừa dịp hắn bệnh, muốn mạng hắn! Truyền mệnh lệnh của tôi, điểm danh ba trăm tinh nhuệ, mang theo súng cùng tôi đi huyện Ôn Nhạc!
- A?
Mọi người không khỏi thất thanh kinh hô, con thứ hai của Vu gia chủ vội kêu lên:
- Cha, súng cũng không phải là đồ chơi! Ba trăm người ba trăm khẩu súng, một khi bị phát hiện, không đợi đám dị nhân động chúng ta, quốc gia đã phái quân đội tiêu diệt chúng ta trước!
- Thời kỳ phi thường làm việc phi thường.
Nhưng lời phản đối của mọi người cũng không ngăn cản được Vu gia chủ, cái chết của con lớn nhất cùng tinh nhuệ tử vong luôn kích thích thần kinh của hắn, thật vất vả có được một lần cơ hội, hắn làm sao lựa chọn buông tha?
Hắn hít sâu một hơi, nói:
- Ba trăm người mang theo ba trăm bộ đàm, sau khi tiến vào huyện Ôn Nhạc liền phân tán ra, tận lực đừng để cho công an chú ý…
- Nếu bị công an phát hiện đây?
Có người đưa ra nghi ngờ.
- Giết chết công an.
Vu gia chủ nheo mắt:
- Sau đó, tự sát!
- Tê…
Mọi người hít một hơi khí lạnh, tâm tình biến thành nặng nề, mệnh lệnh của Vu gia chủ đã thật rõ ràng: không thành công thì chết!
Dưới phán đoán sai lầm, Vu gia điên cuồng vồ đến…
Viên đạn nóng rực bắn ngay vào bộ vị trái tim Triệu Dung Dung, cũng may nàng không phải là người, nếu nàng còn sống dù là dị nhân cũng chỉ còn con đường tử vong.
Trên thực tế Vu gia chủ cũng không biết mình bắn trúng chỗ nào trên người Triệu Dung Dung, nếu hắn biết được bắn vào trái tim nhưng nàng vẫn còn chạy trốn, có lẽ hắn sẽ cẩn thận suy nghĩ lại, nhưng trên thế giới này đã không còn thuốc hối hận.
Tuy Triệu Dung Dung không thể vận dụng thuật ẩn thân, nhưng có thể gia tăng nhanh tốc độ.
Chuyên lựa chọn những con đường hoang vắng, nàng chạy ra khỏi biệt thự Vu gia, chạy thẳng về hướng trấn Hồng Liễu.
Trong lòng nàng vô cùng giận dữ, nhưng nàng cũng biết đã ra ngoài khu vực quản hạt của Diệp Dương Thành, còn hành động dưới mặt trời chói chang, nếu nàng lựa chọn chiến đấu với Vu gia, cuối cùng sẽ không có kết cục tốt.
Một phát súng của Vu gia chủ thiếu chút nữa tổn hại linh thể của nàng, nếu lúc ấy nàng không bỏ chạy, chỉ cần bị thêm vài phát súng linh thể nhất định sẽ bị tan rã.
Từ sau khi đi theo Diệp Dương Thành, nàng có bao giờ chịu qua tổn thương như vậy? Cho dù lúc bị Ngũ Sắc Thần Châu cầm tù, chẳng qua không thể nhúc nhích mà thôi, Vu gia chủ lại dám nổ súng với nàng!
Hiện tại tuy Diệp Dương Thành còn chưa chân chính thành thần, lại không có uy nghiêm của một vị thần, nhưng Triệu Dung Dung, Dương Đằng Phi, Đường Thái Nguyên không nghĩ vậy!
Ở trong mắt các linh bộc, Diệp Dương Thành chính là thần minh cao cao tại thượng chân chính, tuy họ là linh bộc của hắn, nhưng địa vị của họ tuyệt đối phải cao hơn con kiến phàm nhân rất nhiều.
Đây là lối suy nghĩ trong tiềm thức, nhưng cũng là bản năng khắc vào linh hồn!
Vu gia chủ dám nổ súng bắn Triệu Dung Dung, ở trong mắt nàng không chỉ tổn hại nàng, còn dám ngang nhiên khiêu khích thần uy của Diệp Dương Thành! Điểm này, không thể tha thứ!
Không chỉ riêng Triệu Dung Dung nghĩ như vậy, dù là lão thành tinh như Dương Đằng Phi gặp phải chuyện này, cũng sẽ theo bản năng đem việc mình bị tổn thương liên hệ tới việc thần uy của Diệp Dương Thành bị khiêu khích, làm một linh bộc trung thành, bọn họ có thể chịu được tổn thương, nhưng tuyệt đối không cho phép thần uy của Diệp Dương Thành bị hao tổn!
Uy nghiêm của thần, là cao nhất, vô biên vô hạn, không cho phép xâm phạm, không để cho làm bẩn, không thể khiêu khích!
Đến gần địa giới trấn Hồng Liễu, Triệu Dung Dung đã về tới khu vực quản hạt của Diệp Dương Thành, lúc này trong lòng nàng chỉ còn lại một ý niệm: gạt bỏ kẻ dám can đảm khiêu khích thần uy của Diệp Dương Thành, Vu gia!
- Chủ nhân, Dung Dung thỉnh cầu gạt bỏ Vu gia! Để cho bọn hắn tan thành mây khói!
Triệu Dung Dung lần đầu tiên hướng Diệp Dương Thành truyền ra thỉnh cầu đằng đằng sát khí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT