Hai tên tội phạm cướp đoạt trong lời đồn bị áp vào xe cảnh sát, hai cảnh sát theo ở phía sau, một kẻ trong đó bộ dáng khoảng hơn ba mươi tuổi, người còn lại là một vị thanh niên, phỏng chừng niên kỷ vẫn chưa tới hai mươi lăm tuổi.

Lúc này, cảnh sát tuổi có chút hơi lớn kia đang cười ha hả hướng phía người cảnh sát thanh niên kia nói rằng:

- Đức Tường, hai chiêu kia của ngươi thật đúng là dứt khoát, bình thường đã luyện không ít đi?

- Bất quá là hai tên côn đồ bất nhập lưu mà thôi.

Cảnh sát trẻ tuổi tên gọi là Đức Tường kia rất là kiêu căng hừ nhẹ hai tiếng, hơi quay đầu lại liếc liếc mắt nhìn về phía sau, bên phải Trần Thiểu Thanh gương mặt có chút máu ứ đọng, tiến tới hướng phía cảnh sát lớn tuổi kia nói:

- Bất quá, trong đội ngũ hiệp cảnh này của chúng ta lại hỗn tạp không ít trứng mềm bất tài, trở về phải dọn dẹp thật tốt một chút mới được, vướng chân vướng tay thiệt là phiền phức.

- Ha hả, trở về ta sẽ cùng sở trưởng trao đổi?

Cảnh sát lớn tuổi kia gật đầu, tựa hồ người cầm đầu ở đây cũng không phải hắn, mà là tên cảnh sát trẻ tuổi này vậy.

- Ừ.

Nghe được vị cảnh sát lớn tuổi kia nói, sau đó cảnh sát trẻ tuổi từ chối không nói gì, chỉ ừ một tiếng, lập tức bước lên xe ở phía trước, quay đầu lại hướng phía Trần Thiểu Thanh nói:

- Trong xe ngồi không được, tự ngươi xem rồi trở về đi.

- Ngươi...

Sắc mặt của Trần Thiểu Thanh bị kiềm hãm, hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi gật đầu đáp:

- Được!

- Hừ, phế vật...

Nhẹ nhàng một tiếng hừ lạnh, hai tiếng thoải mái lại để Trần Thiểu Thanh hầu như muốn bùng nổ, xe cảnh sát đã gào thét phóng rời đi.

- Thiểu Thanh.

Diệp Dương Thành đứng ở một bên nhìn như lọt vào trong sương mù, cộng thêm khoảng cách khá xa, cũng không có nghe được cảnh sát tên gọi Đức Tường kia vũ nhục đối với Trần Thiểu Thanh nhìn xe cảnh sát lái đi, sau đó, Diệp Dương Thành lúc này mới chạy tới, hướng phía Trần Thiểu Thanh nói:

- Sao có chuyện gì vậy?

- A...

Trần Thiểu Thanh cười khô khốc, ngẩng đầu nhìn Diệp Dương Thành nói:

- Cùng ta đi uống vài chén?

- A?

Diệp Dương Thành ngây ngẩn cả người, qua vài giây mới mở miệng nói:

- Ngươi không trở về trong sở sao? Hiện tại uống rượu cái gì?

- Ở đây nói không có thuận tiện, ngươi nếu không chê ta nói chuyện dong dài, liền đi theo ta uống vài chén nha!

Trần Thiểu Thanh hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ vai Diệp Dương Thành hướng phía một quán ăn nhỏ nằm nghiên đối diện với khách sạn không xa đi tới. Diệp Dương Thành chần chờ một lát sau đó liền bước đi theo. Trần Thiểu Thanh dị dạng cũng không có che giấu, Diệp Dương Thành tự nhiên cũng là nhìn ra được một hai.

Nói thật, từ lớp mười học cùng nhau đến tận bây giờ, Diệp Dương Thành cho tới hiện tại cũng chưa từng thấy qua Trần Thiểu Thanh toát ra loại thần tình này!

Gọi một ít đậu phộng ngũ vị hương, một két bia và mấy cái chân vịt vào trong một gian phòng nhỏ. Căn phòng không lớn diện tích ước chừng chỉ có thể chưa được năm sáu người, bên trong bày một cái bàn ăn và mấy cái ghế bằng nhựa dùng một lần.

Bởi vì gọi đều là đồ ăn sẵn có, Diệp Dương Thành và Trần Thiểu Thanh tiến vào trong phòng sau khoảng một phút đồ cần gọi đều đã được mang lên đầy đủ.

Phía bên phải gương mặt rõ ràng có máu ứ đọng, còn có chút da bị trầy xước, nhưng Trần Thiểu Thanh tựa hồ đối với điểm này hoàn toàn không có để ý, tự mình đứng dậy nhấc lên sáu chai bia đặt tới trên mặt bàn, một hơi mở ra cả sáu bình khiến Diệp Dương Thành lại càng hoảng sợ:

- Ta nói này, ngươi vội vã đi đầu thai a?

- Hai bình này của ta, còn lại là của ngươi.

Trần Thiểu Thanh ngẩng đầu liếc Diệp Dương Thành một cái, thần thái tự nhiên nói xong câu đó, rồi tự mình cầm lấy hai chai bia một lần nữa ngồi xuống trên ghế nhựa, thở thật dài:

- Ta thật đúng là đang muốn đi đầu thai để quên đi đây.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Diệp Dương Thành đến bây giờ vẫn là hồ đồ mơ hồ, căn bản không làm rõ được nguyên do trong đó, càng không biết Trần Thiểu Thanh đang yên lành vì sao lại trở thành bộ dạng này. Chẳng lẽ là bởi vì bị hai tên cướp kia đánh sao? Hay là...

Mang theo ý tứ muốn hỏi, nhìn Trần Thiểu Thanh đang tự rót rượu vào trong chén của mình.

- Ừng ực ừng ực...

Ngửa đầu một cái đem bia đổ đầy trong chén uống một hơi cạn sạch, một vài giọt cũng có chút dính trên đầu, rất là tùy ý đưa tay sờ lên miệng một cái, đem bia dính trên đó lau sạch, Trần Thiểu Thanh duỗi tay nắm lấy một vốc đậu phộng, vừa bỏ vào miệng nhai, vừa nở nụ cười khổ nói:

- Biết án cướp đoạt vừa rồi là chuyện gì xảy ra không?

- Ta không phải đang hỏi ngươi a, người hiềm nghi đều đã bị bắt, ngươi còn sầu mi khổ kiểm như thế làm gì?

Diệp Dương Thành rất là kỳ quái nói rằng:

- Nhìn thương thế kia trên mặt ngươi, đoán chừng là xông lên đầu tiên đi sao? Ngươi bắt được người cũng coi như là lập công...

- Ngươi tiế xúc qua nghề này của chúng ta, ngươi không rõ bí quyết nuốt trời.

Trần Thiểu Thanh nhếch khóe miệng lên cười tự giễu, nói:

- Dù cho ta có một chút quan hệ như vậy, nhưng dù sao vẫn là một hiệp cảnh, hai chữ lập công này đối với chúng ta mà nói vẫn là một loại hy vọng xa vời không sao với tới, huống chi...vụ án vừa rồi...ha hả, muốn biết là chuyện gì xảy ra không?

- Hừ, ngươi cứ nói thẳng ra là được a!

Lặp đi lặp lại nhiều lần hỏi dò mình có muốn biết hay không, Diệp Dương Thành không khỏi cười mắng một câu nói:

- Cứ lải nhải hỏi đi hỏi lại như thế làm cái gì?

- Hai người kia là tội phạm cướp đoạt.

Đổ đầy cốc, lại ngửa đầu một hơi uống cạn sạch, Trần Thiểu Thanh bản thân tửu lượng đã không tốt nương theo cảm giác say ngược lại cũng buông lỏng, cười châm chọc nói:

- Tội phạm cướp đoạt đưa tới cửa chờ bị bắt!

- Đưa tới cửa chờ bị bắt?

Diệp Dương Thành càng thêm hồ đồ:

- Lẽ nào là bản thân gọi điện thoại tự thú sao?

- Tự thú cái cục cứt!

Đột nhiên lớn tiếng nói một câu thô lỗ, trên mặt của Trần Thiểu Thanh đã chất đầy cười khổ vô lực, trong bất đắc dĩ mang theo một tia mê man:

- Hai người kia là thủ hạ của Phì Long. Đã là tội phạm cướp đoạt bị bắt lần thứ bống trong hai tháng này. Lần này số tiền bị cướp đã là mười vạn, mấy lần trước đều là khoảng chừng hai ba mươi vạn, biết tại sao không?

- Thủ hạ của Phì Long?

Diệp Dương Thành nhướng mày lên nói:

- Ngươi không phải nói không ai dám động tới người của Phì Long sao? Vì cái gì...

- Người ngoài là không dám động a,

Trần Thiểu Thanh một tay cầm chai bia đưa tới trước mặt lay động, giọng nói dị thường mềm nhũn:

- Những người động tới đám người này căn bản cũng không phải là người ngoài gì cả. Ba lần trước đối tượng bị bắt vào hiện tại đều đã thả ra. Ngày hôm nay đây là lần thứ tư. Nói thật, trước lúc này ta vẫn không rõ mờ ám trong đó, ngày hôm nay ta rốt cuộc con mẹ nó đã triệt để nhìn thấu!

Nói tới chỗ này, Trần Thiểu Thanh cũng không giấu diếm cái gì nữa, trong đầu còn sót lại một tia lý trí khiến cho hắn đem thanh âm đề tương đối thấp lại, nhìn Diệp Dương Thành nói:

- Lão tử là người thứ nhất lao vào, bị hai người kia đánh mấy quyền, gia hỏa Lục Đức Tường vừa đi vào, ngươi biết tiểu tử này cái gì không?

Không đợi Diệp Dương Thành mở miệng trả lời, Trần Thiểu Thanh đã phá lên cười ha ha:

- Hắn đi vào bày ra một tư thế, hai tên giống như gặp phải chó mẹ nằm xuống! Thậm chí ngay cả đụng trúng một cái cũng đều không có! Bọn chúng tự mình nằm xuống! Ngươi biết tại sao không?

- Vì sao?

Diệp Dương Thành có loại cảm giác giống như đang nghe thiên thư vậy.

- Bởi vì lão tử của Lục Đức Tường chính là Phì Long Lục Vĩnh Huy.

Thanh âm của Trần Thiểu Thanh ép tới rất thấp, nhưng trong đó giọng nói kích động lại khó có thể che giấu, hai tay nắm thành quả đấm ở giữa không trung hung hăng huy vũ hai cái:

- Phì Long Lục Vĩnh Huy chính là lão tử của Lục Đức Tường! Trong sở chúng ta Phó sở trưởng tháng sau sẽ điều đến trên phân cục rồi...

Trên mặt chứa đầy vẻ ảm đạm, đặt mông ngồi xuống trên ghế nhựa, có chút ngơ ngác thất thần:

- Phì Long tự lót đường cho Lục Đức Tường, ngày hôm nay ta thấy được cái không nên nhìn, chờ Lục Đức Tường đi tới, sau này người đầu tiên trong đội hiệp cảnh bị khai trừ chính là ta...

- Ừng ực ừng ực...

Cả chai bia bị nhấc lên, điên cuồng rót xuống, từ khóe miệng chảy ra bia thấm ướt chế phục hiệp cảnh trên người Trần Thiểu Thanh.

Đây là lần đầu tiên Diệp Dương Thành thấy Trần Thiểu Thanh uống rượu, trong mơ hồ, Diệp Dương Thành từ trên người của Trần Thiểu Thanh thấy được một loại đồ vật khiến người thương cảm, loại vật này gọi là nản lòng thoái chí.

- Nhưng là, ta có thể làm chút gì đó.

Diệp Dương Thành lẩm bẩm tự nói...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play