Đó là một ngàn hai trăm tỉ! Ở Vũ Không đại lục, một ngàn hai trăm tỉ đại biểu cái gì? Đại biểu chỉ cần Diệp Dương Thành nguyện ý, là có thể dễ dàng mua một mảng lớn thổ địa, sau đó xây dựng nơi đó trở thành một tòa thành thị mới tinh!

Nhưng hiện tạikhông có, tất cả đều bị mất, Diệp Dương Thành đã ném toàn bộ số tiền vào đánh cược, theo Martinez thấy hắn chính là điên rồi, chính là nhiều tiền quá nên hóa điên...

Đứng trong đám người ngửa đầu nhìn màn hình lớn trên điểm đặt cược, phát ra một tiếng than nhẹ vô cùng u oán, hắn căn bản không có lòng tin, Diệp Dương Thành sẽ thắng, hiện tại cầu nguyện duy nhất của hắn, chính là Diệp Dương Thành không thua quá thảm, ít nhất thua cũng phải thua đẹp mắt một chút.

Martinez không phải là người duy nhất không có lòng tin đối với Diệp Dương Thành, trên thực tế cả Vũ Không đại lục hầu hết mọi người đều không ôm ảo tưởng đối với Diệp Dương Thành.

- Ngươi thật là một kẻ điên.

Tin tức đánh cuộc đột nhiên gia tăng một ngàn hai trăm tỉ tiền Vũ Không rất nhanh đến tai Hách Nhĩ Nam Đa, vẻ mặt phức tạp nhìn Diệp Dương Thành đang mỉm cười hồi lâu, mới khẽ thở dài:

- Một ngàn hai trăm tỉ, cộng thêm bốn viên thú hạch Thú Vương..., chẳng lẽ ngươi thật sự có lòng tin với trận tỷ thí này?

Hách Nhĩ Nam Đa cũng không tin, nhưng đủ loại dấu hiệu Diệp Dương Thành lộ ra, lại khiến cho hắn phải hoài nghi, Diệp Dương Thành có phải có lá bài tẩy gì hay không? Hoặc là nói, hắn thật sự là kẻ điên? Nhưng Hách Nhĩ Nam Đa không tin một kẻ điên có thể trở thành Thần Vương một triệu tỷ.

Vì vậy lòng tin Diệp Dương Thành sẽ thua của hắn dần dần đung đưa, bắt đầu hoài nghi Diệp Dương Thành có phải thật sự sẽ thắng hay không...

- Đặt cược thêm đi.

Diệp Dương Thành nhìn thoáng qua thời gian, lúc này cách thời gian ước định không tới nửa giờ, hắn từ trên ghế salon đứng dậy, thiện ý nhắc nhở Hách Nhĩ Nam Đa:

- Tin tưởng ta.

Chỉ ba chữ đơn giản là có thể để cho Hách Nhĩ Nam Đa bỏ đi băn khoăn trong lòng? Là có thể để cho hắn quên mất ma chú sẽ thua, biết rõ thất bại cũng tiếp tục đặt cược thêm? Điều đó căn bản không thể nào.

Diệp Dương Thành đứng dậy rời đi, đến đỉnh núi đã hẹn ước.

Sau khi Diệp Dương Thành rời đi, Hách Nhĩ Nam Đa mới bình tĩnh ngồi xuống suy nghĩ sâu xa một lúc lâu, cuối cùng cắn răng một cái đứng dậy, sải bước rời khỏi gian phòng.

Mười phút sau khi đánh cuộc sắp dừng lại, ở lựa chọn đánh cược thứ nhất lại lặng lẽ tăng thêm ba mươi tỷ Tiền Vũ Không... Hách Nhĩ Nam Đa nhìn số liệu đánh cược trên máy tính của mình, lặng lẽ cười nói:

- Ta không tin, ngươi sẽ thắng!

Trước khi hết hạn ước định tỷ thí mười phút, một vạn điểm đặt cược khắp Vũ Không đại lục dừng đặt cược, số tiền đặt cược vượt qua ba mươi lăm ngàn tỷ tiền Vũ Không, người phụ trách Lý gia vì thế cười như hoa.

Ngọn núi Sách Qua Lạc, là một ngọn núi có độ cao hơn mặt biển 3000 m, không có cây cối, trên núi chỉ toàn nham thạch, không có nửa điểm sinh khí.

Ngọn núi này cách tòa nhà trung ương của tổng bộ hiệp hội dong binh tự do ước chừng hơn bảy mươi cây số, cũng nằm trong phạm vi của hiệp hội dong binh tự do, là lựa chọn đầu tiên để các Thần Vương tỷ thí.

Khi Diệp Dương Thành một mình chạy tới đây, nơi này đã bị hơn ngàn tên kim chương dong binh tự do bắt đầu phong tỏa từ dưới chân núi, trừ phi được đặc biệt cho phép, nếu không bất kỳ nhân viên không có phận sự đều không thể tiến lên đỉnh núi.

Là một trong những nhân vật chính của sự kiện lần này, Diệp Dương Thành dĩ nhiên nhận được sự chú ý mạnh mẽ của mọi người, nhưng trong ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Diệp Dương Thành, ngoại trừ kính sợ, phần nhiều là hả hê, bọn họ rất thích nhìn thấy một vị Thần Vương mất thể diện trước mặt ngàn tỷ người ở Vũ Không đại lục.

Phải biết rằng, mặc dù núi Sách Qua Lạc bị tạm thời phong tỏa, nhưng phía trên không trung của hiện trường, vẫn có vài chục chiếc phi cơ trinh sát quay chụp nhất cử nhất động phía dưới, những hình ảnh này sẽ được truyền về trực tiếp cho mọi người.

Nói cách khác, mặc dù mọi người không cách nào tiến vào hiện trường tỷ thí tận mắt nhìn thấy hai vị Thần Vương nổi đóa, nhưng lại có thể thông qua các loại công cụ quan sát động tĩnh ở hiện trường.

Đây là một sự kiện long trọng, đã oanh động cả Vũ Không đại lục!

- Sanchez, ta đã đặt cược cho ngươi mười tỷ tiền Vũ Không, đợi lát nữa nhất định phải hung hăng đánh hắn, cho hắn biết sự lợi hại của ngươi!

Trên đỉnh núi, một vị nam tử hơn ba mươi tuổi tươi cười đi tới bên cạnh Sanchez, có chút thư sướng bẻ bẻ cổ, nói:

- Đó là một kẻ ngu, hơn nữa còn bệnh không nhẹ.

- Ta đánh cuộc, Sanchez tuyệt đối có thể giải quyết kẻ ngu này trong một phút.

Một nữ Thần Vương tỏ vẻ rất tin tưởng vào Sanchez, trên khuôn mặt hồng hào của nàng lộ ra nụ cười, nói:

- Nhìn kìa, kẻ ngu tới rồi.

Hơn hai mươi Thần Vương đến đây xem cuộc chiến vây quanh Sanchez tựa hồ cùng quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Diệp Dương Thành đang ung dung đi về phía bọn họ, cũng không biết Diệp Dương Thành muốn làm gì?

- Trước khi bắt đầu, ta cần xác nhận một chút ngươi có phải đã chuẩn bị xong tặng vật hay chưa.

Diệp Dương Thành không thèm nhìn hơn hai mươi vị Thần Vương, ánh mắt bình tĩnh rơi xuống người Sanchez, khóe miệng tựa hồ gợi lên vẻ hài hước.

- Người trẻ tuổi, ngươi quá cuồng vọng rồi.

Sanchez có chút khinh thường nói.

Diệp Dương Thành không nói thêm gì nữa, sau khi khẽ cười một tiếng liền trực tiếp đi về phía ba vị mặc đồng phục tác chiến ngân sắc đứng trên đài cao phía trước.

- Diệp Dương Thành Thần Vương, xin giao tặng vật của ngươi cho ta.

Nữ Thần Hoàng duy nhất trong ba người từ trên đài cao bay xuống, mái tóc mềm mại theo gió tung bay... Điều khiến cho Diệp Dương Thành cảm thấy kinh ngạc chính là, vị Thần Hoàng này có dung mạo cực kỳ trẻ tuổi, nhìn qua không khác gì cô nương hai mươi tuổi.

Hơn nữa, vóc người của vị nữ Thần Hoàng này hết sức nóng bỏng, đôi mắt sáng ngời, nếu như không phải tuổi thật của nàng đã mấy ngàn tuổi, thì càng thêm hoàn mỹ.

- Mễ Lệ Tư Thần Hoàng bệ hạ, đây là vật đặt cược của ta.

Ánh mắt Diệp Dương Thành hơi dừng lại trên người Mễ Lệ Tư, sau đó trực tiếp lấy từ trong không gian thứ nguyên ra bốn viên nhiên liệu thú hạch Thú Vương cấp mười một, đưa đến tay Mễ Lệ Tư.

Sau khi nhận lấy bốn viên thú hạch Thú Vương cấp mười một, nhìn qua xác nhận đây là thú hạch Thú Vương, Mễ Lệ Tư liền quay đầu lại khẽ gật đầu nói với Lý Chấn Hùng và Lưu Dịch Tư đứng trên đài cao:

- Đã xác nhận vật đặt cược, có thể bắt đầu.

- Ta là Lý Chấn Hùng. Hôm nay cùng với Mễ Lệ Tư Thần Hoàng, Lưu Dịch Tư Thần Hoàng chứng kiến tỷ thí Thần Vương mấy ngàn năm mới có một lần này!

- Tiếp theo ta cần nhấn mạnh vài điểm, bất luận như thế nào, Thần Vương cũng là tài phú trân quý nhất của Vũ Không đại lục, chúng ta bất kể giữa các ngươi có xung đột và mâu thuẫn như thế nào, đều hi vọng các ngươi có thể tiêu tan hiềm khích trong đại chiến hôm nay, nối lại tình xưa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play