Diệp Dương Thành xuyên qua ngõ nhỏ đan xen giao nhau đi hướng Diệp gia.

Triệu Dung Dung lộ biểu tình nghi hoặc hỏi Diệp Dương Thành:

- Chủ nhân, mới rồi ba người kia không phải người tốt.

- Tại sao chủ nhân tha cho bọn họ? Dung Dung cảm thấy người như vậy bị giết mới đáng, bọn họ chết rồi người tốt mới không gặp nạn.

Đối với Triệu Dung Dung thì chết chóc không đáng sợ, điều khủng khiếp là hồn phi phách tán. Dù sao Triệu Dung Dung là linh phó đã chết một lần, xem nhẹ hai chữ tử vong, chết thì có sao? Nàng đã từng chết.

Nghe Triệu Dung Dung hỏi, Diệp Dương Thành buồn cười dừng bước lại:

- Ha ha ha ha ha ha! Tại sao phải giết bọn họ ngay?

Diệp Dương Thành nghiêng đầu, cười khẽ:

- Ta nói rồi, lần này chúng ta sẽ chơi cùng Lục gia thật vui, chết nhanh chẳng phải có lời cho bọn họ?

Triệu Dung Dung không biết nên nói cái gì:

- Cái này...

Triệu Dung Dung hoàn toàn không hiểu, Diệp Dương Thành nói chơi thật vui là có ý gì?

Nhìn ra Triệu Dung Dung thắc mắc, Diệp Dương Thành không kiêng dè cười giải thích rằng:

- Trong ba người đó một bị hù phát điên, còn lại hai người bình thường. Nàng nói xem hai người kia thấy hắn bị điên sẽ làm sao?

Triệu Dung Dung thuận miệng trả lời:

- Dĩ nhiên là báo cáo cho nhi tử của Lục Vĩnh Huy!

Mắt Triệu Dung Dung chợt sáng lên, nàng vỗ tay nói:

- A! Dung Dung đã biết chủ nhân muốn chơi như thế nào.

Khóe môi Diệp Dương Thành cong lên:

- Biết thì tốt.

- Lần này ta không chỉ muốn Lục gia té đau trong Bảo Kinh Trấn, ta muốn khiến Lục gia xóa sổ trong Ôn Nhạc huyện!

- Nàng biết không? Bây giờ mấy con đường từ Bảo Kinh Trấn, Diên Đãng Trấn đi ra bên ngoài đã bị mấy vạn con ong vò vẽ canh giữ. Bên Lục Đức Tường có ruồi trâu hai mươi bốn giờ canh chừng, ta tùy thời biết sắp đặt mới nhất bên hắn.

- Nếu Lục Đức Tường muốn rút đi, ong vò vẽ sẽ cho hắn biết chữ chết viết như thế nào. Nếu hắn không rút mà chọn ở lại Bảo Kinh Trấn thì... Ha ha.

Tiếng cười cuối cùng khiến Triệu Dung Dung rợn tóc gáy, nàng phát hiện bất giác Diệp Dương Thành đã thay đổi. Nhưng so sánh lúc mới gặp, Diệp Dương Thành bây giờ càng vừa mắt Diệp Dương Thành hơn, thần tôn nên có khí thế, uy nghiêm như vậy! Tuy Diệp Dương Thành còn cách một khoảng lớn để đạt tới tiêu chuẩn nhưng ít ra tiến bộ.

Diệp Dương Thành quẹo tới quẹo lui trong ngõ nhỏ, bảy phút sau hắn và Triệu Dung Dung, Nhung Cầu về nhà. Suy tư một lúc lâu, Diệp Dương Thành bỏ ý định để Nhung Cầu hoạt động tự do bên ngoài, tạm cho nó ở trên sân thượng. Diệp Dương Thành định khi nào rảnh mời thợ hồ đến xây cái phòng nhỏ trên nóc nhà cho Nhung Cầu.

Diệp Dương Thành rón rén lên lầu, sắp xếp chốn ở cho Nhung Cầu xong xuôi hắn quay vào phòng mình, ném ba lô đen lên giường. Diệp Dương Thành kéo màn cửa sổ nhìn bầu trời sao rực rỡ.

Diệp Dương Thành mỉm cười nhỏ giọng nói:

- Lục Đức Tường ơi Lục Đức Tường, đại gia ta đang lo nên làm gì kiếm một vạn điểm, ngươi rất biết điều tự đưa lên cửa.

Như Diệp Dương Thành, Triệu Dung Dung đã nói, mấy con đường từ Bảo Kinh Trấn, Diên Đãng Trấn đi ra ngoài đã bị mấy vạn con ong vò vẽ canh giữ nghiêm ngặt.

Có tổng cộng ba vạn ong vò vẽ. Ba mươi con ong vò vẽ cường hóa sơ giai chia ra thống lĩnh một ngàn con. Trong đó mười lăm đội canh giữ ở địa điểm cố định chờ lệnh, còn lại mười lăm đội phụ trách tuần tra cảnh giới, làm hậu viên tùy thời được điều động đi đâu, tập trung tiêu diệt.

Lục Đức Tường tụ tập tinh nhuệ Lục gia, du côn từ các sòng bạc lại đây toàn toàn cá trong chậu, Diệp Dương Thành muốn chơi thế nào thì đùa thế nấy. Buồn cười là Lục Đức Tường muốn giết Diệp Dương Thành ổn định lòng người, thuận tiện báo thù cho phụ thân, nhưng gã không hay biết kế hoạch của gã trừ bị người lợi dụng chết thay, còn đưa lên miệng Diệp Dương Thành, một bữa tiệc ngon lành.

Nhà khách Bạch Hạc nơi Lục Đức Tường trú ngụ cách nhà Lục Đức Tường khoảng chục thước. Đánh chết Lục Đức Tường cũng không tin người khiến gã sợ hết hồn hú vía đang đứng xéo chỗ gã ở, tựa khung cửa sổ ngắm trời sao.

Đại Ca ruồi trâu được Diệp Dương Thành sắp đặt đi gian phòng Lục Đức Tường canh giữ. Hai ngày trước Diệp Dương Thành phát hiện một lỗ hổng có cũng không tính là sai sót, đó là sau khi bám vào người sinh vật cường hóa chung cực có thể tạm thời giải trừ bám thân. Chỉ cần mấy tiếng sau lại bám vào người sinh vật đó, chỉ cần sinh vật cường hóa chung cực này ở trong khu vực Diệp Dương Thành quản lý thì hắn không cần triệu hoán sinh vật quay lại trước mặt mình để bám vào người.

Sau khi Diệp Dương Thành phát hiện công năng bị che giấu này, giúp hắn tăng tính cơ động khi cắm điểm canh chừng. Diệp Dương Thành có thể tùy thời tùy chỗ lại bám xác, biết tình huống mới nhất bên Lục Đức Tường. Bởi vì Diệp Dương Thành được miễn phí bám xác ruồi trâu trong năm mươi năm, hắn muốn bám xác mấy lần tùy thích. Ruồi trâu tội nghiệp số phận đã định nó sẽ bị Diệp Dương Thành lặp lại chà đạp mãi.

Lý do tại sao Diệp Dương Thành không sắp đặt Triệu Dung Dung sưu tầm tình báo thì hắn cũng khó trả lời, tóm lại là khó chịu, hắn bản năng chối bỏ ý định này. Diệp Dương Thành có ý định bá đạo độc chiém Triệu Dung Dung.

Diệp Dương Thành đứng trước cửa sổ ngắm trời đêm mấy phút mới suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, hắn bẻ tay kêu rôm rốp.

- Muốn chơi thì chúng ta chơi trò kích thích chút.

Năm phút sau, các ong vàng từ bốn phương tám hướng tụ tập lại như máy bay ném bom lao vào phòng Diệp Dương Thành. Ong vàng xếp hàng ngay ngắn trước mặt Diệp Dương Thành theo tiêu chuẩn một đội mười lăm con, xếp bốn hàng.

Diệp Dương Thành không kêu Triệu Dung Dung tránh mặt khi hắn sắp cường hóa, hắn làm ngay trước mặt hắn. Diệp Dương Thành cường hóa sơ giai sáu mươi con ong vàng, từng luồng sáng trắng thi nhau bắn ra từ đầu ngón tay hắn bay chính xác vào cơ thể sáu mươi con ong vàng.

Một phút ngắn ngủi sáu mươi con Tàng Ngao cường hóa sơ giai ra lò, Diệp Dương Thành trả giá là chín trăm điểm linh lực.

Diệp Dương Thành không có nhiều tiếc nuối tiêu hao linh lực, hắn phất tay khiến sáu mươi con Tàng Ngao cường hóa sơ giai bay ra khỏi phòng mình, tự do hoạt động nhưng không được bị thương người. Diệp Dương Thành lại khiến Cửu Tiêu thần cách ngưng tụ ra một linh châu số đếm linh lực đưa tới trước mặt Triệu Dung Dung.

Diệp Dương Thành nói:

- Cầm nhai vặt đi.

Triệu Dung Dung rất là hân hoan nuốt lấy linh châu. Diệp Dương Thành vô cùng tự nhiên kéo Triệu Dung Dung lên giường.

Cùng lúc đó, nhà khách Bạch Hạc, trong phòng Lục Đức Tường.

Chỉ có Lục Đức Tường ngồi trên sofa, sắc mặt âm trầm như lọ nồi. Lục Đức Tường tựa dã thú bị thương, khàn giọng gầm gừ:

- Ta chính là ta, ai... Cũng đừng hòng lợi dụng ta làm chó săn! Ai - Cũng - Đừng - Mơ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play