Một thanh niên biểu tình đầy khó hiểu hỏi hai đồng bạn:
- Cái tên ngốc kia nghiêng đầu nói chuyện với không khí sao?
Thanh niên bên trái xì cười:
- Chắc vậy.
Nói xong thanh niên bên trái thúc giục đồng bạn:
- Mặc kệ tên ngốc này đi. Bên Đao tử phát hiện nhân vật đáng ngờ, chúng ta mau chạy qua đó giúp đỡ, nếu không họ Lục sẽ nổi khùng lên.
Hai thanh niên khác biểu tình ngiêm nghị, gật đầu, nói:
- Ừm!
Cả ba dời mắt khỏi Diệp Dương Thành, vội vàng chạy đi địa điểm mục tiêu.
Diệp Dương Thành đứng phía đối diện đường cái không nghe được ba thanh niên đối thoại, nhưng nhìn ba người này hắn cảm thấy bọn họ rất giống với vài nam nhân có hành động kỳ lạ hắn từng gặp. Diệp Dương Thành không có cách nào xác định.
Diệp Dương Thành nhìn chằm chằm ba thanh niên đi xa, hắn dời tầm mắt sáng hướng khác, đăm chiêu sờ cằm.
Diệp Dương Thành lẩm bẩm:
- Không thể kéo dài hơn nữa, tối nay tìm cơ hội xuống tay, làm rõ vụ việc.
Diệp Dương Thành đi xe đến bên ngoài rừng trúc Long Tây Hương. Diệp Dương Thành im lặng, Triệu Dung Dung ngại có tài xế ngồi đằng trước nên cũng yên lặng bên hắn.
Đến rừng trúc, Diệp Dương Thành trả tiền xe, hắn bước xuống đi vào rừng. Lúc đi được nửa đường Diệp Dương Thành đã sử dụng thần quyền kêu Nhung Cầu quay về rừng trúc chờ hắn. Diệp Dương Thành mới vào rừng trúc chưa đến một phút liền thấy Nhung Cầu ngoan ngoãn ngồi chờ gần đó.
So sánh mấy ngày trước thì Nhung Cầu có sức sống rất nhiều, bộ lông sáng bóng càng khẳng định tình hình sức khẻo của nó thế nào. Nhìn từ điểm này không khó nhìn ra trong mấy ngày nay có bao nhiêu động vật trên núi gặp nguy hiểm, thành con mồi lấp đầy bụng cho Nhung Cầu.
Diệp Dương Thành mỉm cười sờ đầu chó to, hắn vừa lòng gật đầu, nói:
- Tiểu tử này phục hồi rất nhanh.
Nhung Cầu rất hưởng thụ được Diệp Dương Thành vuốt ve. Có lẽ Nhung Cầu không nghe hiểu lời Diệp Dương Thành nói, nhưng ý cười trong mắt hắn vô thanh truyền vào đầu chó, khiến nó cảm nhận được cảm xúc của hắn.
Nhung Cầu rất ngoan sủa để biểu đạt tâm tình:
- Gâu gâu!
Nghe Nhung Cầu sủa, Diệp Dương Thành vui vẻ bật cười nói:
- Rồi, đi đi.
Diệp Dương Thành vỗ đầu chó to, hắn mang theo dây xích chó nhưng không cột vào Nhung Cầu, để mặc nó lon ton chạy theo sau mình. Diệp Dương Thành xoay người đi ra ngoài đường cái.
Nhung Cầu cao thêm mấy cm so với lúc vào núi, cao gần một thước. Cộng với trong rừng núi không có động vật nào chạy nhanh hơn Nhung Cầu, toàn bị nó nhắm trúng rơi vào miệng chó. Mấy ngày nay Nhung Cầu ăn uống no nê, mập mạp hẳn ra.
Nhung Cầu chỉ đứng yên đã khiến người ta muốn quay đầu bỏ chạy, huống chi nó lên xe, ngồi chung với nó chẳng lẽ càng nguy hiểm hơn?
Xe taxi, xe bus công cộng không cho Nhung Cầu lên, Diệp Dương Thành bất đắc dĩ kêu xe máy cày.
Không phải Diệp Dương Thành tiéc tiền chặn mấy xe hàng nhỏ mà vì con đường này không có xe tải chạy. Ngẫu nhiên có mấy chiếc xe hơi tư nhân chạy ngang, đám tài xế thấy Nhung Cầu ngồi xổm bên chân Diệp Dương Thành là rồ ga chạy mất dẹp, mặc cho hắn vẫy tay gọi.
Xe máy cày này bởi vì tốc độ chậm nên bị Diệp Dương Thành chặn lại. Bác nông dân run cầm cập dừng xe máy cày, may mắn Diệp Dương Thành lấy hai tờ tiền ra mới làm nên chuyện. Bác nông dân miễn cưỡng cho Diệp Dương Thành, Nhung Cầu lên xe, lăn bánh đi trung tâm Bảo Kinh Trấn.
Đường đi xóc nảy, Diệp Dương Thành dẫn Nhung Cầu xuống xe máy cày thì chạy ngay sang một bên nôn mửa. Lúc này nếu có ai chú ý sẽ phát hiện một mảnh nhỏ vải áo dán lưng Diệp Dương Thành, đó là Triệu Dung Dung đứng một bên vỗ lưng hắn.
Diệp Dương Thành khó khăn lắm ngừng lại dạ dày quặn đau, hắn đứng thẳng lên, mặt trắng bệch.
- Bà nội nó, chờ khi nào có thể lấy nhiều tiền ra thì gia đây sẽ sửa con đường này lại!
- Dù sao kiếm tiền dễ dàng, làm chút việc thiện tích công đức đi.
Diệp Dương Thành nói công đức không phải ý chỉ công đức huyền điểm, là công dức thật.
Diệp Dương Thành đứng bên đường một lúc, phục hồi chút tinh thần, tay vuốt đầu Nhung Cầu.
Diệp Dương Thành nói:
- Tiểu tử này, nên sắp xếp ngươi đi đâu đây?
Mang về tiệm, nhìn vóc dáng của Nhung Cầu sẽ hù khách hàng không dám bước vào, việc buôn bán sẽ tuột dốc không phanh. Tuy ngay từ đầu Diệp Dương Thành không định kiếm lời, nhưng không bán đắt thì hắn không cách nào lấy số tiền dưới gầm giường ra.
Nếu mang Nhung Cầu về nhà, trước đó Diệp Dương Thành chưa nói cho phụ mẫu, lỡ nó không ngoan hù Diệp Hải Trung, Ngô Ngọc Phương sợ hãi thì hắn bị tội nặng.
Diệp Dương Thành nhíu mày nhìn Nhung Cầu, suy tư cả buổi mắt hắn sáng lên, cười gian:
- Suýt quên nàng ta!
Lòng Diệp Dương Thành thầm quyết định, hành động nhanh nhẹn hơn. Diệp Dương Thành dắt Nhung Cầu đi đường Triêu Dương, lúc sắp tới cửa tiệm hắn sờ đầu chó to, chỉ tiệm quần áo thời trang đối diện xéo một bên.
Diệp Dương Thành nhỏ giọng dặn:
- Đi đi, đến chỗ chủ nhân cũ của ngươi kiếm đồ ăn.
Nhung Cầu ngẩng đầu, tròng mắt đen láy liếc Diệp Dương Thành, nó cúi đầu chậm rãi chạy hướng tiệm Lưu Tuyết Oánh.
Diệp Dương Thành sắp xếp nơi dừng chân tạm cho Nhung Cầu xong, hắn cười đắc ý. Trong một ngõ nhỏ cách Diệp Dương Thành chưa tới mười thước bỗng vang tiếng động lớn, nghe kỹ là tiếng khóc của nam nhân khoảng ba mươi tuổi.
- Đừng... Đừng đánh... Còn đánh nữa sẽ chết người!
Ngay sau đó là tiếng thanh niên quát mắng:
- Giấy trắng mực đen viết rõ ràng, cầm bảy vạn khối tiền đi giờ trả không hết định quỵt nợ? Đánh hắn, dánh chết hắn coi như Lục... Lục gia chịu trách nhiệm!
- Ui da! Đừng đánh... Ta...
- Nghĩ kỹ chưa?
- Các ngươi có đánh chết thì ta cũng không có tiền!
- Cha nó, lừa ta?
Thanh niên tức giận quát:
- Đánh mạnh vào!
Nam nhân nghẹn ngào gào to:
- Trả... Ta trả! Ta trả được chưa?
Diệp Dương Thành nghe đến đây không có nhiều cảm thán, hắn không định ra mặt giúp dân cờ bạc. Diệp Cảnh Long thì lúc trước bị lừa, lại là đệ đệ ruột của hắn, hoàn toàn không thể so sánh.
Tuy nhiên...
Diệp Dương Thành sờ cằm:
- Lục gia sao.
Diệp Dương Thành nhỏ giọng nói:
- Quả nhiên đã trở lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT