Tên ác ma phương đông kia chưa bao giờ hiện ra dung mạo chân thật của mình trước mặt người khác, nhưng bây giờ hắn bày ra cho hắn xem, như vậy hắn chết chắc rồi!
Nếu đã nói rõ sẽ chết, như vậy nhân nhượng vì lợi ích toàn cục thì có thể cứu cái gì sao? Dựa vào cái gì mình phải phối hợp với hắn? Cho dù chết cũng không thể khiến Diệp Dương Thành thực hiện được.
Nghĩ thông suốt điểm này, trong mắt Cổ Tư Đinh bắn hào quang, hắn cười giả tạo, hắn không nói câu nào cả, quay đầu nhìn qua phía sân thượng, hắn muốn nhảy lầu, hắn chết cũng không để Diệp Dương Thành như nguyện!
Nhưng mà đối mặt Cổ Tư Đinh muốn tự sát, Diệp Dương Thành vẫn thờ ơ, thậm chí bất đắc dĩ nhún nhún vai, hắn hỏi:
- Phó tổng thống tiên sinh, ngươi tin tưởng thế giới này có quỷ hồn không?
Đã lao ra vài bước, thân thể Cổ Tư Đinh sắp nhảy xuống đột nhiên cứng đờ, hai chân không cân đối nên đá vào cánh cửa.
Vì vậy hắn ngả xuống đát, nhưng mà không có nhảy ra khỏi rào chắn, mặt hắn đập vào nền đá, hàm răng va vào nền nhà nên gãy nhiều.
Cổ Tư Đinh sắp khóc, sống không cho sống, chết không cho chết, ác ma này là tín đồ thần linh sao?
Cố nén đau đớn, miệng của hắn đầy máu tươi, răng rơi ra không dưới mười cái, nghiêng đầu đi, hắn nói:
- Ngươi muốn biết cái gì?
Cổ Tư Đinh đầu hàng, giọng của hắn trở nên không rõ ràng.
Sau tổng thanh tra tình báo Áo Mỗ Tư Đặc Đức, cục trưởng FBI Á Nhĩ Bá Đặc Trì, cục trưởng cơ quan tình báo trung ương CIA Mạch Nhĩ Duy Đặc ba người, kế tiếp là cục trưởng NSA Phất Lai Khắc Lâm đã bị người ta phát hiện trong toi let cao ốc tầng năm.
Cũng như ba người trước, hắn bị cởi quần áo và viết chữ lên người, chữ trên ngực viết màu đỏ, là chữ "Giá", khi các người khác hỏi bọn họ tướng mạo của đám bắt cóc kia, bọn họ nói rằng mình đã hôn mê bất tỉnh, về sau cũng phát hiện mình bị cởi sạch quần áo và trói trong toi lét.
Mà khi bị bắt cóc, trí nhớ khi bị nhục nhã của bọn họ không còn, trí nhớ ba phút trước khi bị bắt cóc đã bị đứt gãy, hoàn toàn không nhớ ra cái gì cả.
Giống như đầu óc bị ai đó xóa đi một đoạn, loại cảm giác đánh mất trí nhớ này khiến đám người bọn họ đỏ mắt, muốn phát điên lên.
Nhưng ở trong nhà trắng, Tư Đặc Lãng bốn người đang suy tư về bốn chữ tiếng Trung kia.
Cho dù với người nào thì đây cũng là tin tức không tốt, nhưng mà bọn họ không thể đối mặt với Diệp Dương Thành trả thù, hoặc là nói bị đạp vào mặt.
Đúng, Diệp Dương Thành phản kích làm bọn họ không có lực chống đỡ, huống hồ còn nói tổ chức phản kích hữu hiệu? Bọn họ chỉ yên lặng chờ tin dữ truyền tới, mà trong quá trình này tinh thần, tâm lý của bọn họ bị tàn phá nghiêm trọng.
Đối với hào khí chờ đợi từng giây trôi qua, thần kinh của mọi người căng cứng và nặng nề, khi cục trưởng NSA bị bắt cóc truyền tới năm phút, đột nhiên trong phòng hợp vang lên tiếng đinh tai nhức óc.
Một khối đá cẩm thạch dày chừng mười cm, cao hơn hai mét có hình vuông trống rỗng xuất hiện, nó nện vào nền đá cẩm thạch của phòng hợp làm cho mọi người nơi đây sợ hãi hồn phi phách tán.
Đám người Tư Đặc Lãng theo bản năng đứng lên, đột nhiên quay đầu nhìn qua góc trái phòng hội nghị, môt mặt tường hình vuông đã dựa vào mặt tường, nếu như đột nhiên xuất hiện khối đá làm bọn họ giật mình, như vậy vật thể biểu hiện trên khối đá làm cho toàn thân bọn họ run rẩy.
Cổ Tư Đinh, đúng, phó tổng thống nước Mỹ Cổ Tư Đinh đã bị trói trên khối đá, từ dấu vết mà nhìn, hắn bị người ta lột sạch quần áo, trên người bôi rất nhiều nhựa cao cấp, dán hắn vào khối đá.
Không hề nghi ngờ, Cổ Tư Đinh đã chết, mà hắn lại làm cho thần kinh đám người Tư Đặc Lãng trở nên đứt đoạn, loại cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ làm hai chân bọn họ mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch.
Kể từ đó, Diệp Dương Thành muốn biểu hiện ý tứ gì đã hết sức rõ ràng, đám người bọn họ hiểu Diệp Dương Thành coi thường cái giá lớn mà bọn họ nói!
- Ngày hôm nay, giải trừ tất cả chính sách hạn chế với Trung Quốc, kể cả hạn chế mậu dịch, hạn chế kỹ thuật... Các thành quả nghiên cứu và các loại vũ khí.
Lời của Diệp Dương Thành vang vọng trong phòng hợp.
Nghe được Diệp Dương Thành nói thế, đám người Tư Đặc lãng vô ý thức ngẩng đầu nhìn qua góc phòng, Diệp Dương Thành biến thành bộ dáng nam tử bốn mươi, sắc mặt dữ tợn, dáng người cao to.
Điểm dừng chân căn bản của nước Mỹ, các thành quả khoa học kỹ thuật đỉnh cao và các phát minh hoàn thiện, đây chính là những thứ giúp Mỹ dẫn đầu thế giới, ây giờ lấy ra, chắc chắn sẽ tạo thành oanh động to lớn.
Diệp Dương Thành không thèm quan tâm cảm xúc chấn động của bọn họ, hắn chắp hai tay sau lưng, nói:
- Không nên khiêu chiến cực hanjc ủa ta, nếu vi phạm ý nguyện của ta, kết cục duy nhất chính là tử vong!
Thực lực Diệp Dương Thành đủ làm chuyện này, nhưng mà tâm tình của hắn hiện tại biến hóa rất nhiều, tuy nước Mỹ không nằm trong phạm vi quản hạt của hắn, nhưng trái đất sớm muộn gì cũng là của hắn, trừ khi nước Mỹ di dân khỏi địa cầu, bằng không có gì bí mật với hắn chứ?
Ngày sau tất các cục của địa cầu này do hắn nắm giữ, chop dù nước Mỹ cũng tốt, Nhật Bản cũng tốt, dù quá trình có biến hóa nhưng kết quả là giống nhau.
Một phương diện là Diệp Dương Thành không muốn đại khai sát giới, dù sao sớm muộn gì cũng là tín đồ của mình, cho dù thời điểm này hắn không có phát cuồng đi khắp nơi phá hư, nhưng mà cầm đao cắt thịt từ từ vẫn phải làm, cuối cùng khiến nước Mỹ thần phục.
Đối với diệp Dương Thành mà nói, giết và không giết chỉ là một ý niệm trong đầu, nhưng cân nhắc nên làm cái gì tiếp theo, hắn cũng không động sát niệm.
Phù Không Thần Điện quật khởi là phải làm, đây là tuyệt đối, trước mặt đại thế, bất cứ tổ chức, quốc gia nào nếu muốn thò tay ngăn cản, có khác gì bọ ngựa đá xe?
Chỉ cần giảm bớt tai ương đổ máu ngày sau, Diệp Dương Thành không ngại tạm thời thả cho đám người Tư Đặc Lãng một con ngựa, cũng không để ý nước Mỹ có tiếp tục tồn tại hay không.
Thời kỳ ban đầu là gian nan nhất, Diệp Dương Thành cần làm cho Hoa Hạ Thần Quốc có được thực lực bảo vệ mình, cho nên Nhật Bản thân Hoa, nước Mỹ thần phục là lựa chọn tốt nhất, có hai phe này ủng hộ, hơn nữa bản thân Hoa Hạ Thần Quốc đủ mạnh, Diệp Dương Thành tin tưởng hắn tự bảo vệ mình là không khó khăn.
Về phần dùng thần sứ khống chế nước Mỹ, đây là cách kém cỏi nhát, hắn có nhiều nhân thủ dư thừa phái ra ngoài sao? Đừng quên, khu vực trực thuộc của hắn vừa mở rộng tới cả đông bán cầu mà thôi!
Như vậy ý nghãi hắn còn thiếu số lượng thần sứ khổng lồ! Mà bây guiowf thần nguyên của hắn cũng tốt, linh lực cũng được, hắn khó mà điều động nhiều linh lực như thế cường hóa ra nhiều thần sứ a?
Nghĩ tới đây, hắn ném chuyện đâu đầu này ra ngoài, Diệp Dương Thành hờ hững nhìn qua người Tư Đặc lãng, nói:
- Thần phục hoặc là hủy diệt, các ngươi chỉ có hai lựa chọn...
Tiến lên hai bước, hắn sờ đầu Tư Đặc Lãng giốn như sủng vật, làm cho sắc mặt Tư Đặc Lãng lúc trắng lúc xanh, hiển nhiên đã xấu hổ tới cực điểm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT