“Tứ đệ, chúng ta đến một tửu lâu khác đi?” – Dật Túc ngẩng đầu nhìn đến cửa sổ lầu hai, thấy bóng dáng của một người.
“Sao vậy, Tam ca vừa mới nói rất nhớ hương vị vịt quay ở chỗ này mà” – Dật Hi đã thành thói quen mỗi khi Tam ca từ Quốc Tử Giám về nhà đều bồi huynh ấy đi ăn uống khắp nơi.
“Mỗi lần ăn đều hương vị đó, không bằng đổi một chỗ khác cho mới lạ.” – Dật Túc tìm đại một cái cớ, tuyệt không thể để Tứ đệ đi vào, mỗi lần Tứ đệ gặp mặt tên Tống Khang kia sẽ chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
Sớm phát hiện Tam ca trong lúc nói chuyện, ánh mắt cứ lơ đãng hướng lên lầu hai, Dật Hi liền cũng nhìn theo. Thì ra là thế!
“Tam ca sợ cái gì? Gặp Tống Khang chúng ta còn chưa chắc chịu thiệt. Huống chi tình cảnh hôm nay đã khác, hắn là sư đệ của đệ nha. Chúng ta cũng không thể làm rùa rụt đầu, trốn hắn cả đời được.” – Nói xong, mặc Tam ca ngăn cản, Dật Hi liền bước vào tửu lầu, hướng về phía Tống Khang.
Dật Túc thở dài một hơi cũng đành đuổi theo sau, gặp Tống Khang sau đó có lần nào ngươi không bị phụ thân kéo vào phòng cho một trận lớn cơ chứ?
“Tống Khang, ngươi có thời gian nhàn hạ ở đây uống rượu mà không có thời gian đến thỉnh an sư phụ hay sao? Ngươi không biết người bị thương rất nặng.” – Nghe được thanh âm quen thuộc, Tống Khang hừ nhẹ.
“Ai là sư phụ? Ngươi đừng có mà làm mất nhã hứng của ta.”
Nằm trên giường nửa năm, tuy rằng vết thương đã không còn đau nhưng Tống Khang không thể hành động linh hoạt như xưa nữa, suốt ngày ở trong phòng sầu não. Dưới sự an ủi của phụ thân, hắn đáp ứng đi ra ngoài dạo chơi một chút, không ngờ lại đụng phải sát tinh.
Từ nhỏ đến lớn, tất cả những gì Tống Khang làm đều dưới Dật Hi một bậc. Học hành, luyện võ không bằng, ngay cả danh phận thư đồng bên cạnh Thái tử cũng bị hắn đoạt lấy.
Tống Khang ấm ức liền luôn tìm Dật Hi gây sự, tuy rằng mỗi lần giao tranh,người thua cuộc đều là bản thân mình nhưng hắn vẫn không từ bỏ, lấy thương đổi thương. Đã sớm nghe nói Tiêu gia gia pháp cực nghiêm, Tống Khang tin tưởng, mặc dù mình không làm gì được Dật Hi nhưng sẽ vẫn có người thay mình trút giận.
Chính là chơi lửa cũng có ngày phỏng tay. Trước kia chỉ là vết thương ngoài da, qua vài ngày liền tốt nhưng hôm nay lại mang một thân tàn tật suốt đời, còn là tự mình hại mình.
“Tống Khang, đây là thái độ ngươi nói chuyện với sư huynh sao? Cẩn thận ta tấu ngươi một phen!” – Đáp ứng với Hiên ca ca phải đối đãi tốt với sư đệ này nhưng mà… mình và Tống Khang chính là bát tự không hợp, gặp mặt nhau có thể tâm bình khí hòa nói mấy câu thì mặt trời sẽ mọc ở hướng Tây rồi đi.
“Vậy ta phải nói thế nào? Không lẽ ta phải quỳ một chân xuống đất mà cầu xin huynh đệ các người buông tha cho ta? Tiêu Dật Hi, ta cho ngươi biết, không có cửa đâu. Y thuật của Tiêu Dật Hiên kia, ta có thể nhận thức nhưng bảo ta hạ mình nhận thức huynh đệ các người, mặc các người khi dễ, Tống Khang này không phải thằng ngốc.”
“Tống Khang… Hiên ca ca là ngươi tự mình dập đầu bái sư.” – Dật Hi đánh một quyền hướng đến mặt Tống Khang.
“Sư phụ? Hahaha… Còn không phải Tiêu gia các người vì muốn thoát tội mà diễn trò khỉ. Nay chân tướng đã quá rõ ràng, ta cần gì phải nghe theo các ngươi.”
Sư phụ? Chính mình cũng từng nghĩ rằng có được một vị sư phụ vô cùng cường thế. Dù biết Dật Hi cũng là đồ đệ của người, có chút không tình nguyện nhưng thời điểm bái sư dưới sự bắt buộc của phụ thân, trong lòng cũng có vài phần phấn khích.
Là sư phụ, ở thời điểm mình tuyệt vọng nhất, ngồi xuống trước giường, vuốt nhẹ đầu mình khẽ nói: “Khang nhi không cần lo lắng, chân của con ta có thể trị khỏi hoàn toàn.”
Là này sư phụ, ở thời điểm mình cảm thấy tương lai mờ mịt, đi đến trước mặt mình, cười nói: “Khang nhi, ta từng nghiên cứu một loại võ công dành cho người bị tật ở chân. Khang nhi bái ta làm sư, ta sẽ giúp Khang nhi trở thành cường giả lợi hại cả người khoẻ mạnh bình thường.”
Là này sư phụ hết lời khuyên giải giúp mình tự nguyện đáp ứng tất cả phương pháp trị liệu để sớm có thể tu tập võ nghệ.
Nhưng tại thời điểm vết thương hồi phục mỹ mãn chính mình lại biết được rõ ràng chân tướng mọi chuyện. Nguyên lai, người kia là người của Tiêu gia, là ca ca của Dật Hi, Dật Hồng… Nực cười thay hắn và phụ thân đều đã bị bọn họ đùa giỡn trong lòng bàn tay. Vốn chính mình đã không phải đối thủ của Dật Hi, nay lại có danh phận sư huynh đệ ràng buộc, bản thân còn có chỗ đứng sao?
“Tống Khang, ngươi dám nói…” – Nắm lấy áo Tống Khang, đè hắn vào sát vào bờ tường, tay hạ xuống vài cái tát thật mạnh, hai bên má hiện lên dấu bàn tay rõ rệt. Dật Hi căm giận mà hét lên: “Tống Khang, ngươi dám phạm thượng, bất kính với sư huynh, ta phải mang ngươi đi gặp sư phụ, để người dùng môn quy xử trí ngươi.” – Dật Hi mặc kệ Tống Khang phản kháng, lôi hắn thẳng về Tướng quân phủ.
“Dật Hi, Dật Hi… đệ điên rồi ư? Cho dù hai người là sư huynh đệ đồng môn, đệ cũng không thể hành động lỗ mãn như vậy. Phụ thân không thể làm gì tên Tiêu Dật Hiên kia nhưng sẽ không bỏ qua cho đệ đâu.”
Mặc Tam ca khuyên răn, Dật Hi vẫn hùng hổ đi vào phủ. Thật ra trong lòng vốn đã có chút bình tĩnh suy xét: “Chuyện này nếu đã là sai lầm, việc hôm nay sợ cũng không tới phiên cha ra tay.”
Dật Hiên đang ở trong phòng đọc binh pháp từ chỗ Nhị ca mang tới. Đây là lĩnh vực hắn chưa từng nghiên cứu qua, rất mới mẻ và hứng thú. Đột nhiên, cửa phòng bị người đá mở toang, nhìn người đứng trước mặt mình, Dật Hiên sửng sốt.
Dật Hi xông vào phòng, đem Tống Khang ném xuống đất, rồi lại quỳ xuống ngay bên cạnh, dõng dạc nói:
“Tống Khang phạm thượng bất kính, thỉnh sư phụ thay Dật Hi làm chủ.”
Bị ném xuống đất, Tống Khang giận dữ lại càng xấu hổ. Trước kia, đấu với Dật Hi còn có thể chống đỡ mấy chiêu, hiện tại bị khống chế trong tầm tay. Đáng giận chính mình lại không dẫn theo thủ vệ, phụ thân còn không biết mình bị kéo đến Tiêu gia chịu thiệt. Cùng lắm chỉ là nỗi đau da thịt, ngày hôm nay ta nhịn, ngày sau Tống Khang này nhất định ăn miếng trả miếng.
Lẳng lặng nhìn Dật Hi tự biên tự diễn, Dật Hiên bất đắc dĩ thở dài. Từ ngày ở đại lao trở ra, Dật Hi cũng thường xuyên sẽ đến xem chính mình. Vẫn một tiếng “Sư phụ”, hai tiếng “Hiên ca ca” như chưa từng có cố sự xảy ra. Hắn cũng không che giấu bản thân đã mất hết nội lực, trở về sự chân thật như lần đầu tiên hắn gặp mặt Dật Hi, không phải sau lớp mặt nạ vô tình kia. Chính là Dật Hiên nhìn mãi cũng không ra, hiện giờ một tiếng “Hiên ca ca” này đến tột cùng có mấy phần “ca ca” ở trong đó.
“Tam ca, đây là chuyện riêng của Tiêu Dao phái, xin huynh tạm lánh mặt.”
Người ta có ý đuổi khách, Dật Túc ngẫm nghĩ cũng rời đi. Loại sự tình này, chính hắn cũng chưa biết nên xử lý thế nào? Tốt xấu gì, Tống Khang kia cũng là công tử của Thừa Tướng. Hắn nghĩ đến phụ thân biết được lại hạ gia pháp trên người Hi nhi. Do dự một chút, Dật Túc đi về hướng phòng của Nhị ca. Nghe nói quan hệ giữa Nhị với tên Tiêu Dật Hiên kia gần đây tốt lắm, không chừng có thể khuyên ngăn hắn.
Đợi Tam ca đi xa, Dật Hiên lẳng lặng nhìn hai người trước mặt. Dật Hi thẳng tắp quỳ, đứng một bên Tống Khang mặt đầy thương tích, ẩn lộ chút lo lắng cùng kiên quyết, che đi không ít hèn mọn cùng quật cường.
“Dật Hi, lúc thu nhận Tống Khang làm đệ tử, sư phụ từng hỏi qua ý kiến của ngươi, ngươi còn nhớ đã đáp ứng ta thế nào không?”
Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt Hiên ca ca có phần xa lạ, Dật Hi hít sâu một hơi đáp: “Nhớ rõ! Dật Hi cam đoan sau này sẽ đối xử tốt với sư đệ, sẽ không để sư đệ phải chịu ủy khuất. Nếu dám đồng môn tương tàn dựa theo môn quy xử trí.”
“Vậy ngươi đã làm gì? Đây gọi là đối xử tốt với sư đệ?”
“Là do Tống Khang khẩu xuất cuồng ngôn, vũ nhục…” – Dật Hi có chút hoảng loạn mở miệng giải thích.
“Ta không cần biết quá trình, cũng không cần lý do.”
Cắt ngang lời Dật Hi biện giải, Dật Hiên lạnh lùng nói: “Có lẽ lần trước ta nói ngươi hiểu chưa rõ, hôm nay ở trước mặt Khang nhi, ta nói lại một lần nữa.”
“Tiêu Dật Hi, ngươi hãy nghe cho kỹ. Theo Khang nhi nhập môn Tiêu Dao phái ngày đó, hắn đã là sư đệ của ngươi. Giữa hai người các ngươi nếu xảy ra tranh cãi, khúcmắt, vô luận là ai đúng ai sai, ta chỉ xử phạt một mình ngươi không có đối xử tốt với sư đệ. Nếu Khang nhi ở bên ngoài bị người khác khi dễ, đả thương là lỗi do ngươi không có chiếu cố tốt sư đệ, ta như trước vẫn phạt ngươi. Nếu là Khang nhi bên ngoài gây tai họa cũng là ngươi không có để ý tốt sư đệ, phạt sư đệ ngươi bao nhiêu, ngươi theo đó chịu phạt gấp đôi.”
“Như vậy không công bằng, đệ cũng không phải bảo mẫu của hắn.” – Nghe xong lời Hiên ca ca nói, Dật Hi ngây cả người. Dù hình phạt ngày hôm nay là chính mình tự tìm đến nhưng cũng không thể sau này đeo theo tên Tống Khang này trên lưng. Cứ như thế, Tiêu Dật Hi ta còn có ngày bình yên sao?
“Công bằng? Nếu ngươi không chấp nhận những đều này có thể lập tức đứng dậy rời đi. Thu nhận Tống Khang là ngươi đã đồng ý, ta cũng tự mình đến cửa tiếp nhận, ta không thể bỏ mặc hắn. Hiện tại nếu ngươi muốn đổi ý, muốn ly khai Tiêu Dao phái, ta cũng không ngăn trở, chuyện của Khang nhi cũng không cùng ngươi có quan hệ nữa.”
Hiên ca ca thế nhưng nói ra bốn chữ “trục xuất sư môn”, Dật Hi nghẹn ngào không dám nói thêm lời nào. Vẻ mặt uỷ khuất ngoan ngoãn quỳ gối một bên.
Thấy được Dật Hi không có phản ứng, Dật Hiên lại tiếp tục nói: “Ngươi nếu đồng ý, hiện tại thoát y, nằm sấp trên bàn kia đi. Ta hi vọng lúc ta quay trở lại có thể thấy ngươi cho ta câu trả lời thuyết phục, nếu không sẽ theo đề nghị cuối cùng của ta.” – Nói xong, Dật Hiên cũng không để ý đến Tống Khang mà xoay ngươi rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT