“Không phải đang bận rộn chuyện Hạ Cốc quốc cầu thân hay sao, mà rãnh rỗi đến đây?” – Thấy vị đồng liêu ngồi cùng bàn sầu não cầm ly rượu, Tiêu Hán Thần nhịn không được hỏi.

“Tôi….aaa” – Gặp lão hữu gặng hỏi, Quang Vinh An mở miệng muốn nói lại không nói nên lời, cuối cùng im lặng, uống thêm ly rượu.

“Quang Vinh An nhà ngươi luôn nhanh mồm nhanh miệng, có chuyện gì mà cứ ấp úng?”

“Hán Thần a, ngươi mấy ngày nay không vào triều. Ngươi không biết Triều đình hôm nay thật náo nhiệt.” – Rốt cục hạ quyết tâm, việc này dù mình không nói, ông ta sớm muộn cũng phải biết.

“Chuyện gì a? Làm cho Vinh An còn chưa thay cả triều phục đã đến đây uống rượu, cùng Tiêu gia ta hẳn có liên quan?”

“Việc này khoan nói, trước tiên ta hỏi ngươi, mấy ngày nay Dật Vân thế nào?” – Chưa biết nên nói từ đâu, Vinh An hỏi ngược lại.

“Nó… ban đầu cứ y như một con rối vô hồn, bất quá hai ngày nay được ta thượng dược tình trạng đã có chút chuyển biến.”

Nói xong uống ngay một ly rượu, Tiêu Hán Thần nhớ lại cái ngày đứa nghịch tử rốt cuộc cùng mình thoả hiệp. Ngày ấy, đem theo bình dược của Dật Hiên đến thẳng phòng Dật Vân. Lúc mới rải thuốc, Dật Vân không hề phòng bị, rên thảm một tiếng, lúc sau tuy gắt gao chịu đựng nhưng cả người run rẫy kịch liệt. Không còn bộ dạng của một xác chết. Tiêu Hán Thần quả thực cảm thấy hả giận được mấy phần. Cuối cùng, tiểu tử kia ở lần thứ tư dùng dược đã mở miệng cầu xin. Tiêu Hán Thần thở dài nhẹ nhõm,đồng thời trong lòng cũng toan đau. Có thể làm cho Dật Vân một lòng muốn chết vì dược tính mà thỏa hiệp, cái này rốt cuộc có bao nhiêu đau?… Đứa tiểu tử kia lại dùng suốt tám ngày qua.

“Oan gia!”

“Quang vinh An, ngươi có gì cứ nói thẳng, đừng tỏ vẻ bí hiểm gì đó.” – Gặp lãođồng liêu cứ bộ dạng ấp a ấp úng, Tiêu Hán Thần rốt cục phát hỏa.

“Được rồi… ta nói. Hôm nay trên triều, hoà thân công chúa kia nói rằng nàng muốn lấy Tiêu Dật Vân làm phu quân. Nếu là Hoàng Thượng không đáp ứng, nàng sẽ cắt tóc làm ni.”

Tiêu Hán Thần cả kinh, xém chút đánh rơi cả ly rượu, trầm giọng hỏi: “Công chúa kia tên là gì?”

“Hạ Linh San!…”

“Hán Thần a… ta không ngờ vị tiểu cô nương này thật sự rất có sự can đảm. Ta cảm thấy cô ấy cũng rất xứng đôi với Dật Vân, chỉ là…”

……………………

Hạ Linh San lẳng lặng ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn những bông hoa Hải Đường, lòng lo lắng khôn nguôi. Lần này trở về Hạ Cốc, nàng rốt cuộc đã có  được một chút từ ái của Phụ Vương. Năm đó, Phụ Vương muốn phái người đến Sở Nguyệt quốc nằm vùng, nàng đã chủ động xin đi. Nàng luôn bị Phụ Vương lạnh nhạt, nàng muốn làm người chú ý, ít nhất cũng là người hữu dụng trong mắt Phụ Vương, chiếm được một phần nhỏ ân sủng giống như đệ đệ của nàng.

Chính là… nàng vì đó đã buông bỏ, phản bội lại người đã toàn tâm toàn ý yêu thương mình, cuối cùng đổi lại được gì? Nực cười thay… Phụ Vương lại đem nàng làm lễ vật hoà thân của hai nước.

Nhớ rõ ngay lúc đó, Hoàng Thúc nổi giận kiên quyết phản đối nhưng chính nàng lại vui vẻ ưng thuận. Hoàng Thúc không ngừng khuyên can nàng tuyệt đối không thể đi. Người nói rằng người Sở Nguyệt quốc hận Hạ Cốc quốc thấu xương, nếu có người nhận ra nàng là gián điệp sẽ khó sống. Phụ Vương vì bình ổn Sở Nguyệt quốc tức giận, tuyệt sẽ không bảo hộ nàng. Nhưng trong mắt  Linh San hết thảy đều không trọng yếu.

Dù Hoàng Thúc có thể khuynh đảo quần thần ra sức ngăn cản nhưng nàng cũng không nghĩ cự tuyệt chuyện hoà thân này. Bởi đây là lão thiên gia tặng cho Hạ Linh San nàng một cơ hội cuối cùng. Lão thiên gia rất công bình, người cho nàng một Phụ Vương lãnh khốc vô tình nhưng đồng thời cũng ban tặng một người nam nhân toàn tâm toàn ý yêu nàng, chỉ là nàng trước đó đã không biết quý trọng.

Lần này, Hạ Linh San nàng tuyệt sẽ không buông tha. Quốc thù gia hận cùng nàng có cái gì? Hạ Linh San ngày nay đặt chân vào Sở Nguyệt quốc cũng chính là San San của ngày đó. Tiêu đại ca bây giờ đối với nàng là yêu cũng tốt, là hận cũng tốt, nàng đều nhất quyết sẽ lấy huynh ấy. Nàng nguyện dùng cả phần đời còn lại để yêu thương huynh ấy, thoả lắp mọi thương tổn cùng cầu mong sự tha thứ.

“Công chúa, có vị đại nhân xưng là Tiêu Hán Thần muốn cầu kiến.”

“Tiêu Hán Thần? Phụ thân của Tiêu đại ca. Mau mời!”

Tiêu Hán Thần còn chưa nguyện hành lễ tiết quân thần, đã thấy vị công chúa nét mặt thanh tú kia hành lễ trước.

“Tiểu nữ Hạ Linh San gặp qua Tiêu Tướng quân.” – Vốn đã nghẹn một bụng buồn bực lại bị chính lễ tiết này làm sinh sôi thêm.

“Tiêu Tướng quân xin mời ngồi!”

“Không cần, bổn tướng quân đã nghe nói chuyện hôm nay trên Triều thượng. Ta đến đây chỉ muốn nói cho ngươi rõ ràng, Tiêu Hán Thần ta tuyệt sẽ không cho ngươi bước chân vào Tiêu gia mà người Tiêu gia cũng sẽ không nhận thức ngươi. Hi vọng Công chúa đây có thể biết khó mà lui.” – Tiêu Hán Thần trực tiếp tỏ rõ thái độ

“Không nhận thức? Sợ không phải đi! Tối thiểu San San từng được một người chúc phúc cho.” – Nhớ tới cái người đã vạch trần toàn bộ con người nàng liền cảm thấy người Tiêu gia không hề đơn giản.

“Công chúa là đang mơ tưởng?”

“Loại sự tình này, Tướng quân cảm thấy San San có thể ăn nói lung tung sao? Đệ đệ của Tiêu đại ca – Tiêu Dật Hiên từng cùng San San có duyên gặp mặt một lần. Hắn dù đoán được San San cùng địch quốc có can hệ vẫn nguyện ý nhận thức San San. Lời Tướng quân nói không hẳn là tuyệt đối, San San tin tưởng tương lai người nhận thức San San không chỉ một người.”

“Tiêu công tử, San San không nghĩ bán đứng người a… chỉ là không thể ở lần đầu gặp mặt đã yếu thế!”

“Tiêu Dật Hiên?… haha… chính hắn cũng là kẻ không được Tiêu gia thừa nhận. Chuyện của Tiêu gia, hắn có tư cách gì xen vào. Huống chi, mẫu thân của Tiêu Dật Hiên chính kẻ hại chết mẫu thân của Dật Vân, ngươi cảm thấy hắn ta dù nhận thức ngươi thì có cái gì giá trị?”

Nghe Tiêu Hán Thần nói, Linh San ngẩn người: “Ngoại nhân?… thế sao người kia có thể gọi Đại ca mạnh miệng như vậy? Làm mọi việc luôn vì Tiêu đại ca suy nghĩ. Như thế nào chính là kẻ thù? Đường đường một Đại tướng quân không có khả năng lấy loại sự tình này nói giỡn. Nguyên lai người kia cũng có chính mình đích khổ.”

“Vốn tưởng Tướng quân là trung nhân hào kiệt nào ngờ lại là một chuyên quyền phụ thân. Ngày trước, San San mang thân phận nữ tử thanh lâu, Tướng quân khó lòng tiếp nhận vì không môn đăng hộ đối. Nhưng hôm nay San San mang thân phận công chúa của một nước cũng không có địa vị trong mắt ngài? Vẫn muốn chia rẻ tình yêu khổ mệnh của ta cùng Tiêu đại ca.”

“Khổ mệnh? Đúng chỉ Dật Vân của ta khổ mệnh còn ngươi khổ ở chỗ nào?”

“Ta nói ngươi khổ mệnh đến mức nào để bắt trước luôn bút tích của ta luôn đi. Bổn Tướng quân hôm nay không ngại nói cho ngươi biết… nếu cô nương thật là một cái chân chính thanh lâu nữ tử, Dật Vân náo loạn một phen còn có thể miễn cưỡng bước chân vào cửa Tiêu gia nhưng là công chúa…Thật thứ lỗi, vĩnh viễn cũng không thể.”

“Tiêu Tướng quân, San San thừa nhận đã làm chuyện có lỗi với Tiêu đại ca, San San vô cùng hối hận. Nhưng tình cảm San San đối Tiêu đại ca không hề giả dối, cầu Tướng quân có thể thành toàn.” –  Không thể cứng rắn, San San đành phải thay đổi thái độ, mềm giọng khẩn cầu.

“Công chúa cảm thấy hại Dật Vân còn chưa đủ thảm? Hiện tại tội thông địch phản quốc còn chưa xử phạt, ngươi còn muốn đẩy hắn ra đầu cơn sóng. Đây gọi là tình ý mà công chúa nói.”

San San sắc mặt trắng bệt. Ta khổ sở kiên trì lại là hại Tiêu đại ca sao? Ta cùng huynh ấy thật sự không có khả năng sao?

“San San… Tiêu đại ca không có thông đồng với địch quốc. Huynh ấy chỉ quá mức tín nhiệm San San, bị San San lừa gạt… Tướng quân đừng trách…” – Nói đến một nửa, San San cũng nghẹn lời. Người ta là phụ tử, loại sự tình này đâu đến phiên nàng có tư cách cầu tình.

“Tướng quân, San San thật sự không có cơ hội sao?” – Giọt lệ lăn dài trên má.

Từ Tiêu Hán Thần rời đi, San San vẫn tự giam mình ở trong phòng. Nàng không ngờ tới, người bắt nàng phải thoả hiệp buông xuôi không phải bản thân nàng, không phải Tiêu gia mà chính là Hoàng thúc. Phong thư từ Hạ cốc quốc truyền tới nói rằng việc hôn sự này tạm thời hoãn lại. Mấy ngày nay chính nàng vẫn mâu thuẫn, tiến thoái lưỡng nan, nay có một đường kết cục vẫn là nên như thế nào chọn lựa. Hoàng thúc sợ là tốn không ít lực đi.

Vị Hoàng thúc này chính nàng vẫn có chút xem thường. Vốn luôn một bộ dáng nhu nhược không màng chính sự, sóng to gió lớn tại triều cương cũng chưa từng đứng ra che chở cho nàng. Nhưng hiện tại, khi nàng muốn buông xuôi, người lại cho hy vọng.

Hạ Linh San nhận ra, số phận của nàng luôn vì người khác mà bày bố. Vì Phụ vương nàng tìm được tình yêu, cũng đan tâm phản bội nó. Nay vì muốn tìm lại Tiêu đại ca mà đẩy Hoàng thúc vào chốn khó xử. 

“Phụ thân?”

“Ta cho ngươi thương dược.” – Nhìn đến bình sứ trong tay phụ thân, Dật Vân rùng mình van xin

“Phụ thân… phụ thân… Đừng… Người không phải đã nói không cần dùng loại thuốc này nữa sao?” – Mùi vị dược lực bá đạo hoành hành đã khắc sâu trong lòng Dật Vân, cơn đau hiện tại so với nó chẳng đáng là gì.

“Đó là phía trước, hiện tại ngươi vừa bị 100 quân côn, bị thương không nhẹ. Ta nghĩ dùng dược này vẫn là tốt nhất.” – Nhìn nhi tử nằm ở trên giường lo sợ, Tiêu Hán Thần có chút hạ hoả.

“Phụ thân, con không sao, không nghiêm trọng đến vậy, tùy tiện dùng thuốc của đại phu là được.”

“Tiêu Dật Vân, thứ nhất bôi thuốc, thứ hai đợi ngươi thương tích lành lặng theo ta đến Từ Đường, tự mình lựa chọn.”

Thật vất vã bôi thuốc, nhìn nhi tử cắn răng chịu đựng thống khổ, Tiêu Hán Thần bất đắc dĩ thở dài. Chuyện của San San, Dật Vân sớm muộn sẽ biết nhưng vẫn là chờ vết thương tốt hơn đã. Oan nghiệt! Người làm phụ thân như ta chỉ hy vọng, lúc ngươi biết được tất cả cũng đồng thời phải nhớ chính ai đã gây nên thống khổ của ngươi ngày hôm nay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play