Thẩm Thạch vẫn trầm mặc từ nãy tới giờ đột nhiên lên tiếng cắt lời khiến cho Trần Trung và Thiết ca đang tranh chấp đồng thời giật mình, hai người đột nhiên nhớ tới việc bên cạnh còn có một người khác, hơn nữa đạo hạnh còn vượt xa bọn họ, thậm chí nặng lời hơn thì tính mạng của họ đang nằm trong tay của người này.

Chỉ là đối mặt với câu hỏi của Thẩm Thạch bất luận Trần Trung hay Thiết ca đều không có lập tức trả lời, một lúc sau Thiết ca lạnh lùng nhìn Trần Trung, ánh mắt phức tạp chỉ là môi Trần Trung khẽ rung vài cái rồi cười khổ nói: “Đừng nhìn ta, kỳ thực… ta cũng không biết vị đại ca này là ai?”

Vừa nói tới đây thì tâm niệm của Trần Trung khẽ động, nhìn Thẩm Thạch nói: “Ngươi hỏi tông tích của Tiểu Ảnh chẳng lẽ là …”

“Ta đến tìm nàng” mặt Thẩm Thạch không chút biểu tình cắt lời của Trần Trung sau đó đi tới trước mặt hai người này nói “Ta và các ngươi không thù không oán nhưng cô gái bị các ngươi bắt đi là người vô tội ta phải cứu nàng về”

Thiết ca và Trần Trung biến sắc, ánh mắt nhìn Thẩm Thạch có thêm một chút kiêng kị những tán tu giống như bọn hắn, quanh năm hành tẩu trong thiên địa, cũng là những kẻ hiểu rõ sự chênh lệch giữa đệ tử thế gia và tán tu. Hứa Tuyết Ảnh xuất thân từ thế gia vọng tộc như vậy người trẻ tuổi này đơn độc truy tung tới đây hiển nhiên cũng không phải người thường, kết cục của hai người lúc này chính là bằng chứng rõ ràng nhất.

Thẩm Thạch chờ trong giây lát lại phát hiện ra hai người này cũng không có ý mở miệng nói chuyện, chân mày nhíu lại một cái, ánh mắt lại lạnh thêm vài phần. Nhìn thần sắc có chút bất thiện của hắn, lông mày Thiết ca nhăn lại rồi mở miệng lớn tiếng nói: “Nếu ta nói thì ngươi sẽ thả ta đi chứ?”

Trần Trung ngơ ngác một chút rồi giận dữ nói: “Đánh rắm, ngươi giết mẫu thân của ta, còn muốn sống rời khỏi đây sao, nằm mơ…”

“Có thể!”

Lời của Trần Trung còn chưa dứt thì đã nghe được Thẩm Thạch lãnh đạm nói, trong lời không có chút cảm tình nào, lạnh lẽo vô bì, Trần Trung bỗng quay đầu lại, mắt tròn xoe, khàn giọng nói: “Ngươi…”

Thẩm Thạch thản nhiên: “Ân oán tình cừu của các ngươi không phải việc của ta, ta chỉ muốn cứu vị cô nương kia” Nói rồi hắn dừng một chút nhìn Trần Trung rồi tiếp tục “Nếu ngươi không muốn thả người này thì tự nói ra đi” Thần tình Trần Trung biến ảo, có vẻ trong lòng đang đấu tranh kịch liệt, có phần do dự, còn Thiết ca lại kêu lên: “Ta nói, ta nói, cô gái kia ở…” Lời còn chưa dứt thì giọng gã bỗng nhiên ngưng lại, một lưỡi đao đã đâm từ ngực ra sau người gã.

Thanh âm của Thiết ca trong nháy mắt đã ngừng lại, cố gắng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy gương mặt Trần Trung có chút vặn vẹo, tràn ngập hận ý, nghe thấy âm thanh phảng phất như truyền ra từ kẽ răng: “Đi chết đi”

“Phù phù” một tiếng, Thiết ca ngã xuống đất, hai mắt vẫn mở to trợn trừng có vẻ chết không nhắm mắt. Thẩm Thạch hơi nhíu mày, trong mắt lướt qua một chút giận dữ nhưng lại lập tức biến mất, xoay người đối mặt với Trần Trung nói: “Ngươi làm vậy tức là muốn nói cho ta biết sao?

Trần Trung buông lỏng tay, lui về sau hai bước, miệng thở dốc vài cái rồi nhìn Thẩm Thạch nói: “Chỉ cần ta cho ngươi biết tông tích của Tiểu Ảnh thì ngươi sẽ bỏ qua cho ta à?”

Thẩm Thạch gật đầu đáp: “Đúng”

Sắc mặt Trần Trung khẽ biến vài cái rồi cắn môi trầm ngâm một chút sau đó mở miệng hỏi: “Ngươi…ngươi có quan hệ như thế nào với Tiểu Ảnh?”

Khuôn mặt Thẩm Thạch lại lạnh thêm một chút, nhìn chằm chằm vào Trần Trung một lát rồi nói: “Không liên quan tới ngươi, rốt cuộc ngươi có nói hay không?”

Trần Trung lớn tiếng: “Căn bản là ta không biết ngươi, làm sao có thể an tâm giao Tiểu Ảnh cho ngươi được, ai biết ngươi có ý đồ xấu với nàng không?”

Thẩm Thạch cười lạnh đáp: Ta có ý đồ gì nào, bắt nàng rời khỏi thân nhân của mình sao?”

Trần Trung tắc họng, sắc mặt hơi đỏ lên nhưng vẫn mạnh miệng: “Chúng ta không giống nhau, ta sẽ bảo hộ nàng, nếu ngươi không nói thân phận của mình thì đừng trách ta…”

“Phanh” Một tiếng động lớn vang lên, Trần Trung bỗng nhiên rên một tiếng đau đớn, thân thể bay bổng rồi ngã về về sau khoảng nửa trượng, sau đó đau đớn cuộn tròn trên mặt đất, Thẩm Thạch rút cái chân mới tung cước lại, vẻ mặt chán ghét lạnh lùng đi tới trước mặt y, từ trên cao nhìn xuống nói:

“Loại người như ngươi mà cũng dám nhắc tới chân tâm thật ý sao”

Trần Trung thống khổ nói: “Không, ta và Tiểu Ảnh…”

“Nếu ngươi thật tâm nghĩ cho nàng thì vì sao không để nàng trở lại bên cạnh người nhà?” Trần Trung đột nhiên cứng họng, sau nửa ngày nói chẳng nên lời, một lúc lâu sau, y chậm rãi cúi đầu nói: “Ta, ta muốn sống cùng với Tiểu Ảnh thế nhưng ta lo người nhà nàng sẽ … xem thường ta rồi sẽ ngăn cản”

“À, ra thế” Thẩm Thạch nhìn nam nhân trước mặt, ánh mắt tuy vẫn lạnh lẽo nhưng sắc mặt có chút hòa hõa nói: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

Trần Trung ngượng ngùng đáp: “Nếu như… nếu như người nhà nàng đồng ý cho ta và Tiểu Ảnh gặp nhau thì…”

Thẩm Thạch yên lặng một lát rồi nói: “Được rồi, ta có thể nói giúp ngươi một chút nhưng cuối cùng thì ta cũng không thể thay mặt cha mẹ Tiểu Ảnh được”

Trần Trung nghe thấy ngữ khí của Thẩm Thạch có phần hòa hoãn thì sắc mặt tỏ vẻ vui mừng, không ngừng đáp ứng, ánh mắt lấp lánh một chốc sau lại hỏi thăm dò Thẩm Thạch: “Tiểu Ảnh nàng … nàng từng nói cũng muốn về quê, cũng nói muốn ở cùng ta, bảo ta và nàng cùng quay về Hải Châu. Thế nhưng nàng xuất thân từ thế gia, ta chỉ là tán tu, người nhà nàng có thể coi thường ta, ngươi xem…”

Thẩm Thạch lẳng lặng nhìn nam nhân trước mặt, im lặng thật lâu, ngay khi thần sắc Trần Trung có vẻ xấu hổ bất an thì hắn khẽ gật đầu nói: “Nếu Tiểu Ảnh muốn thì ta nghĩ không có vấn đề gì cả.”

Trần Trung cực kỳ vui mừng, cố gắng bò lên thi lễ với Thẩm Thạch nói: “Đa tạ đại ca, đại ân hôm nay, Trần Trung này suốt đời không quên. Nếu ta va Tiểu Ảnh thành nhân duyên thì sẽ đáp tạ đại ân của đại ca.”

Thẩm Thạch nhìn hắn biểu cảm trên mặt như cười mà không phải cười, một lát sau mở miệng nói: “Nếu được như vậy thì ta sẽ chúc mừng ngươi, bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết Tiểu Ảnh ở nơi nào không?”

Trần Trung vội vàng đáp: “Vâng, Tiểu Ảnh bây giờ đang bị Hồng Tỷ giam ở một nơi gần biên giới Lam Châu, mấy ngày nữa sẽ đi Khốc Lĩnh hiến cho lão tổ. Chỗ đó khó tìm, ta sẽ tự mang ngươi đi.”

Thẩm Thạch nhíu mày rồi gật đầu nói: “Cũng được, vậy ngươi dọn dẹp lại nhà cửa đi, ta đứng ngoài chờ ngươi”

Trần Trung không ngừng đáp ứng, sau Thẩm Thạch đi ra ngoài xong y lập tức quay đầu, trên gương mặt lướt qua một chút hung ác, nhìn Thiết ca đã biến thành một cái xác, đột nhiên đi tới, đạp lên đầu gã một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play