Trong phòng khách Thẩm Thạch và Trần Trung liếc mắt nhìn nhau, khi nãy sau khi hỏa cầu đánh trúng Trần Trung thì ngọn lửa đã tắt phụt, giờ phút này trong phòng lại lâm vào cảnh lờ mờ tối, chỉ có một chút ánh sáng nhàn nhạt chiếu từ ngoài cửa sổ vào. Thẩm Thạch nhìn thấy mặt Trần Trung lộ vẻ kinh ngạc, tay hắn đưa ra chặn lại, Trần Trung vô thức lắc đầu với Thẩm Thạch

Thẩm Thạch nhìn gã thật sâu rồi nghiêng đầu nhìn về một hướng khác, Trần Trung nhìn theo mắt hắn thì thấy đó là chỗ mà thi thể Trần lão phu nhân ngã xuống.

Tiếng hít thở của Trần Trung có một chút dồn dập, khóe mắt run rẩy còn Thẩm Thạch thì giữ im lặng lui dần về phía sau rồi ẩn mình vào trong bóng tối giống như đột nhiên biến mất khỏi căn phòng vậy.

Ngoài phòng là cái bóng đen vừa đi vào đình viện, sau khi bước vào cánh cửa, phản ứng đầu tiên chính là nhìn xuống dưới chân nhưng xung quanh đã trống rỗng. Bóng đen này đứng trầm mặc một lúc rồi đột nhiên cười lạnh sau đó đi vào sâu trong đình viện, tiếng bước chân rất nhẹ nhàng nhưng trong khoáng sân yên ắng thì lại vang lên rất rõ ràng.

Chỉ là bỗng nhiên gã ngừng chân lại, ở một góc của đình viên đột nhiên xuất hiện hai con mắt màu lục trong bóng đêm hiện lên có chút hãi người. Bất quá sau một lát, hai con ngươi liền đung đưa, một thân ảnh từ trong bụi cỏ chạy ra, có vẻ như là một con Hồ Ly.

Bóng đen kia ngẩn ra một chút tựa như bị con Hồ Ly quỷ dị kia dọa sơ sau đó gã tựa hồ như nghĩ tới điều gì, cảm giác có gì đó không đúng vừa muốn quay người rời đi thì một cơn gió âm lãnh đã đột ngột xuất hiện trong đình viện.

Trong bóng đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, bóng đen rên lên một tiếng, thân hình đại chấn, trong thanh âm còn mang theo cả đau đớn, chỉ thấy trên cánh tay trái, đùi phải và lưng đồng thời có cảm giác đau đớn kịch liệt, cảm giác đó thậm chí còn khiến gã lảo đảo suýt nữa là không đứng vững được.

Trong lúc bối rồi gã thò tay ra đằng sau lưng sờ soạng chỉ cảm thấy nơi tay chạm tới là một vùng ẩm ướt, đưa tay ra trước mặt thì cánh tay kia đã đầy máu tươi hơn nữa phân nửa máu có màu đen kìa quái.

“Trần Trung” Bóng đen gầm lên, tựa như cực kỳ phẫn nộ nhưng lập tức ngơ ngác một chút rồi nhớ tới Trần Trung cũng không có thủ đoạn quỷ dị và lợi hại như thế này. Còn không để gã kịp suy nghĩ thì trong khoảng sân lờ mờ bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng đang lướt tới gần.

Bóng đen vừa sợ vừa giận hét lớn xông tới giống như hổ điên lao vào cắn xé, hai bóng người lập tức quấn lấy nhau trong khoảng sân yên tĩnh phát ra một tràng tiếng động ầm ĩ tựa như mưa to gió lớn, chính giữa có vài quầng sáng xuất hiện, hỏa diễm băng sương quỷ dị lần lượt xuất hiện giữa hai cái bóng, tiếng rên rỉ liên miên không ngớt thậm chí còn truyền tới trong tai của Trần Trung đang nằm vô lực trong phòng khách.

Bởi vì vách tường ngăn cản cho nên Trần Trung không thấy rõ tình huống chiến đầu bên ngoài, nhưng thanh âm của trận chiến vẫn khiến y vô cùng lo lắng, dốc sức cố gắng chứng kiến tình cảng bên ngoài nhưng không đợi y ra tới ngoài cửa thì bên ngoài vang tới một tiếng hét thảm sau đó ầm một tiếng vách tường gần cửa sụp xuống thành một đống gạch đá, trong màn bụi đất một bóng người bay ngược lại rồi cực kì chật vật ngã xuống mặt đất cách Trần Trung không xa, đồng thời không ngừng ho khan tựa như là đã bị trọng thương.

&&

Một tiếng “hô” thống khổ hòa cùng với tiếng thở dốc ồ ồ, bụi bậm đá vụn khắp nơi trong phòng khách đã bị tổn hại, bỗng nhiên ánh lửa bùng lên. Ngọn lửa bập bùng trên đầu ngón tay, sau ánh lửa chính là khuôn mặt trầm mặc của Thẩm Thạch. Hắn nhìn hai người đang nằm trên mặt đất, mặt không biểu tình đi tới một bên thắp sáng một ngọn nến đặt trên bàn.

Ánh nền mờ nhạt chiếu sáng phòng khách hỗn độn, một lúc sau, Trần Trung cắn chặt răng, một thanh âm phun từ trong kẽ răng ra: “Thiết ca…”

Thẩm Thạch nhìn hai người họ quả nhiên gương mặt của người tới sau cũng rất quen thuộc, chính là Thiết ca đi cùng với Trần Trung mà hắn đã gặp ở sau Thanh Long Sơn. Hắn không nói một lời, chỉ trầm mặc đứng bên cạnh sau đó tựa như có gì đó suy nghĩ thoáng nhìn qua bên ngoài đình viện.

Nơi đó có hai con mắt kỳ dị phát ra hai tia sáng quái đản. Hồ Ly trong sân nhìn qua bên này một lát rồi lại lặng lẽ rời đi.

Trong thính đường, Trần Trung cùng với Thiết ca vốn là hai bằng hữu cực kỳ thân mật lúc này lại đối mắt nhìn nhau, ánh mắt cực kỳ bất thiện, cũng không biết trong cuộc sống đã xảy ra chuyện gì lại khiến quan hệ của họ trở nên như vậy.

Một lát sau Trần Trung đột nhiên gầm nhẹ lên nói: “Vì sao, vì sao ngươi lại giết mẫu thân của ta?”

Thiết ca ho khan rồi thổ ra một bụm máu có chút kiêng kỵ nhìn Thẩm Thạch trầm mặc đứng bên cạnh nhưng lại chẳng có cố kỵ gì với Trần Trung, gã cười lạnh nói: “Trong lòng ngươi hẳn đã phải rõ rồi chứ”

Cơ mặt Trần Trung vặn vẹo nói: “Ta không hiểu, ngươi nói cho ta biết ta đã đắc tội gì với người, vì sao ngươi lại phải…”

“Ngươi dám động vào nữ nhân của lão tổ, có phải muốn hại chết ta và A Hồng không?”

Đột nhiên Thiết ca lạnh lùng nói cắt ngang lời của Trần Trung khiến y ngẩn ra một thoáng, lời muốn nói cũng chẳng thoát ra được, có chút khó tin nhìn Thiết ca, tựa như trong nháy mắt đã quên mất đại thù sát mẫu, ngạc nhiên hỏi.

“Ngươi, ngươi nói cái gì?”

Khóe miệng Thiết ca đổ máu, thần thái thê lương, ánh mắt nhìn Trần Trung cũng không giấu được hận ý, lạnh giọng nói: “Ngươi ăn tim gấu gan báo hay sao mà lại có ý động tới nữ hài kia, may mà chúng ta đã bẩm báo với lão tổ. Ngươi có nghĩ tới khi lão tổ truy cứu thì kết cục của ta và A Hồng là gì không?

Sắc mặt Trần Trung lập tức biến đổi, thoạt nhìn có vẻ khẩn trương vội nói: “Không, ta không dám…”

Thiết ca cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng ta là kẻ mù sao? Nữ hài kia trên đường vốn trầm mặc ít nói nhưng sau khi ngươi khen nàng xinh đẹp thì nữ hài kia liền ra vẻ điềm đạm đáng yêu hơn nữa cũng không tìm ta cũng chẳng tìm A Hồng chỉ thấp giọng nói chuyện với ngươi tỏ vẻ ngưỡng mộ… Ta khinh”

Nói tới đây Thiết Ca tỏ ra vô cùng tức giận, phẫn nộ xì một tiếng khinh miệt mắng: “Thằng ngu này, rốt cuộc còn ngu tới mức nào nữa, nữ hài kia có xuất thân là thế gia đại tộc làm sao có thể ngưỡng mộ một tán tu không có tiền đồ như ngươi được, ngươi có não không vậy?”

Sắc mặt Trần Trung biến ảo, thoạt nhìn có vẻ giãy giụa nhưng sau cùng lộ vẻ sầu thảm cười nói: “Thiết ca, ngươi không hiểu, Tiểu Ảnh, nàng thật sự không giống những người khác…”

“Ngươi!” Thiết ca có vẻ như lại sắp thổ huyết.

Trần Trung thở dốc một lúc, thoạt như đã khôi phục được một chút thể lực, cố gắng đứng dậy, liếc nhìn Thẩm Thạch đứng cạnh một cái, chỉ thấy hắn không nói gì, tựa như cũng không có ý định can thiệp làm y khẽ gật đầu tỏ vẻ biết ơn với Thẩm Thạch dù y vẫn không rõ nam tử có lai lịch thần bí này vì sao xuất hiện trong nhà mình còn giúp mình nữa.

Một tiếng “đương" vang lên, Trần Trung cầm lưỡi đao của mình lên sau đó bước từng bước một về phía Thiết ca, lộ vẻ sầu thảm cười nói: “Thiết ca, huynh đệ chúng ta cùng là người trong cuộc ta đúng là có lỗi với ngươi. Nhưng ngươi giết mẫu thân ta, đây là thù không đội trời chung, ta không thể không giết ngươi…”

Thiết ca hung dữ nhìn hắn cười lạnh nói: “Giết đi, dù sao lão tử cũng là kẻ sống không lý tưởng, ngày sau ta đợi ngươi dưới âm phủ để nhìn ngươi bị nữ nhân kia hại chết như thế nào!”

Trần Trung lắc đầu, chậm rãi đi tới trước Thiết ca, giơ đao lên nói: “Ngươi sai rồi, ta và Tiểu Ảnh là thật lòng, nàng…”

“Nàng bây giờ đang ở đâu?” Đột nhiên bên cạnh truyền tới một câu hỏi, người hỏi chính là kẻ đã trầm mặc thật lâu Thẩm Thạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play