Cách một đình viện mà vẫn có thể nghe được tiếng cãi lộn bên ngoài cửa sân, hơn nữa thanh âm cũng càng lúc càng lớn, cãi nhau cũng dần trở nên kịch liệt, mơ hồ có thể hiểu được bốn người đệ tử của Lăng Tiêu Tông lúc này đang muốn đi vào đây. Chỉ là nơi này dù sao cũng là nơi tĩnh tu của Phương trượng Trấn Long Điện Thiên Khổ đại sư cho nên không có sự cho phép của ông thì tăng nhân bên ngoài không chịu cho bọn Tôn Hữu, Cam Trạch vào.
Vĩnh Nghiệp cũng đứng trong số các tăng nhân chặn ở cửa ra vào nhưng trên mặt luôn có một chút xấu hổ và một nụ cười khổ, hiển nhiên so với những tăng nhân khác vẫn còn ngơ ngẩn thì với việc này từ đầu tới đuôi trong lòng y cũng có một chút đuối lý, nhưng lại không thể không ngăn cản đám người Lăng Tiêu Tông đang nổi giận đùng đùng, rõ ràng là y cũng có chỗ khó xử.
Trong lúc này bốn người của Lăng Tiêu Tông ngoại trừ Cam Trạch và Chung Thanh Trúc vẫn còn bảo trì bình thản nhưng sắc mặt cực kỳ lúng túng còn Tôn Hữu và Chung Thanh Lộ đều đã mấy lần chất vấn thẳng mặt Vĩnh Nghiệp, đối với những câu hỏi này Vĩnh Nghiệp cũng á khẩu tắc họng, thỉnh thoảng lại quay về phía tĩnh đường không có bất cứ động tĩnh nào, trong lòng cũng tỏ ra khó hiểu, rốt cuộc sư phụ giữ Thẩm Thạch trong đó tới năm ngày là vì cái gì, có phải ra tay chữa thương cho hắn không?
Những thanh âm cãi nhau kịch liệt vang tới tĩnh đường thì đã yếu hẳn đi, lúc này trong tĩnh đường Thẩm Thạch vẫn đang ngồi đối diện với Thiên Khổ đại sư, chỗ khác biệt là khí sắc của Thẩm Thạch đã tốt lên rất nhiều, ngồi dưới đất đã không thấy suy yếu nữa, sống lưng đã có thể dựng thẳng, trái lại Thiên Khổ Thượng Nhân có vài phần mỏi mệt nhưng tóm lại vẫn có thể coi như là bình thường được.
Sau khi nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài tĩnh đường, Thẩm Thạch cũng không có ý đi ra giải thích với mấy vị đồng môn mà là ngồi trên bồ đoàn, xoay người thi lễ với Thiên Khổ Thượng Nhân rồi nói:
“Đa tạ đại sư đã cứu ta”
Thiên Khổ Thượng Nhân chắp tay trước ngực niệm một câu phật hiệu nhưng không nói gì, ngược lại Thẩm Thạch im lặng trong chốc lát rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào vị cao tăng đại đức này, trên mặt lộ ra vẻ thành khẩn hỏi: “Đại sư, đệ tử còn một chuyền không rõ, cầu đại sư chỉ điểm”
Thiên Khổ Thượng Nhân nói: “Ngươi nói đi”
Thẩm Thạch nói: “Đại sư đã biết thân thể của ta có bí thuật Âm Dương Chú chắc hẳn cũng biết rõ lai lịch của bí pháp này vì sao vẫn không tiếc hao phí cố gắng cứu ta?”
Thiên Khổ Thượng Nhân thở dài sau đó thản nhiên nói: “Tất cả là do một nguyện vọng bấy lâu nay thôi”
“ Nguyện vọng bấy lâu nay?”
Thiên Khổ Thượng Nhân im lặng thật lâu rồi mới nói: “Trấn Long Điện nhất mạch chúng ta, truyền từ vị Thánh Nhân nào chắc hẳn Thẩm sư điệt cũng biết rõ chứ?”
Thẩm Thạch khẽ gật đầu nói: “Vâng, Trấn Long Điện chính là pháp chế do tổ sư Cơ Vinh Hiên bài danh thứ hai trong Lục Thánh lưu lại”
Thiển Khổ Thượng Nhân bỗng nhiên nở nụ cười nói: “Ngươi trong lòng chắc hẳn muốn nói một câu khác, thật ra là đứng thứ ba.”
Thân thể Thẩm Thạch đại chấn ngạc nhiên ngẩng đầu, Thiên Khổ Thượng nhân khẽ khoát tay áo nói: “Không cần giật mình, chuyện này rất dài. Ngày nay trong thiên hạ, Nhân tộc trong Tu Chân giới gần như đã không còn ai biết Hoàng Minh rồi, ngươi không cần phải lo lắng.”
Thẩm Thạch nhìn chằm chằm vào Thiên Khổ Thượng Nhân (chứ trước giờ thì không nhìn à), vẻ kinh ngạc trên mặt đã lui, thật lâu sau mới mở miệng nói: “Đại sư, vậy người… ”
Thiên Khổ Thượng Nhân trầm ngâm trong khoảnh khắc rồi nói: “Việc này là bí mật của Trấn Long Điện nhất mạch, trong đó có liên quan một chút tới Thánh Nhân ngày xưa, ngươi nghe rồi thì ghi nhớ trong lòng, chớ lộ ra ngoài”
Sắc mặt của Thẩm Thạch nghiêm lại, trầm giọng nói: “Đệ tử đã rõ”
“Năm đó sau khi trận chiến ở Thiên Hồng thành kết thúc, sau khi tổ sư Cơ Vinh Hiên dẫn đầu đại quân đuổi giết dư nghiệt Yêu Tộc trở về, phát hiện trong Thiên Hồng thành đại loạn, Hoàng Minh mất tích, Nguyên Hoàng trọng thương hôn mê còn mấy vị Thánh Nhân khác dựa vào việc Hoàng Minh xuất thân Yêu tốc mà cố gắng xóa tên hắn”
“Ngày xưa tổ sư Cơ Vinh Hiên có tính cách cương liệt, là người cãi nhau với Hoàng Minh nhiều nhất trong chư thánh, thường nói rằng người này phát ngôn bừa bãi, không dễ tin hoặc là làm hại đại nghiệp của Nhân tộc. Duy chỉ có người đứng đầu thánh nhân Nguyên Vấn Thiên luôn tin cậy hắn, cố tổ sư Cơ Vinh Hiên không thể làm gì nhưng hằng ngày đối chọi với hắn gay gắt, như đại địch”
“Chư Thánh đều cho rằng tổ sư sẽ tán thành ai ngờ tổ sư Cơ Vinh Hiên nghe được việc này, đột nhiên biến sắc, lên án tất cả mọi người, lời nói nghiêm khắc rõ ràng: Ngày xưa ta kiến thức nông cạn, lầm tưởng Hoàng Minh là gian tế hại đại nghiệp của nhân tộc chúng ta dẫn tới tranh chấp không ngớt. Nhưng hơn mười năm hắn mưu kỳ sách lược, trợ giúp đại ca giúp Nhân tộc, nay đại nghiệp đã thành. Thì tâm ý đã sáng như Nhật Nguyệt, không gì sánh bằng, là Cơ Vinh Hiên ta có mắt không tròng hiểu lầm hắn, lần nay trở lại, cốt là muốn quỳ xuống xin lỗi há có thể làm những chuyện hèn mọn bỉ ổi tiểu nhân này."
Thẩm Thạch nghe tới đây chỉ cảm thấy trước mặt xuất hiện một người đàn ông hào dũng cương liệt, trong lòng nhiệt huyết sôi trào, trên mặt lộ ra vẻ mơ ước nói: “Cơ tổ sư quả là một trang hảo hán”
Thiên Khổ Thượng Nhân nhìn Thẩm Thạch, khóe miệng khẽ mỉm cười gật đầu nói: “Đúng thế. Chỉ là năm đó, tuy tổ sư Cơ Vinh Hiên giận dữ và phản đối kịch liệt nhưng trước khi người trở lại, mấy vị Thánh Nhân khác đã bố trí mọi việc xong xuôi, ván đã đóng thuyền còn Hoàng Minh đã mất tích không thấy bóng dáng, thậm chí sau khi Nguyên Hoàng thức tỉnh cũng từ chối cho ý kiến với việc này nên Cơ tổ sư cũng đành vô kế khả thi”
“ Nhưng sau lần đó, khi thiên hạ đã yên ổn, tổ sư liền tức giận bắc thượng sáng lập Trấn Long Điện nhất mạch trong cánh đồng tuyết ở cực Bắc, ngoài việc trấn thủ Long Giới ra cũng có ý rời xa huynh đệ ngày xưa. Sau này trước khi tổ sư viên tịch vẫn còn để lại một mật lênh pháp chỉ cho Trấn Long Điện nhất mạch, chỉ có phương trượng mới được biết. Ngoại trừ nói rõ việc của Hoàng Minh ra cũng chỉ nói nhân tộc trong thiên hạ phụ lòng Hoàng Minh tổ sư rất nhiều, cuối cùng có một ngày, người kế thừa bí pháp Âm Dương Chú của Hoàng Minh tổ sư xuất hiện, Trấn Long Điện nhất mạch nhất định phải toàn lực giúp đỡ hắn”
Thẩm Thạch khép hờ hai mắt, nửa ngày sau mới cúi thấp người, thấp giọng nói: “Đa ta đại sư, đa tạ ân đức của Cơ Vinh Hiên tổ sư”
Thiên Khổ Thượng Nhân ngưng mắt nhìn hắn trong khoảnh khắc rồi nói: “Những chuyện có quan hệ với tổ sư ta đã nói hết với ngươi nhưng mà còn có vài lời của bản thân ta muốn nói với ngươi”
Thẩm Thạch cung kính nói: “Vâng”
Nụ cười trên mặt của Thiên Khổ Thượng nhân chậm rãi thu liễm nói: “Pháp chỉ của tổ sư, thân là đương đại phương trượng đương nhiên ta phải tuân theo. Nhưng chỉ lần này thôi, coi như thay tổ sư thực hiện tâm nguyện, sau này Trấn Long Điện nhất mạch cùng với Hoàng Minh không có liên quan gì nữa, ngươi có hiểu không?”
Thẩm Thạch tỏ vẻ kinh hãi, ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Khổ Thượng Nhân, chỉ thấy ông tỏ vẻ bình thản, mặt không biểu tình, nhàn nhạt nhìn hắn. Một lát sau, Thẩm Thạch chậm rãi cúi đầu thấp giọng nói; “Vâng đệ tử đã minh bạch.”
Thần sắc Thiên Khổ Thượng Nhân có chút buông lỏng, nhìn về phía Thẩm Thạch có thêm vài phần thương cảm, nhưng một lát sau, ông vẫn thở dài một tiếng nói: “Ta dùng bí pháp của tổ sư truyền lại giúp ngươi hồi phục thương thế, lại dùng Phật môn thể hồ quán đỉnh giúp người tẩy luyện Linh Khiếu, từ hôm nay trở đi, mặc dù ngươi không có Đan Điền nhưng linh lực bên trong Linh Khiếu tiến nhanh, đã không thua kém gì mấy vị đồng môn. Chỉ là Đan Điền của người đã phế, một đám Nguyên Đan cảnh chân nhân của Lăng Tiêu Tông cũng là những nhân vật rất lợi hại, nếu ngươi cứ thể trở về chỉ sợ chỉ vài ngày đã bị nhìn ra dấu tích”
Thẩm Thạch im lặng trong chốc lát rồi nói: “Vâng đệ tử đã hiểu. Lăng Tiêu Tông… Đệ tử đã không trở về được rồi”
Thiên Khổ Thượng Nhân nhìn hắn, vẻ tang thương trong mắt càng đậm nói: “Ngươi biết rồi thì tốt, con đường ngày sau của ngươi có lẽ càng thêm khó đi, thiên hạ to lớn như vậy, có lẽ ngươi cũng sẽ có cơ duyên của mình. Cứ thế mà đi thôi…”
Thẩm Thạch cắn răng, quay người quỳ xuống, đập đầu ba cái với Thiên Khổ đại sư, sau đó đứng dậy đi ra ngoài tĩnh đường. Ngay khi hắn sắp tới cửa thì bỗng nhiên sau lưng hắn truyền đến âm thanh của Thiên Khổ đại sư:
“Khi xưa tổ sư Cơ Vinh Hiên lúc viên tịch đã cười to ba tiếng, nói một câu rồi ra đi, ngươi có muốn nghe không?”
Thẩm Thạch quay người lại, nghiêm mặt nói: “Mời đại sư chỉ dạy”
“Tổ sư cười nói: Nhân Yêu đại phòng, chỉ là chó má!”(*)
(*) Sự ngờ vực đề phòng sâu sắc giữa 2 tộc Nhân Yêu giống như chuyện chó má. Câu này bao hàm vô vàn tiếc hận của Cơ Vinh Hiên với Hoàng Minh, cũng là thể hiện sự ân hận của ông đối với hắn, vì mình đã đối xử quá khắc nghiệt với Hoàng Minh để dẫn tới tiếc nuối về sau. ================ Tổ sư cười viết một lời Nhân Yêu phòng bị có hơi dối lòng Lệnh cho đệ tự các phòng Gặp Âm Dương chú tay trong giúp liền
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT