Sắc mặt của Thẩm Thạch phức tạp, hắn chỉ trầm mặc mà chịu đựng, rất lâu vẫn không hề mở miệng nói gì. Thiên Khổ Thượng Nhân có vẻ như cũng vô cùng kiên nhẫn, không hề thúc giục gì, chỉ bình thản nhìn hắn bằng một ánh mắt ôn hòa pha lẫn vài phần thương xót mà thôi.
Nhưng Thẩm Thạch lại không hề thích bị người ta nhìn với ánh mắt như vậy, dù cho Thiên Khổ Thượng Nhân có vẻ như không hề có ác ý hay nghi ngờ gì hắn, nhưng trong nội tâm của hắn vẫn cảm thấy có phần bất mãn. Loại ánh mắt thương xót đó còn không phải là sự từ bi khi nhìn xuống từ trên cao sao? Rốt cuộc là hắn đã làm gì mà phải bị nhìn chăm chăm như vậy?
Thiên Khổ Thượng Nhân nhanh chóng chú ý tới nét biến hóa vô cùng nhỏ trên gương mặt của Thẩm Thạch, liền nhận ra sự bất mãn mơ hồ của gã trai trẻ này. Vẻ mặt lão có chút kinh ngạc thoáng qua, đôi lông mày trắng liền lập tức nhíu lại , ánh mắt đang nhìn vào Thẩm Thạch cũng có thêm vài phần thâm trầm.
"Thẩm sư điệt, chẳng lẽ ngươi có bí mật gì khó nói hay sao?"
Thanh âm của lão khi hỏi câu này vẫn nhẹ nhàng, êm dịu, không pha lẫn chút cáu giận nào, nhưng Thẩm Thạch vừa nghe được thì nội tâm liền đột nhiên chấn động, như nghe thấy tiếng chuông buổi sáng bỗng bất ngờ vang lên trong núi thẳm, khiến cho hắn toát mồ hôi lạnh, phát hiện ra trong nháy mắt vừa rồi tâm tư của mình đã mất kiểm soát, hơi trở nên quá đà.
Tựa như hắn cảm thấy gai mắt với tất cả, cảm thấy những người khác đều có ý xấu với mình, cho dù là cao tăng đắc đạo như Thiên Khổ Thượng Nhân thì hắn cũng cảm thấy không vừa mắt, thậm chí còn có lòng phản nghịch.
Trong chốc lát, Thẩm Thạch liền cảm thấy sởn hết cả gai ốc, không hiểu được vì sao tính tình mình tự nhiên lại biến thành như vậy. Thiên Khổ Thượng Nhân vẫn kiên nhẫn nhìn hắn, trong ánh mắt có một tia sáng lập lòe, tựa như đang suy nghĩ điều gì.
Sau một lúc lâu, Thiên Khổ Thượng Nhân liền lắc đầu nói: " Thẩm sư điệt, đưa tay của ngươi cho ta."
Khóe miệng của Thẩm Thạch khẽ nhăn lại một cái, hắn đã thầm đoán được một ít ý tứ của Thiên Khổ Thượng Nhân. Nhưng dưới tình thế này, hắn đã không còn đường lui nữa, đành phải cắn chặt răng rồi chậm rãi đưa bàn tay phải đến trước mặt của Thiên Khổ Thượng Nhân.
Thiên Khổ Thượng Nhân nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Thẩm Thạch, hai mắt lão khép hờ. Một lát sau, một luồng khí ấm áp liền truyền vào trong lòng bàn tay của hắn, xuyên qua da thịt mà đi vào trong cơ thể, chẳng cần nói cũng biết Thiên Khổ Thượng Nhân đang đích thân thi pháp để kiểm tra, chẩn đoán thương thế của Thẩm Thạch.
Không lâu sau, đôi mày trắng của Thiên Khổ Thượng Nhân bỗng giật nhẹ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Cùng lúc đó, Thẩm Thạch liền đau đớn rên lên một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ, cả người cũng khẽ run nhè nhẹ.
Thiên Khổ Thượng Nhân nhìn hắn thật sâu rồi sau đó buông tay.
Chẳng biết tại sao, Thẩm Thạch không dám nhìn vào đôi mắt của Thiên Khổ Thượng Nhân. Hắn cúi đầu, thu cánh tay lại rồi yên lặng ngồi trên bồ đoàn, theo thời gian cảm giác thống khổ của kinh mạch trong người hắn cũng từ từ biến mất.
Sau đó rất lâu, hắn bỗng nghe được Thiên Khổ Thượng Nhân ở phía trước khẽ thở dài một hơi, lão nói:
"Ngươi tại sao phải khổ như vậy..."
Thẩm Thạch cắn răng, hắn đã đoán trước rằng có lẽ những bí mật của mình sẽ bị Thiên Khổ Thượng Nhân nhìn ra được ít nhiều, Lục Tiên cổ kiếm thì khó nói nhưng chuyện Đan Điền bị hủy thì chắc chắn sẽ bị phát hiện ra, ngoài ra không biết Thiên Khổ Thượng Nhân có phát hiện được Linh Khiếu ở mi tâm của hắn hay không, phải biết rằng thông thường các Đại tu sĩ Nguyên Đan cảnh đều có những đại thần thông mà người thường không sao tưởng tượng nổi, cho dù loại bí pháp như Âm Dương Chú đã biến mất trên thế gian hàng trăm hàng ngàn năm thì Thẩm Thạch vẫn không dám chắc một nhân vận có đạo pháp thông thiên như Thên Khổ Thượng Nhân có biết chút nào về nó hay không.
Đúng vào lúc tâm trí hắn đang thấp thỏm không yên thì Thiên Khổ Thượng Nhân ở phía trước liền thản nhiên hỏi:
" Ngươi học được cái bí pháp Âm Dương Chú này ở đâu?"
***
Bốn người Lăng Tiêu Tông kia ở lại trong khách phòng của Trấn Long Điện, tuy rằng nơi đây nằm sâu bên trong cực bắc Tuyết Nguyên, gió vẫn lớn tuyết vẫn nhiều, nhưng phòng ốc của một trong Tứ Chính danh môn của Tu Chân giới tất nhiên sẽ không quá mức đơn sơ. Trên thực tế, cái khách phòng trong chùa này cũng rất sạch sẽ ngăn nắp, lại rộng rãi và sáng sủa, mà điều khiến người ta ngạc nhiên nhất là trong phòng tuy không hề có lửa than nhưng lại ấm áp hơn so với trời đông tuyết phủ bên ngoài rất nhiều, có thể nói là Trấn Long Điện đã chiếu cố tận tình cho những đệ từ Lăng Tiêu Tông đến từ phương nam này.
Đối với nơi nghỉ chân này bọn họ cũng không có điều chi phàn nàn, cùng lắm cũng chỉ là lo lắng cho thương thế của Thẩm Thạch một chút mà thôi. Tuy vậy, ai cũng nghĩ một khi đã đến được Trấn Long Điện này thì không còn chuyện gì ngoài ý muốn có thể xảy ra nữa, vì thế tất cả đều yên lòng mà tạm nghỉ ngơi, chỉ còn chờ đợi Thiên Khổ Thượng Nhân tiếp kiến mà thôi.
Nhưng tới ngày thứ hai, sau khi bốn đệ tử của Lăng Tiêu Tông này thức dậy thì người nghênh đón bọn hắn vẫn là Vĩnh Nghiệp cùng vẻ mặt áy náy. Hắn lại thông báo mời chư vị tiếp tục nghỉ ngơi thêm một chút , gia sư đang trong thời gian niệm phật cho nên việc tiếp kiến cũng bị chậm trễ đi ít nhiều.
Mấy người Lăng Tiêu Tông đều ngạc nhiên, bất quá cũng không ai có biện pháp gì cả, ai bảo cái vị Khổ đại sư đức cao vọng trọng kia lại là Chưởng giáo của một trong Tứ Chính danh môn, địa vị hơn xa so với bọn họ, cho nên Khổ đại sư muốn lùi thời gian gặp bọn họ một chút thì cũng không phải là điều gì quá đáng.
Tuy tất cả đều đáp ứng nhưng sau đó mấy người Lăng Tiêu Tông lại nhanh chóng phát hiện ra một chuyện khác, đó chính là: Suốt đêm hôm qua, Thẩm Thạch chưa hề trở lại khách phòng.
Lần này, mấy người kia đều lập tức mất bình tĩnh, Cam Trạch còn tốt một chút, chỉ cau mày nhìn Vĩnh Nghiệp mà thôi, còn mấy người Tôn Hữu, Chung Thanh Lộ và Chung Thanh Trúc đều biểu lộ một nét mặt kinh ngạc pha lẫn chút khó coi.
Lần này Vĩnh Nghiệp lại không chần chừ lâu, thậm chí còn mỉm cười mà nói với mấy người Lăng Tiêu Tông: " Xin quý vị cứ an tâm, Thẩm Thạch sư đệ hiện giờ đang ở trong tĩnh đường của gia sư, giờ đệ vẫn còn chưa ra có lẽ là bởi gia sư từ bi, nhìn thấy thương thế của đệ ấy rất nặng nên mới đích thân chữa thương cho mà thôi."
Thì ra là thế!
Sau khi nghe vậy, bốn người Lăng Tiêu Tông đều thở phào một hơi, đồng thời sắc mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng. Dù nói thế nào thì Thiên Khổ Thượng Nhân cũng là người có danh vọng trong Hồng Mông Tu Chân giới, được lão tự mình ra tay thì Thẩm Thạch không còn gì đáng lo nữa. Vậy nên mấy người đều cảm tạ Vĩnh Nghiệp, chuyện vừa rồi bị Thiên Khổ Thượng Nhân trì hoãn cuộc gặp mặt cũng nhanh chóng tan thành mây khói.
Cứ thể kiên nhẫn chờ đợi trong ngôi chùa của Trấn Long Điện một ngày, bọn họ cũng thuận tiện đi dạo một vòng quanh khu khách phòng, mở mang hiểu biết một phen về phong cảnh thần bí của Trấn Long Điện, từ đó cũng được thấy tận mắt những nhà sư khổ tu trong truyền thuyết. Đặc biệt là khi nhìn thấy những tăng nhân đang luyện tập kỳ công "Phong Tuyết thiền"của riêng Trấn Long điện cởi trần ngồi trên tuyết, chịu đựng gió tuyết lạnh lẽo, ai nấy đều cảm giác đã được mở rộng tầm mắt, liền tấm tắc khen là kỳ diệu.
Một ngày nữa lại trôi qua rất nhanh, thoáng cái đám người Tôn Hữu đã tiến và Trấn Long Điện được ba ngày.
Mà vào sáng hôm nay, khi Vĩnh Nghiệp đến khu khách phòng này, nụ cười trên mặt hắn đã có vẻ hơi miễn cưỡng. Sau khi bái kiến mọi người, hắn liền lúng túng thông báo Thiên Khổ Thượng Nhân hôm nay vẫn chưa thể gặp mọi người, mà Thẩm Thạch cũng chưa hề trở lại khu phòng ở.
Mấy người Lăng Tiêu Tông đều cảm thấy khó hiểu, mà Vĩnh Nghiệp đối với điều này cũng có chút phiền não, nhưng hắn vẫn cố gắng giải thích với mọi người rằng chắc hẳn Thiên Khổ Thượng Nhân còn đang chuyên tâm chữa trị thương thế cho Thẩm Thạch sư đệ, phải biết rằng từ khi tiến vào tĩnh đường đến giờ đã ba ngày trôi qua mà hai người bọn họ vẫn chưa đi ra ngoài.
Những lời này quả thật cũng hơi gượng ép, chẳng qua là đã ở dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu (*), thêm nữa Trấn Long Điện dù sao cũng là một trong Tứ Chính danh môn, danh vọng vô cùng tốt, bọn hắn cũng không tin là có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên cũng đành chờ đợi.
(*) đã ở dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu : cũng gần giống với “Qua sông thì phải lụy đò.”
Nhưng lại càng ngoài dự đoán của mọi người, ngày thứ bốn vẫn y hệt như vậy, mà qua ngày thứ năm khi Vĩnh Nghiệp lại một lần nữa đến gặp mặt, ngoài việc vẫn cười khổ ra thì hắn chỉ muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất mà chui vào, đến hôm nay vẫn tiếp tục không thấy hai người kia đi ra. Mấy người Lăng Tiêu Tông đều biến sắc, ngây cả người ra, cho đến lúc này tất cả đều đã phát hiện ra trong chuyện này có chút gì không đúng.
Bên trong tĩnh đường kia rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? ================ Vài giây ngắn ngủi tâm biến hóa Cao tăng nghiền ngẫm ý dò la Một lời khai khẩu Âm Dương chú Năm ngày lặng lẽ chậm lướt qua
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT