Tiếng bước chân vang lên, truyền từ lối đi vào trong hang động, không lâu sau bóng dáng Tôn Hữu cùng Cam Trạch từ bên ngoài đi vào trong thông đạo. Một cơn gió lạnh có vẻ theo bước chân của bọn hắn cuốn tới thổi vào trong sơn động yên tĩnh này, cái lạnh làm cho người ta líu cả lưỡi, thậm chí hoả diễm vốn đang yên tĩnh thiêu đốt cũng bị lay động giây lát, như ấu thú run rẩy.

Hai người đang ngồi bên đống lửa, Vĩnh Nghiệp hai mắt toả sáng đứng dậy, mà Chung Thanh Trúc ngồi ở bên kia chỉ quay đầu hướng ra phía sau hai người nhìn một cái, ánh mắt đảo qua khoảng trống sau lưng họ, sau đó dừng lại một lát, ánh mắt lại không có chút biểu tình quay lại nhìn về hướng đống lửa, cho thêm một cây củi vào trong.

Đốm lửa rất nhanh lại tràn ra, có vẻ như nhận được thêm lực lượng mới lại một lần nữa sáng ngời lên, cũng không hề lay động mà dần ổn định trở lại. Vĩnh Nghiệp tiến lên phía trước đối mặt với Cam Trạch cùng Tôn Hữu hỏi:

“Như thế nào, không tìm được Chung sư muội sao?”

Cam Trạch và Tôn Hữu cùng lắc đầu, Vĩnh Nghiệp ngơ ngác một chút, ánh mắt lại hướng phía sau hai người nhìn một cái, rồi lập tức nghĩ tới điều gì đó, cau mày hỏi: “Thế còn Thẩm Thạch …”

Tôn Hữu thở dài: “Thạch Đầu chạy ra bên ngoài sớm hơn chúng ta một chút, hẳn là đuổi theo hướng Chung Thanh Lộ rời đi. Chỉ là bên ngoài sắc trời quá tối, gió tuyết lại lớn, khi ta và Cam Trạch ra ngoài đã không thấy bóng dáng bọn hắn đâu nữa.”

“Cái gì?” Vĩnh Nghiệp ngạc nhiên, mà Chung Thanh Trúc ở bên kia chỉ ngưng mắt nhìn hoả diễm thiêu đốt, im lặng không nói một lời, cũng không biết trong nội tâm nàng đang nghĩ gì, hoàn toàn chìm trong trầm mặc.

Cam Trạch đứng bên cạnh Tôn Hữu nói: “Khi hai bọn ta đuổi theo ra ngoài, cũng đã thử tách ra hai hướng đi tìm một đoạn, chỉ là bên ngoài gió tuyết thực sự quá nhiều, vạn nhất nếu có đi xa, chỉ sợ là chính mình lạc đường, nên đành quay đầu trở về. Hắn nói xong cười khổ một cái rồi tiếp: “Tuyết rơi ngoài kia, vừa đi qua một lát, quay đầu nhìn lại đã không còn thấy dấu chân, thật sự là rất khó khăn để tìm phương hướng hay là tìm người.”

Vĩnh Nghiệp khẽ gật đầu: “Đích thực là như thế, hai người các ngươi đối với Cực Bắc Tuyết Nguyên cũng chưa quen thuộc, không tuỳ tiện đi xa là đúng, bằng không vạn nhất thật sự lạc đường, quay lại cũng khó”.

Trên mặt Tôn Hữu mang theo vài phần lo lắng: “Nhưng mà bây giờ Thạch Đầu và Chung Thanh Lộ không thấy đâu nữa, bọn ta đã tìm cũng không được, Vĩnh Nghiệp sư huynh có cách gì tìm bọn hắn hay không?”

Vĩnh Nghiệp trầm ngâm một lát, lắc lắc đầu: “Gió tuyết trong đêm lớn thế này, cho dù chúng ta là đệ tử Trấn Long Điện cũng sẽ không ra ngoài. Cực Bắc Tuyết Nguyên trống trải vô biên, lại có tuyết đêm như vậy rất dễ mất phương hướng, hiện tại có muốn tìm, chỉ sợ là cũng không thấy được hai người bọn họ rồi, có lẽ phải đợi đến sáng, chúng ta ra ngoài đi tìm một phen, có thể tìm được hai người bọn họ.”

Tôn Hữu và Cam Trạch đưa mắt nhìn nhau, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải, đúng lúc này ba người nghe thấy người bên cạnh cạnh đống lửa thuỷ chung im lặng kia bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu: “Vĩnh Nghiệp sư huynh, xin hỏi vạn nhất hai người bọn Thạch Đầu thật sự lạc đường, không tìm thấy con đường trở về đây, ngoài cánh đồng tuyết thiên tuyệt địa kia, có thể có nguy hiểm gì không?”

Vĩnh Nghiệp nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nghiêm mặt: “Hôm nay ngoài kia gió tuyết rất lớn, băng hàn thấu xương, thường nhân tự nhiên không cách nào chịu đựng, nhưng mà dùng cảnh giới đạo hạnh của hai người bọn họ, nếu không tìm thấy đường về mà bị nhốt bên ngoài tuyết nguyên kia, chỉ cần vận chuyển linh lực trong cơ thể, ta cảm thấy bọn hắn có thể chống chịu đến hừng đông ngày mai”. Nói đến đây hắn thoáng dừng lại một cái rồi nói tiếp: “Đương nhiên, nếu ở bên ngoài gió tuyết chọi cứng một đêm, mùi vị cũng tuyệt không dễ chịu, buồn ngủ hay mệt mỏi, thậm chí một ít băng sương thấm vào da thịt đông lạnh cũng có. Nhưng chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra, hai người bọn họ chắc có lẽ không có nguy hiểm gì quá lớn.”

Cam Trạch và Tôn Hữu nghe vậy, tuy trong lòng vẫn còn có chút lo lắng, nhưng mà thần sắc trên mặt ngược lại có chút hoà hoãn, mặc kệ thế nào, Vĩnh Nghiệp dù sao cũng là đệ tử Trấn Long Điện, là người hiểu rõ nhất Cực Bắc Tuyết Nguyên này. Hắn đã nói như vậy, Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Lộ chắc hẳn là không gặp nguy hiểm gì quá lớn, cùng lắm thì đợi ngày mai trời vừa sáng, mọi người cùng nhau đi ra ngoài kỹ lưỡng truy tìm tung tích hai người bọn họ là được.

Chỉ là Chung Thanh Trúc, trên mặt thần sắc trong trẻo nhưng vẫn lạnh lùng, tựa hồ cũng không hề có ý buông lỏng, nàng yên lặng ngẩng đầu nhìn Vĩnh Nghiệp một cái, lại hỏi một câu: “Vĩnh Nghiệp sư huynh, huynh vừa mới nói nếu không có gì bất ngờ, là có ý gì?”

Vĩnh Nghiệp ngơ ngác một chút, lập tức giải thích: “Chung sư muội, là như thế này, Cực Bắc Tuyết Nguyên ở đây tuy băng thiên tuyết địa , nhìn lại là một mảnh hoang vu, nhưng trên tuyết nguyên vẫn có không ít yêu thú, đương nhiên, như là lúc trước khi đi qua Tuyết Long Sơn ta đã nói, đại bộ phận yêu thú lợi hại đều tụ tập ở bên trong sơn mạch kia, nhưng mà cánh đồng tuyết này đích thực là vẫn có một ít.”

Nói xong hắn thoáng nhìn cửa động một chút mới nói tiếp: “Cho nên ta nói bất ngờ, vạn nhất hai người Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Lộ ở bên ngoài gió tuyết đột nhiên gặp yêu thú lợi hại gì đó, cũng có thể gặp nguy hiểm. Nhưng mà chư vị không cần lo lắng, ta nói đây chẳng qua là sự tình vạn nhất xảy ra, nói như vậy dùng kinh nghiệm sống lâu năm của ta trên cánh đồng tuyết này, trong đêm Hàn Dạ gió tuyết như vậy gần như không có khả năng yêu thú chạy đến.”

Chung Thanh Trúc nghe xong im lặng không nói, Tôn Hữu cùng Cam Trạch nhìn nhau, cũng biết rằng trước mắt hẳn là không có biện pháp gì lập tức có thể tìm được Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Lộ, cũng đành đi về phía cạnh đống lửa ngồi xuống. Chỉ là trong lúc vô tình hay hữu ý cả hải đều hướng về bên cạnh Vĩnh Nghiệp hoà thượng ngồi xuống, bên trong sơn động tình thế có vẻ mơ hồ ba gã nam tử ngồi một bên mà cách một đống lửa, Chung Thanh Trúc lại đơn độc ngồi một bên.

Sau một chốc Chung Thanh Trúc chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng có chút trong trẻo lại lạnh lùng, lẳng lặng nhìn thoáng qua ba gã nam tử sau hoả diễm kia, không có hỉ nộ cũng chẳng có đau thương, phảng phất như là đã đem tất cả tình cảm chôn sâu dưới đáy lòng, sau đó, nàng nhẹ nhàng đứng lên, quay người lại, nhưng lại hướng tới của động mà đi.

Một cử động này nhất thời khiến bả người kia kinh hãi không ngớt, đồng thời đều đứng lên, Vĩnh Nghiệp hoà thượng lên tiếng đầu tiên với vẻ ngạc nhiên: “Chung sư muội, ngươi là muốn làm cái gì?”

Chung Thanh Trúc hơi ngừng chân, bình tĩnh trả lời: “Bọn họ ở bên ngoài có thể gặp nguy hiểm, ta đi tìm bọn họ.”

Tôn Hữu cau mày, chen lời: “Thanh Trúc, Vĩnh Nghiệp sư huynh vừa rồi đã nói rõ ràng, ngoại trừ gió tuyết lạnh, muộn như thế yêu thú cũng sẽ không đi ra, Thạch Đầu bọn hắn chắc sẽ không có chuyện gì đâu.”

Chung Thanh Trúc im lặng trong khoảnh khắc rồi mới cất tiếng: “Yêu thú sợ lạnh sẽ không đi ra, nhưng có một vài loại hung vật, nóng lạnh cũng không quản, nói không chừng liền có thể tìm được bọn hắn.”

Cả ba người bọn Cam Trạch đều ngạc nhiên thốt lên: “Cái gì?”

Chung Thanh Trúc thản nhiên nói: “Quỷ vật.”

Tất cả đều ngẩn ngơ, Vĩnh Nghiệp đi lên phía trước, nghiêm mặt: “Chung sư muội, tiểu tăng lúc trước đã nói qua, Cực Bắc Tuyết Nguyên này nhiều năm qua đã không có quỷ vật.”

Chung Thanh Trúc nhìn hắn một cái, sắc mặt như sóng nước trong trẻo nhưng lạnh lùng bình thản, thậm chí lời nàng nói ra như là dẫn theo một chút hàn khí, dù tiếng nói không lớn, nhưng mà ba gã nam tử ở đây rõ ràng là nghe được trong lời nói của nàng thậm chí có chút kiên định khác thường:

“Thạch Đầu ngày đó từng nói qua, trên tuyết nguyên này có quỷ vật.”

Nàng lạnh lùng nhìn qua ba gã nam tử, cùng thời khắc đó, có vẻ gió tuyết bên ngoài đột nhiên dồn dập, tiếng gió lạnh càng trở nên thê lương xa xa bên ngoài truyền vào. Một cỗ gió lạnh từ bên ngoài thổi qua, vạt áo Chung Thanh Trúc có chút lay động, càng làm thân ảnh nàng có thêm vài phần lãnh ý. Sau đó ánh mắt nàng rơi vào khuôn mặt Vĩnh Nghiệp, từng chữ từng chữ phát ra:

“Ta tin hắn, không tin ngươi.”

“Hô” một tiếng. Cô gái phát ra thanh âm trong trẻo kia (*) rồi xoay người sang chỗ khác, giống như mang theo một trận gió lạnh thổi qua, làm cho nhiệt độ bên trong hang động lạnh đi rất nhiều, cất bước đi ra, hoả diễm bên dưới như bị đè ép xuống, thân ảnh của nàng một đường thẳng ra của động.

(*) Ở đây “Hô” không phải là giọng Chung Thanh Trúc mà là của 1 trong 2 người Cam Trạch, Tôn Hữu sốc vì sự bá đạo của nàng. Dịch như thế này cho đúng nguyên tác mong mọi người đừng hiểu lầm.

Ba gã nam tử trong huyệt động đứng như trời trồng, đưa mắt nhìn nhau, biểu hiện mỗi người đều khác nhau, qua một thời gian rất dài cũng không có người nào mở miệng nói chuyện, hay là ai cũng không biết nói gì.

Ở bên ngoài, Chung Thanh Trúc vừa ra tới của động, trong nháy mắt gió tuyết chen chúc hướng mặt nàng vọt tới. Cái lạnh thấu xương, nàng có vẻ cũng cảm thấy một chút lạnh lẽo, đứng ở động khẩu nhẹ nhàng kéo lại vạt áo.

Mái tóc nàng rủ xuống bên tóc mai, gò má có chút tái nhợt, dung nhan ôn nhu trong vẻ bình tĩnh mang theo vài phần có chút ngẩn ngơ, nàng ngẩng đầu nhìn vòm trời đêm đen.

Cảnh đêm thâm trầm kia, như biển cả hắc ám vô biên vô hạn, mà nàng, phảng phất như đứng ở nơi sâu nhất của ngọn nguồn biển cả.

Bên dưới gió tuyết, phảng phất có chút hô hấp khó khăn.

Chỉ là nàng nhè nhẹ thở ra một hơi, không biết là đối với mảng trời đêm này hay là đối với chính bản thân, chậm rãi lộ ra một nụ cười có chút tái nhợt, môi nàng có chút mở ra, một khắc này có chút yếu ớt, lại có một chút nhàn nhạt bất lực hiếm thấy, cả gò má và bờ môi đều nhợt nhạt, trong gió tuyết phảng phất có một thanh âm rất nhỏ trầm thấp khẽ niệm một câu:

“Thạch Đầu . . .”

Sau đó nàng im lặng trong khoảnh khắc, hít một hơi sâu, lắc lắc đầu, tất cả yếu ớt trên khuôn mặt nàng giống như thuỷ triều từ từ biến mất. Nàng lạnh lùng nhìn về phía trước, cất bước tiến lên. Một bước tiến vào tuyết nguyên, một bước giẫm vào tuyết đọng, bông tuyết bay tán loạn, tiếng gió thê lương, gió tuyết băng hàn lạnh thấu xương như hung thú dữ tợn, hung hăng lộ ra nanh vuốt hướng nàng lao đến, hắc ám từ bốn phương tám hướng gào thét mà tới, đem thân ảnh nàng chậm rãi nuốt vào trong.

Nàng một mình bước về phía trước, bỏ lại ánh lửa sáng ngời bên trong huyệt động ấm áp kia, đi vào bên trong mảnh hắc ám.

Gió tuyết càng cuồng bạo, bụi tuyết sau lưng nàng chẳng biết tại sao xoay tròn cuốn lên từng mảng lớn, trong nháy mắt bao phủ tất cả dấu chân của nàng.

Trong bóng đêm nàng càng ngày càng rời xa, cho đến khi hang động kia hoàn toàn biến mất sau lưng nàng, hắc ám hoàn toàn bao phủ bốn phía, chỉ còn lại một mảnh đại địa tái nhợt.

Chỉ có điều sau một khắc, Chung Thanh Trúc bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm tối om.

Hàn phong bỗng nhiên nổi lên, sau lưng nàng đột nhiên phân thành hai mảnh lớn bụi tuyết ầm ầm mà lên, tụ tập thành hai khối tuyết lớn màu trắng, ở hai bên thân thể nàng quét qua.

Trong nháy mắt hắc ám sôi trào.

Cảnh đêm này như ác ma gào thét.

Nàng ngẩng mặt lên, ngoài lạnh lẽo cũng không lộ ra vẻ gì khác, chỉ là trong đôi mắt trong sáng kia, đột nhiên xảy ra một chút biến đổi quỷ dị. Một khắc này, khoé miệng Chung Thanh Trúc khẽ bóp méo, khuôn mặt cũng hiện ra một chút thống khổ, chỉ là nàng hung hăng cắn chặt răng, không hề phát ra một tiếng rên rỉ.

Dù là lúc này chỉ có một mình nàng, dù trong gió tuyết đầy trời không ai có thể nhìn thấy, lại có tiếng gió thê lương thổi qua xua đi hết thảy . . .

Chỉ có một người lạnh lùng cắn răng, nhìn lên vòm trời cô tịch lạnh lẽo.

Sau một lát con ngươi nàng bỗng nhiên biến hoá, hai mắt rắn quỷ dị hiện ra nhỏ dài dựng thẳng bên trong tròng mắt, cùng lúc đó quanh thân nàng khí đen đại thịnh, gió lạnh kêu khóc, thân thể nàng chậm rãi tung bay, hướng lên bầu trời màu đen.

Hai mảnh tuyết cực lớn như đôi cánh khủng bố chậm rãi vỗ vỗ, mà một bóng đen quỷ dị sau lưng nàng chậm rãi hiện ra.

Hắc xà cực lớn như chiếm giữ cả bóng đêm!

Nàng cũng giống như đêm tối này, làm sống lại một con hung thú, đón gió tuyết đầy trời, chậm rãi hướng bóng tối vô biên vô hạn kia mà tiến lên, đi tìm kiếm thứ gì đó.

Ánh mắt nàng lạnh lẽo mà có ánh sáng kỳ lạ, thuỷ chung ngưng mắt nhìn về phía trước, như là không chịu buông thả hi vọng, cho dù là trong đêm tối này cũng muốn đi qua tận sâu bên trong mảng tuyết đêm kia.

Gió tuyết hắc ám, điên cuồng mang theo bông tuyết cuốn lấy bóng đen kia, cùng với cảnh ban đêm che dấu đi bóng đen thần bí đang nhào vào đêm tối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play