Lúc Thẩm Thạch lao ra khỏi sơn động thì bầu trời, cảnh vật lúc này là một mảnh hắc ám, tuyết rơi gió thổi tán loạn, bất quá Thẩm Thạch nhanh hơn so với Cam Trạch cùng Tôn Hữu vài bước mơ hồ thấy được bóng lưng thon thả của của Chung Thanh Lộ trong gió tuyết bên ngoài tuyết nguyên kia, trong lòng hắn lúc này dĩ nhiên là đang rất vội nên chẳng phải suy nghĩ gì nhiều lập tức xông tới.

Trừ Thẩm Thạch ra lúc này bên ngoài còn có thêm một thân ảnh khác, đúng là Tiểu Hắc luôn chạy theo chủ nhân. Hàn khí thấu xương ẩn trong làn gió tuyết đang thổi qua, Tiểu Hắc ngẩng đầu kêu lên hai tiếng, giống như là nó đang phàn nàn, mặc dù bình thường nó chẳng thèm quan tâm đến thời tiết ở tuyết nguyên này nhưng lúc này giữa đêm khuya mà chạy đến đây hiển nhiên là nó không muốn rồi.

Thẩm Thạch lúc này cũng chẳng quan tâm Tiểu Hắc phàn nàn cái gì, hắn đang tập trung nhìn về thân ảnh mơ hồ trong gió tuyết phía trước, phong tuyết tuy không lớn nhưng không ngờ lại dễ mất phương hướng của mục tiêu như vậy. Nếu như để Chung Thanh Lộ biến mất khỏi tầm mắt của mình thì khả năng không tìm thấy nàng là rất lớn.

Từ trong gió tuyết Thẩm Thạch bỗng nhiên nghe từ sau lưng truyền đến những tiếng gọi, là của bọn Tôn Hữu có lẽ bọn họ cũng lo lắng mà chạy đến tìm Chung Thanh Lộ cùng Thẩm Thạch, chẳng qua dưới trời đầy phong tuyết như vậy hiển nhiên mấy người bọn họ đã mất dấu hán và Thanh Lộ nên đành phải lớn tiếng mà la lên.

Thẩm Thạch vừa hơi mất tập trung một chút liền phát hiện khoảng cách thân ảnh của Chung Thanh Lộ phía trước mình lại bị kéo dài ra, suýt nữa biến mất trong bóng đêm. Thẩm Thạch chấn động, không dám quay đầu cũng không dám mất tập trung nữa, liền cắn răng dốc sức liều mạng tiến về phía trước, bất kể thế nào cũng phải đuổi kịp Chung Thanh Lộ.

Vừa rồi Chung Thanh Lộ chạy ra với thần sắc giận dữ làm cho Thẩm Thạch có chút không yên tâm, hắn liền chạy theo gọi tên nàng nhưng nàng giả điếc làm ngơ, chẳng có nửa điểm muốn quay đầu lại. Cuộc truy đuổi trong phong tuyết này, một chạy một đuổi rất nhanh đã đi được rất xa, Thẩm Thạch thì vẫn một mực bám theo sau lưng của Chung Thanh Lộ dù cho ngoài trời gió tuyết có gào thét thế nào cũng không từ bỏ, nhưng khoảng cách giữa hai người dường như chẳng hề rút ngắn lại.

Trong lòng Thẩm Thạch lúc mới nhớ ra một chuyện, thật ra đạo hanh của Chung Thanh Lộ cũng không thua kém gì mình, xét về cảnh giới thì nàng cũng đã tu luyện đến đỉnh phong của Ngưng Nguyên Cảnh, khoảng cách để phá tan bình cảnh để đạt đến Thần Ý Cảnh cũng chỉ còn một bước ngắn nữa thôi, so với mình thì còn mạnh hơn.

Có lẽ ngày thương Chung Thanh Lộ quá ít luyện tập mà thôi mà cũng do nàng là thân phận là luyện đan sư, giờ phút này Thẩm Thạch vô thức phát hiện ra nhiều khi mình không để ý đên nữ tử này, kì thật tư chất thiên sinh của nàng vẫn luôn được xem là một trong những đệ tử trẻ tuổi ưu tú nhất của Lăng Tiêu Tông, nàng có quyền để kiêu ngạo.

Chẳng qua là… vẫn còn có một Chung Thanh Trúc.

Nói về đạo hạnh thì Tôn Hữu cùng Cam Trạch đã nhận được cơ duyên lớn từ sau hành trình Vấn Thiên Bí Cảnh, cả hai đều trên Chung Thanh Lộ một bậc, mà cũng do hai người là nam tử nên cũng không ai đi so với Chung Thanh Lộ làm gì, nhưng Chung Thanh Trúc thì khác sau lần thâm nhập bí cảnh, một thiếu nữ thầm lặng lạnh lùng của mọi ngày bỗng nhiên hào quang toả sáng, không ai biết nàng trong bí cảnh đã nhận cơ duyên nghịch thiên gì mà làm cho cảnh giới lập tức vọt lên Thần Ý Cảnh cao giai, vượt lên trên tất cả các đệ tử trẻ tuổi khác của tông môn.

Mà cũng bởi đủ loại nguyên nhân nên Chung Thanh Lộ bị đem ra so sánh cùng nữ tử kia, kết quả thì không cần nói cũng biết là ảm đạm hơn rất nhiều.

Thời khắc này trong lòng Thẩm Thạch như bừng tỉnh, bởi hắn phát hiện ra máy ngày này, mình chỉ để ý đến Chung Thanh Trúc mà vô thức quên đi sự quan tâm dành cho Chung Thanh Lộ.

Có lẽ vì lẽ đó mà Chung Thanh Trúc cuối cùng đã không muốn nhẫn nhịn nữa rồi…

Phong tuyết vẫn cuồng bạo, hai người một trước một sau liên tục chạy đuổi, cũng đã đi rất xa, trong bóng tối hai người phiêu lãng tựa u linh trên cánh đồng tuyết trống trải.

Hàn phong bỗng nhiên gào thét, làm cho nhiệt độ càng hạ thấp, Thẩm Thạch nghe phía trước truyền lại một tiếng thở nhẹ, thân ảnh của Chung Thanh Lộ mơ hồ có chút lay động, nghiêng qua một bên rồi té sấp xuống mặt tuyết.

Thẩm Thạch chấn động, la lên một tiếng, nhanh chóng phát lực vọt tới chỗ Chung Thanh Lộ.

Thẩm Thạch xông đến làm cho tuyết dưới chân bay lên như tạo thành sương mù trong không trung, cái lạnh thấu xương của gió tuyết hoà vào cùng nhừng hoa tuyết mà rơi xuống. Chung Thanh Lộ quay đầu nhìn qua, tựa hồ cũng kinh hãi, kêu lên một tiếng, thân thể vô thức né qua một bên.

Một bóng đen từ trên đầu Thẩm Thạch nhảy tới, giẫm qua vai hắn một cái rồi rơi bịch xuống trước người Chung Thanh Lộ, đúng là Tiểu Hắc, nó ngẩng đầu lên nhìn nàng với ánh mắt không có hảo ý, rồi hưm hưm kêu lên vài tiếng.

Không để cho con lợn hồ đồ thêm nữa, Thẩm Thạch từ phía sau lao tới, kèm theo đó là một mảng tuyết lớn, làm cho Tiểu Hắc mới vừa rồi còn uy phong lẫm lẫm giờ phút này bị nhuộm trắng từ đầu tới đuôi, không những vậy nó còn bị văng ra xa vài thước. Tiểu Hắc Trư té ngã trên mặt tuyết hai lần, lật qua lật lại, có chút căm tức mà nhảy dựng lên, thân thể nó run lên đem tuyết ở trên người chấn rớt xuống, trong miệng hò hét kêu lên.

Thẩm Thạch cũng chẳng quản tính tình cổ quái của Tiểu Hắc, hắn giữ chặt Chung Thanh Lộ, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, nói:

“Thanh Lộ nàng làm sao vậy, có bị thương không…”

Tiếng nói của hắn bỗng nhiên nhỏ lại, hắn ngạc nhiên im ngay, tt thấy trên khuôn mặt tái nhợt của nàng đã đẫm lệ, ánh mắt tràn đầy thương tâm, khổ sở. Thấy được Thẩm Thạch lo lắng cho mình, Chung Thanh Lộ sắc mặt lộ ra vài phần ấm áp, nhưng sau đó nàng mãnh liệt vung tay, gạt tay của Thẩm Thạch ra, cắn răng mà nói, thanh âm có chút rung động, la lớn:

“Không cần ngươi quan tâm, dù sao cũng nhìn ta như vậy rồi, còn đuổi theo làm gì?”

Thẩm Thạch tức cười, liền giải thích, nói: “Thanh Lộ, nàng nghe ta nói, thật ra sự việc không như nàng nghĩ đâu, vừa rồi Thanh Trúc hỏi là chúng…”

Còn chưa dứt lời, Chung Thanh Lộ giống như lập tức bạo phát khi nghe hai tiếng Thanh Trúc, giống như thương tâm đều dồn lên đầu, nước mắt lại chảy xuống: “Ngươi, Thanh Trúc, ngươi cùng nàng có quan hệ tốt lắm đúng không, vậy còn để ý đến ta làm gì, sao không đi tìm vị tiểu thư phong quang vô hạn kia đi.”

Nói xong nàng cắn răng như muốn đứng dậy mà chạy đi, nhưng khi nàng mới đứng lên một lát thì đôi mi thanh tú liền nhíu lại, nàng hừ lên một tiếng đau đớn nghẹn ngào, cả thân thể lại đổ ào xuống một lần nữa. Thẩm Thạch ở bên cạnh hành động của nàng thấy rất rõ ràng, phát hiện mắt cá chân của Chung Thanh Lộ đã bị vặn vẹo biến dạng, hắn lắp bắp kinh hãi. Tu sĩ thân mang đạo hạnh chuyện bị trật chân bình thường rất ít khi xảy ra, nhưng hiển nhiên lúc trước Chung Thanh Lộ đã chạy như điên trong đêm tuyết, vắt kiệt sức lực nên đã tự làm tổn thương bản thân.

Thấy Chung Thanh Lộ ngã xuống, Thẩm Thạch cũng chẳng cần suy nghĩ gì nhiều, liền nhảy lên duỗi tay ra, “Xoạt” một cái đã ôm lấy thân thể của nàng, hai người lập tức ngã sấp cùng một chỗ trên mặt tuyết, làm toé lên một đống tuyết.

Chung Thanh Lộ rên lên một tiếng, lúc này tức giận đã lên đến đỉnh điểm, nàng vẫn cố giãy giụa dù là Thẩm Thạch đang ôm chặt, vừa khóc vừa nói: “ Ngươi cứu ta làm cái gì, đi mà tìm Thanh Trúc ấy, không phải ngươi thích nhất nàng ấy sao…”

Thẩm Thạch không kềm được Chung Thanh Lộ bị nàng liên tục giãy giụa khiến hắn luống cuống tay chân, trong lòng lo lắng nhất thời hoả khí nổi lên, nhịn không được xiết chặt hai tay ôm lấy thân thể của nàng, đồng thời tức giận lớn tiếng nói:”Nàng đừng có như vậy nữa, ta gọi nàng là Thanh Lộ, vậy ta cũng thích nàng nhất à?”

Một lời này vang lên trong gió tuyết khiến cho thân thể Chung Thanh Lộ triệt để cứng đờ, một lát sau mọi thứ trở nên yên tĩnh lại, nàng không còn vùng vẫy nữa, cứ nằm yên cho Thẩm Thạch ôm trong lòng.

Cứ như vậy giữa trời đêm đầy tuyết, hàn phong vẫn thê lương thổi qua, tuyết vẫn rơi rơi xuống, hai người như tượng đá nằm yên trên mặt tuyết. Một lát sau có một hắc ảnh từ bên cạnh nhảy quanh nhìn về phía hai người có chút bất mãn, rồi nó ngửa đầu lên trời đêm mà kêu “Ngao ngao”.

Thanh âm hết sức khó nghe.
================
Ngoài trời đêm tuyết vẫn rơi
Từng cơn gió rét khắp nơi ùa về
Thạch à hãy tỉnh cơn mê
Lại đây cùng thiếp môi kề môi hôn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play