“Aizz, ta nói ngươi đừng có gấp như vậy, Thạch Đầu từ trước đến giờ thích đi du lịch thám hiểm bên ngoài, chỉ là mới có vài ngày không gặp, không có…Ách!”

Một giọng nói từ trong Thanh Sơn khách sạn truyền ra, sau đó liền thấy Tôn Hữu, y hơi lắc đầu đồng thời liếc mắt nhìn, y từ trong cửa khách sạn đi đến bên cạnh Chung Thanh Trúc, giống như là muốn khuyên can Chung Thanh Trúc điều gì đó, nhưng một lát sau Tôn Hữu cũng đã thấy hai người Thẩm Thạch đứng trước thềm đá của khách sạn.

Trải qua một cuộc hành trình trong địa cung Yêu Tộc với đủ loại nguy hiểm, sinh tử cận kề, nhiều chuyện khúc mắc khó có thể một lời nói hết, bề ngoài hai người tự nhiên nhìn không được chỉn chu, sạch sẽ gọn gàng. Trên quần áo bụi đất ẩn hiện, nhìn thần sắc Chung Thanh Lộ mơ hồ có thể thấy được vài phần ôn nhu, vui sướng, nhưng tình huống của Thẩm Thạch thì sắp không xong rồi, sắc mặt thì tái nhợt, khí sắc suy bại giống như là cùng quái vật nào đó có một hồi đại chiến làm cho linh lực trong cơ thể bị vắt cạn kiệt.

Hai người bọn họ đều là đệ tử thân truyền của hai trưởng lão Nguyên Đan cảnh của Lăng Tiêu Tông, hơn nữa vô luận là vi sư của mình là Bồ lão đầu hay Vân Nghê đều chấp chưởng một phân đường, là hai trong số năm Đại trưởng lão đứng đầu của Lăng Tiêu Tông thì làm sao Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Lộ lại không có tiếng tăm gì. Hai người đứng ngơ ngác một hồi liền có vài người thấy được bọn họ, cả đám hơi giật mình, chậm rãi đi lại, xem ra rất náo nhiệt.

Thẩm Thạch nhếch miệng cười khổ một cái, lúc này hắn không muốn bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, liền hướng khách sạn mà cắm đầu đi vào, đi được hai bậc trên thềm đá thì bỗng nhiên thân thể của hắn loạng choạng một cái, nhìn qua rõ ràng là không trụ nổi.

Chung Thanh Trúc đứng trước cửa vốn không nói một lời, ánh mắt đang hiện lên vẻ nghi hoặc, lúc này thấy hắn như vậy, lập tức hoảng sợ, thân thể vô thức ngả về phía trước đồng thời vươn tay ra, nhưng khi tay nàng vừa duỗi được một nửa thì đột nhiên dừng lại giữa không trung.

Ở bên cạnh Thẩm Thạch tự nhiên xuất hiện một cánh tay trắng nõn đỡ lấy thân thể hắn, trên mặt Chung Thanh Lộ hiện thêm vài phần ân cần, nói khẽ với Thẩm Thạch:

“Thạch Đầu, chàng không sao chứ?”

Thân thể Thẩm Thạch ổn định lại thở dốc hai tiếng, hắn lắc lắc đầu ý nói là không sao, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.

Chung Thanh Trúc chậm rãi đứng thẳng người, cánh tay duỗi ra khi nãy yên lặng thu hồi về khép lại bên người, sắc mặt bình thản nhìn nam nhân kia đi qua người mình. Tôn Hữu ở bên cạnh nàng sắc mặt có vài phần phức tạp, y liếc mắt nhìn biểu lộ của Chung Thanh Trúc rồi lại liếc nhìn Thẩm Thạch cuối cùng nhìn vào gương mặt của Chung Thanh Lộ.

Thẩm Thạch dừng lại trước hai người rồi hướng bọn hắn nhìn lại, Tôn Hữu cười khổ nói: “Ngươi bị làm sao vậy, Thạch Đầu?”

Thẩm Thạch thở dài, nói: “Vốn định đi một vòng trên Thanh Long Sơn để hoạt động gân cốt sẵn tiện tìm kiếm một ít linh tài, không may lạc đường rồi lại đụng trúng một con Lục Nha Tích Dịch.”

Chung Thanh Trúc lông mày nhíu lại, còn Tôn Hữu thì kinh hãi, lắp bắp nói: “Cái gì, yêu thú như vậy thật không dễ đối phó nha.”

Thẩm Thạch cười cười đang tính nói thì Chung Thanh Lộ ở bên cạnh tiếp một câu: “Đúng như vậy, súc sinh đó đúng là phiền toái, may mắn là Thạch Đầu am hiểu Ngũ Hành Pháp thuật cộng thêm có phù lục hỗ trợ, cuối cùng mạnh mẽ dùng phù lục từ từ giết chết nó, nhưng xém chút nữa đến chính hắn…cũng chống đỡ không nổi, nguy hiểm thật.”

Tôn Hữu “A” lên một tiếng, nhìn thoáng qua hai người, ánh mắt có chút ý vị thâm thuý, nhưng sắc mặt lại không có biến đổi gì, thuận miệng hỏi một câu: “Hai người các ngươi cùng nhau lên núi sao?”

Chung Thanh Lộ mỉm cười nói:

“Đúng vậy, hai người bọn ta tình cờ gặp nhau ở chân núi, vì thường ngày ta rất ít khi đến những nơi có yêu thú nên có chút mò vì vậy đã nhờ Thạch Đầu dẫn ta đi để mở rộng tầm mắt một chút.”

Đôi mắt sáng của Chung Thanh Trúc có chút thả lỏng, cũng không nói gì thêm, ánh mắt Thẩm Thạch nhìn qua gương mặt của nàng, tựa hồ có dừng lại một lát, sau đó mỉm cười nói: “Tốt rồi, chúng ta vào khách sạn thay quần áo đã, chờ ta nghỉ ngơi một lát sẽ trở ra nói chuyện với các ngươi.”

Tôn Hữu gật đầu cươi, nghiêng người qua một bên tránh đường, nhìn theo bóng lưng hai người tiến vào khách sạn, một lát sau giống như bỗng nhiên nhớ ra điều gì liền hướng Thẩm Thạch kêu lên: “Thạch Đầu, chút nữa nhớ ghé qua chỗ sư phụ của ngươi một chuyến, hôm qua Bồ Trưởng lão hình như có kiếm ngươi một lần.”

Thẩm Thạch hướng về sau phất tay, ý nói là mình biết rồi.

Tôn Hữu xoay người lại, đang tính cười nói điều gì thì thấy sắc mặt của Chung Thanh Trúc bỗng nhiên lạnh lùng thêm vài phần, không nói một lời trực tiếp quay người đi xuống thềm đá, sau đó nàng hoà vào dòng người trên phố, thoáng chốc đã không thấy nữa.

Tôn Hữu giật mình, sau đó lắc đầu, nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong miệng lẩm bẩm giống như đang phàn nàn điều gì.

Sáng hôm sau, Thẩm Thạch đi bái kiến sư phụ Bồ Tư Ý của hắn.

Qua một đêm nghỉ ngơi, điều tức hắn cơ bản đã hồi phục, khí sắc cũng tốt hơn nhiều, đồng thời hắn cũng biết một số sự tình sau khi mình rời khỏi Lăng Tiêu Tông. Từ thời điểm hắn rời đi đến nay đại khái cũng ba ngày, trong ba ngày này bởi vì có sự kiện giao dịch trọng yếu của Thần Tiên Hội, giống như suy đoán lúc trước của hắn, Lăng Tiêu Tông cũng không có hoài nghi gì nhiều đối với việc hắn và Chung Thanh Lộ đột nhiên biến mất.

Bồ lão đầu cũng chỉ hỏi qua hắn một hai lần, nhưng cũng không quá lo lắng nhưng Chung Thanh Lộ lại gặp chút phiền toái, bởi vì từ nhỏ đến lớn nàng đều là cô nàng ngoan ngoãn, ít khi ra ngoài thám hiểm du lịch vậy nên nàng đột nhiên mất tích ba ngày khiến cho nhiều người bên Đan đường chú ý, đã đem chuyện này bẩm báo lên Vân Nghê trưởng lão.

Nhưng đối với chuyện tu sĩ đi ra ngoài một hai ngày mà chưa trở về cũng không tính là chuyện gì quá lớn lao, hơn nữa bởi vì các trưởng lão đang bận rộn với giao dịch hội nên đối với việc các đệ tử trẻ tuổi tự do đi lại trong thành Vân Nghê trưởng lão cũng không quá bận tâm, đến khi Đan đương có chút sốt ruột thì Chung Thanh Lộ đã trở về cùng với Thẩm Thạch.

Lên Thanh Long Sơn thám hiểm một chuyến, vô ý lạc đường gặp một con Lục Nha Tích Dịch, cuối cùng hợp lực diệt sát là đáp án để giải thích cho mấy chuyện phát sinh trong mấy ngày này, mà Chung Thanh Lộ cũng đã đưa ra một yêu đan của tứ giai yêu thú chứng minh việc này là không giả. Mà hai người bọn họ còn có một nhân chứng là một vị Lưu Việt sư huynh bên Thiên Kiếm Cung lúc đó đã ở hiện trường còn giúp đỡ bọn họ rồi hộ tống hai người xuống núi.

Về sau có người thăm dò Lưu Việt vị sư huynh, người đã nhận được thi thể có giá trị xa xỉ của Lục Nha Tích Dịch, y đã sảng khoái thừa nhận tình cảnh ngày đó xác nhận về chuyện của hai người Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Lộ, cuối cùng triệt để xoá bỏ ngờ vực vô căn cứ .

Sự kiện này giống như đá ném vào nước tạo nên một chút rung động, nhưng không lâu sau mọi việc liền an tĩnh trở lại, cũng không ai truy cứu ba ngày đó Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Lộ đến cùng đã đi đến nơi nào, mà địa cung của Yêu Tộc được chôn dấu dưới Thanh Long Sơn Mạch giống như không hề dính dáng đến hai người trẻ tuổi bọn họ.

Không lâu sau đó, trong Lăng Tiêu Tông, lúc một đám đệ tử nói chuyện phím đã đồn đãi một chuyện nói là Chung Thanh Lộ cùng một đệ tử có tên là Thẩm Thạch nối lại tình xưa, dù sao trước giữa hai người đã có một ít gút mắc gây ra náo động không nhỏ, giờ phút này toàn bộ Lăng Tiêu Tông không ai là không biết.
=================
Tình này nào biết tỏ bầy
Vì quanh chàng đã chất đầy mỹ nhân
Nê đằm thắm Trúc ân cần
Làm sao thiếp có một phần nữa đây
Hôm nay trời rất nhiều mây
Làm cơn mưa xuống lấp đầy nhớ thương
=================
Tình này cũng muốn tỏ bày
Nhưng mà e ngại chốn này người đông
Chàng đi làm thiếp đợi trông
Đến khi gặp lại bóng hồng kề bên

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play