Từ ngọn núi này sang ngọn núi khác, nhìn thì có vẻ gần nhưng thực tế lộ trình đương nhiên không thể nào nhẹ nhàng như vậy được. Các loại đường vòng nhấp nhô, các rãnh sâu dòng suối đều là những chướng ngại vật cản trở cước bộ cùng tốc độ hành trình. Trên thực tế, ba người bọn Lưu Việt đạo hạnh không quá chênh lệch, nhất là Lưu Việt xuất thân từ Tứ Chính danh môn Thiên Kiếm Cung đã tu luyện đến Thần Ý cảnh, một thân đạo hạnh như vậy trong hàng ngũ đệ tử cũng được coi là có chút danh khí. Kỳ thật nếu muốn, hắn hoàn toàn có thể không đi theo đường núi mà ngự không phi hành.
Trực tiếp bay đến nơi xem xét đương nhiên là cách làm đơn giản nhất, bất quá Lưu Việt rốt cuộc vẫn cùng hai bằng hữu đi theo đường mòn. Thứ nhất là bởi, hai bằng hữu của hắn tuy rằng đạo hạnh không kém, tuy nhiên Pháp bảo có thể ngự không kỳ thật rất hiếm, hai người bọn họ đều không có. Thứ hai, quan trọng hơn, bọn hắn cũng không phải kẻ mới bước ra đời, nếu ngự không phi hành qua địa phương bình thường thì không sao, nhưng nơi này chính là sâu trong Thanh Long sơn mạch, từ trước đến nay luôn có rất nhiều các loại Quỷ vật cùng Yêu thú, nếu tùy tiện bay lên không trung chẳng khác nào tự lộ thiên giữa một rừng quái vật, sợ rằng không được bao lâu sau liền chẳng biết mình chết thế nào.
Tại cái loại địa phương nguy cơ tứ phía thế này, càng ít lộ diện sẽ càng an toàn.
Vậy nên cuối cùng, ba người họ vẫn cẩn thận đi xuyên qua sơn đạo, hướng về phía đỉnh ngọn núi bên cạnh mà đi tới. Trên đường đi, họ nghe thấy trên đỉnh núi kia thỉnh thoảng lại truyền đến vài âm thanh chấn động lạ lùng, trong đó đôi lúc còn kèm theo tiếng rống giận dữ của Yêu thú. Đến lúc này, tình huống bên đó đã có thể đoán được đến tám, chín phần, quá nửa là ở đó có người phát hiện ra một con yêu thú lợi hại, sau đó liền bắt đầu kịch liệt chém giết.
Tình huống này khiến cho ba người bọn Lưu Việt tạm thời ngừng bước, thoáng thương nghị một lần, bởi lẽ tại nơi sơn dã hoang vu này, đương nhiên mọi người đều muốn xem náo nhiệt, nhưng đôi khi sẽ có một vài tu sĩ không thích người khác lại gần, nếu tùy tiện tiếp cận có thể phát sinh xung đột. Bất quá để có thể phát sinh kịch đấu thì phần lớn đều là do có tồn tại linh tài giá trị xa xỉ, hoặc bản thân con Yêu thú cũng có giá trị liên thành,nên nói chung đại bộ phận tu sĩ gặp tình huống này đều muốn đi qua mà liếc trộm.
Nếu như không có cơ hội thì chỉ cần rút đi là xong, thế nhưng … vạn nhất có thể kiếm một chén canh thì sao?
Cho nên rất nhanh sau đó, bọn hắn quyết định tiếp tục đuổi tới, dù sao đây cũng là nguyên tắc của phần lớn tu sĩ khi lưu hành nơi sơn dã, người có tự tin liền có thể làm điều mình muốn. Tuy nhiên khi bọn hắn đuổi nhanh đuổi chậm mà đến được giữa bên kia sườn núi, những âm thanh lạ dần dần lắng xuống, yên lặng như tờ.
Lưu Việt ngơ ngác một chút rồi dừng bước, hai người bên cạnh cũng lập tức đứng vững thân hình. Người bên trái là Điền Phác cau mày nói: “ Hình như chúng ta đã đến chậm một bước rồi.”
Lưu Việt nhẹ gật đầu, nói: “ Xem ra quả thật là như thế.”
Điền Phác do dự một chút rồi lại nói: “ Vậy chúng ta có đi lên nữa không?”
Nam tử đứng bên kia của Lưu Việt tên là Lâm Thương liền phản đối: “ Ta thấy coi như đã hết rồi, người kia tuy chúng ta chưa gặp được, nhưng có thể đánh bại được Yêu thú ở nơi này chắc hẳn đạo hạnh cũng không tồi. Ba người chúng ta đi lên lúc này thế nào cũng làm cho người ta sinh lòng nghi ngại, vô cớ lại nổi lên tranh chấp không đâu.”
Trong ba người Lưu Việt luôn đứng đầu, không chỉ bởi đạo hạnh của hắn, mà còn bởi hắn xuất thân từ danh môn. Cho nên, Điểm Phác cùng Lâm Thương nói xong liền quay đầu nhìn về phía Lưu Việt xem ý hắn thế nào. Lưu Việt trầm ngâm một lát, thoạt nhìn cũng có lập trường của danh môn đệ tử, nói: “ Ta hiểu, Lâm Thương nói đúng, được rồi, nhiệt náo này chúng ta không tham gia nữa.”
Nếu như hắn đã quyết định như vậy, hai người đều không dị nghị nữa, dù họ vẫn còn chút tiếc nuối không thể thấy được trên đỉnh núi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỗ đó có Yêu thú loại nào, nói không chừng lại là thứ có giá trị xa xỉ. Tuy nhiên bọn hắn đạo hạnh không thấp, không phải là loại tu sĩ bình thường chưa thấy qua tiền tài, đều là loại người nâng lên được cũng bỏ xuống được, liền chuẩn bị quay người đi ly khai.
Tuy nhiên vừa lúc đó, bọn hắn chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền xuống từ trên núi, có người đang đi tới.
Ba người cùng lúc quay đầu lại, liền trông thấy hai thân ảnh đang cùng nhau đi xuống, một nam một nữ trẻ tuổi, thoạt nhìn có vẻ đều là tu sĩ có đạo hạnh. Người con gái trông xinh đẹp yêu kiều, dung nhan thanh lệ, còn nam tử kia lại như đang bất ổn, sắc mặt tái nhợt, bước chân có phần lảo đảo, thoạt nhìn có lẽ là đang lâm vào tình trạng kiệt sức, thậm chí thoát lực. Người con gái vẻ mặt lộ vài phần ân cần, đang dìu lấy hắn.
Hai người này tất nhiên chính là Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Lộ. Bọn hắn rất nhanh cũng phát hiện ra ba thân ảnh lạ lẫm đang đứng ngay giữa sườn núi, lập tức dừng bước nhìn sang.
Gió núi thổi qua mảng rừng cây, sơn đạo chợt trở nên im ắng. Điền Phác cùng Lâm Thương quan sát đôi nam nữ trẻ tuổi, hào quang trong mắt chậm rãi chuyển động, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.
Vô tình gặp nhau giữa nơi sơn dã hoang vu thế này, đối với một tu sĩ mà nói, phàm là một người hơi có kinh nghiệm đều sẽ duy trì sự cảnh giác cao độ. Trong những người ở đây, có lẽ chỉ có Chung Thanh Lộ là vẫn còn khiếm khuyết mặt này, cho nên nàng thoạt nhìn chỉ có hơi kinh ngạc chứ không lộ ra vẻ gì khác. Ngược lại, Thẩm Thạch đang được nàng đỡ bỗng nhiên đứng thẳng dậy, ánh mắt từ từ trở nên thâm trầm. Không nói một lời, hắn chăm chú quan sát ba người Lưu Việt không dời mắt.
Ba người kia ánh mắt tự nhiên là thong dong hơn nhiều, thế nhưng Lưu Việt đứng ở chính giữa ánh mắt lướt qua Thẩm Thạch ở phía sau cũng không dừng lại, nhìn vào Chung Thanh Lộ, ngơ ngác một chút tựa như vừa nhớ ra được điều gì. Một lát sau, hắn tiến lên một bước, nói: “ Xin hỏi vị cô nương đây có phải là môn hạ của Tứ Chính danh môn Lăng Tiêu Tông không?”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều giật mình. Sau đó, Chung Thanh Lộ nhẹ gật đầu: “ Đúng, hai người chúng ta đều là đệ tử của Lăng Tiêu Tông. Ta là Chung Thanh Lộ, vị này chính là đồng môn của ta Thẩm Thạch. Xin hỏi sư huynh là …?”
Nàng nói xong, Điền Phác và Lâm Thương liền nhìn nhau một cái, thần sắc dịu xuống. Dù nói thế nào, Tứ Chính danh môn luôn có giao tình sâu đậm với nhau, dù có gút mắc ra sao cũng sẽ không trở mặt trước mặt người ngoài, lần gặp nhau này nhất định sẽ có một kết cục hòa bình. Quả nhiên, Lưu Việt nghe xong trên mặt lập tức hiện ra nét cười, liền chắp tay nói: “ Quả thật là không nhận sai, tại hạ là Lưu Việt, cũng chính là đệ tử của Thiên Kiếm Cung. Ta nhớ không nhầm thì cách đây vài ngày, tại đỉnh Trích Tinh của Nguyên Thủy Môn, có lẽ đã từng được gặp mặt Chung sư muội.”
"A..."
Song phương biểu lộ thân phận, khiến bầu không khí đang có chút vi diệu liền lập tức hòa hoãn lại. Họ đến gần giới thiệu lẫn nhau một phen, kể lại sự tình trên núi, Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Lộ cũng không giấu diếm gì nhiều. Nghe được hai đệ tử của Lăng Tiêu Tông với tu vi Ngưng Nguyên Cảnh thực sự đánh chết được một Yêu thú tứ giai Lục Nha Tích Dịch, ba người Lưu Việt cũng có chút khiếp sợ. Bất quá sự thật bày ra ngay trước mắt, cuối cùng họ đều nghĩ dù sao hai người dù sao cũng xuất thân danh môn, hơn nữa lại là đệ tử thân truyền của các Nguyên Đan cảnh trưởng lão, chắc chắn sẽ có một vài quân bài vô cùng lợi hại để bảo vệ tính mạng thôi.
Sau đó, Thẩm Thạch cũng tương đối hào phóng trực tiếp đem thân hình Lục Nha Tích Dịch có giá trị xa xỉ tặng cho ba người Lưu Việt, chỉ giữ lại Yêu Đan của Yêu thú. Ba người Lưu Việt từ chối một hồi rồi đành thu nhận, bất quá đó là có qua có lại, họ liền bỏ dở luôn hành trình của mình, hộ tống Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Lộ xuống núi. Đến chạng vạng tối, Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Lộ cuối cùng cũng một lần nữa đứng trước cửa khách sạn Thanh Sơn.
Dường như vừa được trở lại nhân gian, cảm giác đã trôi qua cả mấy đời người.
Sau đó, khi hai người chuẩn bị bước vào cửa lớn của khách sạn thì chợt thấy có một bóng hình đang đi tới, khi thấy được bóng lưng bọn hắn thì thân thể đột nhiên chấn động, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc.
Đó là Chung Thanh Trúc. =============== Xưng tên nói họ mỉm cười Xác yêu đem tặng giúp người hạ sơn Nguy hiểm nay đã qua cơn Thanh Trúc ngay cửa, giận hờn được chăng? ================ Một đường diệt quái bình yên Gặp phải tứ chính cũng liền bắt tay Tình này thiếp sẽ tỏ bày Nhưng nàng Thanh Trúc ở ngay cửa vào
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT