Tuế Nguyệt Lão Ma nói:

- Nếu bổn tọa không nhìn lầm thì người này rất có thể là cuối thời đại viễn cổ bị Nhân Hoàng, Long Chủ phong ấn ở hạch tâm lòng đất, U Trác.

Táng Thiên Lão Nhân kinh ngạc hỏi lại:

- U Trác? Không lẽ là u long hoàng duy nhất của long tộc? Không ngờ hắn còn sống!

Tuế Nguyệt Lão Ma khẽ thở dài , biểu tình âm trầm nói:

- Trăm vạn năm trước cường giả các tộc vì tế luyện thần khí Huyền Thiên từng phá vỡ vỏ đất, hợp tác lấy địa hạch chi lực, nhưng không ngờ dẫn đến thiên đạo phản phệ, Nhân Hoàng dù đã dùng Thiên Long Giới cũng chỉ có thể triệt tiêu ba phần thiên phạt.

- Phút nguy hiểm cuối cùng Long Chủ chợt nghĩ đem U Trác và một thần khí long tộc cùng phong ấn kế bên địa hạch, thế này mới miễn cưỡng bù đắp tổn thất năng lượng địa hạch, mọi người thoát một kiếp.

- Bổn tọa cũng không ngờ U Trác chẳng những không chết mà còn tu luyện đến hậu kỳ thiên nguyên cảnh, chắc là trong địa hạch được đến ích lợi to lớn nào đó.

Táng Thiên Lão Nhân trong mắt lóe tia sầu lo, nói:

- Hậu kỳ thiên nguyên cảnh? Vậy chẳng phải là cùng đẳng cấp với Nhân Hoàng, Long Chủ ư? Hiện tại thiên hạ còn ai địch lại hắn được chứ?

Hồn Vũ tôn giả nhíu mày nói:

- Lão tổ, chẳng lẽ chúng ta phải từ bỏ Huyền Thiên ư?

- Từ bỏ? Hừ, điều này sao có thể.

Mắt Tuế Nguyệt Lão Ma lóe qua tia sắc bén, nói:

- Hiện giờ đại đế sắp xuất quan, nếu hắn không muốn chết thì sẽ không dám đối địch với chúng ta. Hơn nữa, một khi hắn biểu hiện ra thực lực thiên nguyên cảnh, không cần chúng ta ra tay đã có Kiếp tự tìm đến cửa.

Khi mọi người nói chuyện thì có kẻ kiềm không được lại tiến lên xuống tay với Phong Liệt.

- Khục khục khục khục, cơ duyên to lớn hiếm có trên đời, nếu các ngươi không muốn thì lão phu sẽ không khách sáo vậy!

Theo tiếng cười quái dị còn rỡ, một ông lão áo đỏ đầu trâu mặt ngựa xuất hiện bên mép tế đàn.

Người này dáng người nhỏ gầy, khuôn mặt khô lão, da mặt tràn đầy nếp nhăn bao lấy khung xương, như là thây khô bò ra từ quan tài vậy.

Nhưng thực lực của ông lão này thì không người dám khinh thường, uy nhiếp đỉnh địa nguyên cảnh mạnh mẽ bao phủ vạn dặm, mắt gian tà chớp lóe tràn đầy tham lam.

Rất nhanh có người nhìn ra thân phận của lã, Địa Minh Lão Quỷ, Nam Ly Giới tỏ sư khai sơn Địa Minh tông, một nhân vật tà đạo nổi danh vang vội.

Ông lão âm hiểm cười nhìn lướt qua Phong Liệt, rồi lập tức dùng cao ngọc bạch cốt cao hơn cả người lão cắm mạnh xuống đất.

Thoáng chốc hơi thở khiến người nghẹt thở tràn ngập, dọc theo mặt đất nhanh chóng lan hướng tế đàn.

- Liệt địa minh trảm!

*Ầm!*

Một tiếng vang rung trời, tế đàn bên dưới Phong Liệt và nguyên ngọn núi to chia năm xẻ bảy, tan vỡ, bụi đất bay đầy.

Đám người xung quanh đều nhìn ra được một kích của lão già kia tuy sắc bén nhưng chỉ là thăm dò mà thôi.

Nhưng không ngờ dù tế đàn bị hủy mà ánh sáng vàng bên trên mười dặm vẫn trôi nổi không hề hấn gì.

Còn Phong Liệt khoanh chân bên trong màn sáng thì không thèm nhướng mi mắt lên.

- Ha ha ha ha, Địa Minh Lão Quỷ, không lẽ ngươi chỉ có chút bản lĩnh đó à?

- Địa Minh Lão Quỷ, ngươi ba ngày không ăn cơm sao? Chút sức đó hình như không đủ xem nhỉ? Ha ha ha ha!

- …

Đám người ngẩn ra rồi cất tiếng cười khoa trương.

Địa Minh Lão Quỷ nhìn xung quanh, sắc mặt khó coi, mắt dần bắn ra sát khí.

- Hừ, bây giờ đã qua mười ngày rồi, lão phu thật sự không tin sẽ dẫn đến thiên phạt.

Địa Minh Lão Quỷ nặng nề hừ lạnh, vung tay áo, âm phong dấy lên cuốn không gian run rẩy.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người đoàn sáng vòng bên bồng trên trời và Phong Liệt ở bên trong bỗng nhiên biến mất, bầu trời trống rỗng, Địa Minh Lão Quỷ cũng biến mất tiêu.

- Nguy rồi, lão quỷ này định ăn mảnh!

.........

Phong Liệt mất hơn nửa ngày, hao phí một phần công đức thần huy rốt cuộc đem đại thần thông thôn phệ thôi diễn đến hoàn mỹ hoàn cảnh, kết quả này khiến hắn rất là vừa lòng.

Đến đây thì ánh sáng vàng quanh người hắn chưa đến hai mươi dặm, chút thần huy dùng để tăng tu vi đã như muối bỏ biển. Phong Liệt trầm ngam một chút, quyết định dùng nó thôi diễn vài thức kỹ năng.

Nhưng lúc này phong cảnh trước mặt hắn thay đổi, dường như đang ở trong tiểu thiên địa tràn ngập tử khí.

Trời đất này phạm vi khoảng mười vạn dặm, mặt đất núi trập trùng nhưng không có chút sức sống, trải rác xương trắng, không trung âm vụ lượn lờ, tử khí nặng nề.

- A? Dám đem lão tử thu vào không gian bổn mệnh, lão già này thật to gan đấy chứ.

Phong Liệt ngẩn ra rồi thầm cười lạnh.

Hắn vừa nhìn liền biết chắc đã bị Địa Minh Lão Quỷ thu vào không gian bổn mệnh chỉ cường giả địa nguyên cảnh mới có.

Trong không gian này thực lực của hắn sẽ bị suy yếu rất nhiều, có thể nói cực kỳ bất lợi cho hắn.

Nhưng thu người khác vào không gian bổn mệnh của mình là một chuyện khá nguy hiểm. Nếu như không gian bị đánh nát thì tu vi như dã tràng se cát, thông thường chỉ khi đối phó võ giả tu vi thấp hơn mình mới bất ngờ thu đối phương vào không gian bổn mệnh để phòng ngừa đối phương chạy trốn.

Địa Minh Lão Quỷ xuất hiện trên một ngọn núi nhỏ cách trăm dặm, nét mặt khó giấu nỗi vui sướng, từ xa truyền âm nói:

- Tiểu tử, niệm tình ngươi tu hành không dễ, chỉ cần đem Huyền Thiên và còn sót lại công đức thần huy đưa ra thì lão phu có thể cho ngươi một con đường sống.

Nếu lão dám thu Phong Liệt vào thì đương nhiên ăn chắc hắn, dù sao mười ngày trước hắn chỉ là một võ giả đỉnh thánh hoàng cảnh, hiện tại dù đạt đến hậu kỳ địa nguyên cảnh thì chưa chắc có thể phát huy ra thực lực hậu kỳ địa nguyên cảnh.

- Ồ?

Phong Liệt lạnh lùng cười, trực tiếp đánh ra một thôn phệ vòng xoáy đường kính trăm dặm. *Vèo!* một tiếng nuốt hết số ánh sáng vàng còn lại.

Ngay sau đó, trong tay của hắn đột nhiên hiện ra bóng kiếm vàng dài bảy thước, uy nhiếp thần khí hùng hồn khuếch tán làm tiểu thiên địa xao động.

Địa Minh Lão Quỷ con ngươi co rút, biểu tình nghiêm túc hơn nhưng càng nhiều tham lam tăng vọt, mắt sáng rỡ.

Lão sống vài chục vạn năm, đây là lần đầu tiên thấy thần khí, lòng tham khó thể đè nén, hít thở nặng nề hơn.

- Lão già, nếu ngươi đã biết Huyền Thiên trong tay ta còn dám để ta tiến vào, ta không thể không khâm phục lá gan của ngươi.

Phong Liệt âm trầm cười, vung một luồng kiếm quang chém hướng thân hình khô gầy phía xa.

*Vèo!*

Một kiếm quang vàng dài vạn dặm vạch ra trong tiểu thiên địa âm u, chiếu rọi trời đất ánh vàng.

- A? Chết tiệt, dừng tay!

Khi kiếm quang xuất hiện thì Địa Minh Lão Quỷ biến sắc mặt, ánh mắt sợ muốn chết.

Bị Huyền Thiên tỏa định khiến lão thấy vô cùng nguy hiểm, lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Nhưng dường như lão đã quên bản thân đang ở trong không gian bổn mệnh.

*Ầm! Ầm! Ầm!*

Một tiếng trời sập đất nứt gầm rú vang lên, chn trời toét ra một lỗ hổng to cỡ vạn dặm, rồi thì cả không gian bắt đầu tan vỡ.

Địa Minh Lão Quỷ vẻ mặt ngây ngốc nhìn không gian điên cuồng sụp đổ, lòng vừa kinh vừa giận, rối đến thắt cả ruột. Truyện được copy tại Truyện FULL

Lão vốn tưởng sẽ dễ dàng bắt lấy Phong Liệt, lúc này mới phát hiện lão đánh giá uy lực thần khí quá thấp rồi, cũng đánh giá sai thực lực của Phong Liệt, tình hình trước mắt hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của lão.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play