"Ngu ngốc!"
Ở sâu trong đầu óc hắn, vang lên một tiếng chửi tức tối muốn bể phổi, con ngươi Đường Thiên mất đi tiêu cự, thoáng cái co rút lại nhọn như châm!
Ngay sau đó Lương Phong nhìn thấy một màn quỷ dị vô cùng.
Hai tay Đường Thiên run lên, chậm rãi nâng lên trên.
Hai tay của hắn dường như nâng vật nặng tựa thiên quân, có mấy milimét ngắn ngủi mà cả người hắn ướt đẫm mồ hôi.
Cắc cắc cắc, xương cốt trên thân Đường Thiên dường như phải chịu áp lực cực lớn, phát ra thanh âm ghê cả răng.
Đường Thiên tựa như một người khác, rõ ràng vẫn là khuôn mặt kia, nhưng mà Lương Phong lại cảm giác hình như đó là một người khác. Môi Đường Thiên bặm chặt, dù cho khí lực toàn thân vận đến cực hạn, nhưng khuôn mặt chẳng chút dữ tợn, lại toát ra một luồng lãnh băng hờ hững không thể mô tả.
Nhưng mà lực chú ý của Lương Phong nhanh chóng bị hai tay Đường Thiên hấp dẫn.
Cảm giác Lương Phong rất nhạy cảm, ông có thể cảm thụ được, mỗi khi hai tay Đường Thiên nâng lên một tấc, tinh lực xung quanh đều xảy ra biến hóa rõ ràng.
Tựa như...
Tê!
Y phục trên thân Đường Thiên, bỗng nhiên xuất hiện một lỗ hổng, tựa như bị kình khí sắc bén cắt phá.
Tê tê tê!
Vô số kình khí sắc bén, ầm ầm hướng bắn ra bốn phía.
Sắc mặt Lương Phong khẽ biến, không tốt, là kiếm mang!
Cơ hồ là vô thức, hai tay ông kết ấn, quang mang thổ hoàng sắc từ bên trong thân ông nở ra, một ngọn núi cao bằng đầu người che ở trước mặt.
Phốc phốc phốc!
Kiếm mang như hạt mưa chìm vào trong ngọn núi, vừa ổn định thì Lương Phong hoảng sợ, đột nhiên bứt ra vội vàng thối lui, thân hình nhoáng lên, di chuyển tới hơn 20 trượng!
Phanh!
Ngọn tiểu sơn ầm ầm vỡ nát.
Lương Phong cơ hồ không thể tin vào hai mắt của mình, Bất Động Phong của bản thân vậy mà lại dễ dàng bị phá như thế...
Vũ kỹ Lương Phong trọng công nhẹ thủ, nhưng mà sau khi đến Thánh giai, ông để tâm suy nghĩ mấy chiêu chuyên môn phòng thủ, chiêu Bất Động Phong này là một trong số đó. Dùng hồn vực dựng lên ngọn núi, về kết cấu bên trong, ông tham khảo rất nhiều kết cấu thuẫn mang. Bên trong Bất Động Phong nho nhỏ có chín tầng phòng hộ, cái này là tác phẩm ông đắc ý.
Chuyên để chống lại Thánh giai, không phải dễ dàng bị phá hỏng. Nhưng tại trước những kiếm mang này, vậy mà lại giống như giấy vậy.
Cái tên này rõ ràng không tu luyện qua kiếm pháp... Lương Phong nhìn Đường Thiên tựa như gặp quỷ.
Hai tay Đường Thiên cuối cùng cũng nâng đến trước ngực, khuôn mặt hờ hững kia cuối cùng có một tia biến hóa thần thái.
Thực sự là làm người ta không có biện pháp... Cùng thân thể với một tên ngu, thực quá nguy hiểm rồi...
Tuy nhiên, cái vận khí của con hàng loại hai này dường như cũng chẳng tệ lắm...
Hắn đọc nhanh như gió mà xem hết pháp môn Đại Hùng Tinh Thần Tán. Một lát sau, đã có lĩnh ngộ.
Người âm hiểm xảo trá giống như ta, mỗi lần đều bị con hàng loại hai này bức làm người tốt miễn phí. Cái thế giới này, thực sự là làm người ta luôn phải bất đắc dĩ...
Lần này, không biết bản thân lại phải ngủ say bao lâu... Quả nhiên, bản thân không thể tranh đoạt quyền chủ đạo cùng cái con hàng loại hai này, chẳng lẽ đã sớm định thất bại sao?
Uy, ngươi có thể ứng phó được không?
Được rồi, kỳ thực bản thân cũng không được quyền chọn lựa, ngủ say thôi thì tốt hơn so với chết...
Hoặc là...
Lực chú ý của Đường Thiên đặt trên Thủy Hùng Hoang Cốt. Thủy Hùng Hoang dường như cảm nhận được nguy hiểm, oạch một cái, từ trong thân thể Đường Thiên bay ra, phập phềnh ở đỉnh đầu Đường Thiên.
Đến khối xương cũng trộm cướp như thế...
Con hàng loại hai, ngươi hẳn là cảm thấy xấu hổ đi chứ...
Tinh lực không ngừng nỗ lực hạ xuống. Trong cơ thể hắn dần dần hình thành một vòng xoáy. Thời gian trôi qua, vòng xoáy không ngừng mạnh lên, tốc độ xoay tròn không ngừng gia tăng, càng ngày càng cuộn trào mãnh liệt.
Hồn diễm của Đường Thiên vừa đúng ở chính trung tâm vòng xoáy, theo vòng xoáy không ngừng gia tốc, vòng xoáy đang không ngừng tăng lớn, tinh lực xung quanh hồn diễm không đẩy mà chuyển dời hướng ra phía ngoài. Hồn diễm tựa như ở mắt bão.
Bắt ta tỉnh lại rồi lại muốn ta làm ngủ say, con hàng loại hai, ngươi tưởng là sẽ tiện nghi cho ngươi như thế?
Trên mặt Đường Thiên bỗng dưng hiện ra một nụ cười lạnh lẽo.
Lương Phong suýt nữa cho rằng bản thân hoa mắt, ách, cái đứa gia hỏa như bệnh tâm thần kia, vậy mà trên mặt lại xuất hiện "nụ cười tươi" nhìn rất xa hoa như thế? Gia hỏa này luôn luôn nhếch miệng cười ngây ngô mới đúng chứ lại...
Hai tay Đường Thiên trầm trọng, chậm rãi nặn ra một cái kiếm quyết kỳ quái.
Kiếm qua*!
* qua: cơn xoáy, cơn lốc
Tê tê tê, âm thanh tê tê làm người ta khiếp đảm, vang lên trong cơ thể Đường Thiên. Tinh lực vòng xoáy đột nhiên biến thành vô số dòng chảy thật nhỏ, mỗi một đạo tế lưu đều sắc bén như kiếm.
Mỗi một dòng chảy tan vỡ đều sáng lên quang mang nhàn nhạt, tựa như vô số tế kiếm tụ lại ở vòng xoáy.
Kiếm mang!
Kiếm mang sáng lên, tựa như cối xay cao tốc xoay tròn, điên cuồng mà mài, mà ma sát hồn diễm.
Hồn diễm của Đường Thiên sáng chói những tia lửa.
Lương Phong ngơ ngác mà nhìn cách đó không xa, Đường Thiên được vô số kiếm mang bao quanh, mỗi một đạo kiếm mang đều rực sáng chói mắt, xoay quanh thân thể Đường Thiên, xoay tròn thật nhanh.
Thật nhiều kiếm quang.
Sắc mặt Lương Phong tái nhợt, ông kiến thức rất rộng rãi. Cảnh tượng quỷ dị trước mắt, làm ông đột nhiên nhớ tới một loại phương pháp tu luyện phi thường cực đoan từng xem qua tại điển tịch.
Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp!
Lương Phong chưa từng nhìn thấy tận mắt thấy Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp, nhưng ông lại trăm phần trăm khẳng định, phương phát đang được Đường Thiên tiến hành trước mắt, chính là Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp trong truyền thuyết. Nguồn tại http://Truyện FULL
Phương pháp được công nhận là tàn khốc nhất!
Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp, không biết người nào sáng chế, vẫn còn truyền lưu trong kiếm giả nhưng lại hiếm có người dám nếm thử. Các loại phương pháp tôi rèn hồn pháp khác đều có nguyên lý giống nhau, đều là dùng chân lực rèn luyện võ hồn. Nhưng Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp lại khác, nó là dùng kiếm mang rèn luyện võ hồn, cái này cũng là nguyên nhân mà được công nhận là tàn khốc nhất tôi rèn hồn pháp.
Chân lực rèn luyện võ hồn, cái quá trình này cực kỳ thống khổ. Nhưng chân lực dù sao cũng đã trải qua kinh mạch luyện hóa, tính nhu hòa cao, thương tổn rất nhỏ. Mà kiếm mang, là vô cùng cực đoan, năng lượng đầy tính sát thương. Để đưa nó tới rèn luyện võ hồn, cái loại thống khổ này có thể nói là cực hình. Mà Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp thì càng tiến thêm một bước, dòng xoáy do vô số kiếm mang hợp thành, giống như cối xay cao tốc rèn luyện võ hồn, loại thống khổ này hiếm có người có thể chịu đựng được.
Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp không phải là cái bí mật bất truyền gì, rất nhiều kiếm võ giả đều biết, nhưng mà lại cực ít người dám nếm thử. Ngoại trừ dũng khí ra thì trong lịch sử, xuất hiện qua rất nhiều tiền lệ bởi vì không thể chịu đựng được thống khổ Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp mà sụp đổ bỏ mình.
Cho nên khi Lương Phong nhìn thấy xung quanh Đường Thiên đầy những dòng xoáy kiếm mang điên cuồng lượn lờ xoay tròn thì trợn tròn mắt.
Lương Phong bị chấn trụ rồi!
Đột nhiên Đường Thiên toát ra kiếm pháp gì gì đó, khiến ông cảm thấy rất nghi hoặc, nhưng đó là bí mật Đường Thiên, ông chẳng có ý tứ điều tra. Mà Đường Thiên có can đảm dùng Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp làm ông bị chấn động thật sâu.
Tuy rằng hơi ngốc nhưng lại thật là dũng mãnh vô song!
Dù cho năm xưa Yến Vĩnh Liệt lấy dũng mãnh gan dạ mà nổi danh cũng tuyệt không dám dùng Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp!
Đủ tàn nhẫn!
Lần đầu tiên trong lòng Lương Phong sinh ra ý bội phục. Lúc trước ông đầu nhập vào nhóm Đường Thiên, chẳng qua là suy tính xuất phát từ tình thế, nhưng mà giờ này khắc này, lòng kính nể của ông đối với Đường Thiên, là kính nể từ bản năng với một gã võ giả.
Chỉ riêng cái phần dũng khí cùng ngoan cường này, tiền đồ người này tất nhiên không thể hạn lượng! Tương lai Đại Hùng Tinh tất nhiên sáng lạn!
Bỗng nhiên Lương Phong đầy lòng tin với tương lai.
Quả nhiên không hổ là Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp...
"Đường Thiên" đau đến méo mó gương mặt, hắn cảm giác được ý thức bản thân đang nhanh chóng mơ hồ, hắn biết rõ bản thân sắp rơi vào trạng thái ngủ say.
Khóe miệng của hắn, bỗng nhiên hiện lên tiếu ý.
Con hàng loại hai cứ hưởng thụ thoải mái đi...
Ý thức Đường Thiên từ từ khôi phục, thống khổ không gì sánh bằng từ sâu trong hồn diễm truyền tới từng ngóc ngách toàn thân.
"A a a a..."
Tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế tức thì vang vọng khắp Hùng Trứng.
Chợ mới của Hùng Thủ ngày càng hưng thịnh, nó chỉ cách Hùng Trứng chừng 50 dặm. Đại đa số là cư dân gốc chợ Hùng Thủ, trị an nơi đây rất tốt.
Trong quá trình sửa trị vừa rồi, Long Thủ Tĩnh dẫn theo mấy tên võ giả Hoàng Kim xông vào mấy gia tộc không trung thực, bắt trực tiếp tộc trưởng áp giải đi làm những người khác trong gia tộc đều câm như hến.
Long Thủ Tĩnh phụ trách các công tác ở Hùng Thủ thành, từ Tiên Nữ thương minh rót sức sống vào thị trường, tân Hùng Thủ thành đã bắt đầu tỏa sáng sinh cơ, thị trường cũng trở nên rất thịnh vượng.
Võ giả ở lại đa số là võ giả sinh hoạt, đối với việc lợi dụng bọn họ như thế nào, Tiên Nữ thương minh có kinh nghiệm phong phú.
Tuy nhiên gần đây, chuyện mà mọi người thảo luận nhiều nhất là Hùng vương Bệ Hạ.
Đương nhiên, tuyệt đại đa số võ giả Đại Hùng tinh đều không nguyện ý xưng hô như thế, các loại tầng tầng lớp lớp chuyện ngu xuẩn của Đường Thiên được lời đồn truyền lưu ra, bọn họ đều thích gọi Đường Thiên là "Đại Hùng xuẩn chủ".
Trong trà điếm mấy tên rảnh rỗi vừa uống trà vừa thảo luận.
"Sách sách, bây giờ là ngày thứ mấy rồi?" Một lão đầu nhấp ngụm trà, không ngẩng đầu lên hỏi bâng quơ. Tiếng gào thét thê thảm từ Hùng Trứng xa xăm vẫn có thể nghe được. Chuyện xuẩn chủ dùng Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp vang động khắp Hùng Thủ thành, thành chuyện mà mọi người thích đàm luận nhất sau khi trà dư tửu hậu.
"Ngày thứ sáu!" Một lão đầu khác khoa tay múa chân một cái.
"Còn không phải nói, xuẩn chủ tuy rằng hơi ngu ngu, nhưng mà cái luồng ngoan lực này có điểm mạnh mẽ. Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp, bao nhiêu năm không ra kẻ cố chấp như vậy?"
"Đã nhiều năm rồi, tuy nhiên còn phải xem đã, qua được, vậy mới là chân nam tử!"
"Đúng, phải xem tiếp đã! Nếu như hắn thật có thể qua, vậy cái vị trí Hùng vương này, hắn tới ngồi cũng không hẳn không thể!"
"Lão Miêu đầu, lời ngươi là cái ý tứ gì? Không lẽ, ngươi nhanh như vậy đã quên mất Vĩnh Liệt vương?"
"Họ Hà kia, đừng dùng lời để lăng nhục ta. Ai là Hùng vương, đối với lão nhân ta mà nói, cũng vậy mà thôi. Lão nhân không có bản lĩnh gì, chỉ phục chân nam tử! Xuẩn chủ nếu thật qua cái tao đoạn này, Vĩnh Liệt vương thua ở trên tay hắn, cũng không có lời nói gì có thể nói! Thua thế nào không cần nói, thua ở chân anh hùng trên tay mới để người ta chịu phục."
Xung quanh có người liên tục gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy!"
...
Trong một phòng trên lầu, ba vị võ giả trang phục phổ thông đang ngồi xúm lại. Âm thanh nghị luận dưới lầu, cách vách truyền rõ ràng vào trong tai ba người.
Ba vị võ giả, hai nam một nữ, mỗi người cứ một phương.
"Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp, cái tên Đường Thiên này quả thực là không muốn sống nữa." Nam tử thô mi đầu trọc nhìn qua phúc hậu thành thật nói: "Lẽ nào hắn biết chúng ta muốn động thủ? Dùng loại phương pháp này tự bảo vệ mình?"
"Không có khả năng." Nữ tử một thân trắng tinh, dung nhan mỹ lệ, nhưng mà thần sắc lành lạnh: "Chúng ta lại có vẻ không xem trọng hắn, hắn cũng là tân hùng vương. Nếu như hắn có được tin tức, làm sao lại không có thủ đoạn? Huống hồ, xung quanh hắn còn có cường giả như Lương Phong."
"Đúng vậy." Văn sĩ trung niên ngồi ở đối diện nữ tử mở miệng: "Vậy chỉ có thể là hắn bản thân dùng Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp, bao nhiêu năm không có ai dùng rồi? Người này tính tình ngoan lệ, lần này không trừ, ngày sau tất thành đại địch chúng ta."
"Trừ bỏ thế nào?" Đầu trọc nam tử hừ lạnh: "Tinh lực toàn bộ Đại Hùng tinh đều tụ tập và tuần hoàn trên thân hắn, kiếm mang xung quanh hắn dày tới mức nào đây? Ngươi là người sử kiếm, ngươi nói đi."
Trung niên văn sĩ tỏ ra cực kỳ bất đắc dĩ: "Hiện tại kiếm mang xung quanh hắn, tối thiểu dầy tới 20 trượng."
Đầu trọc nam tử buông tay: "20 trượng Kiếm qua, tỉnh lại hết cả đi, dù sao hồn vực ta tuyệt đối không đỡ được."
Trên mặt Bạch y nữ tử hiện lên vẻ kinh sợ: "20 trượng à, Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp sao có khả năng dầy như vậy? Nếu như ta nhớ không lầm đã từng xuất hiện Kiếm qua dày nhất cũng chỉ có 5 trượng thôi."
"Không." Trung niên văn sĩ lắc đầu: "Là 7 trượng, 700 năm trước điên Kiếm thánh Lâm Triêu Quang."
Ba người thoáng cái trầm mặc, mọi người đều có cảm giác không biết nên nói cái gì cho tốt.
Một lát sau, trung niên văn sĩ cười khổ nói: "Hy vọng hắn bị vặn tan là tốt rồi."
Đầu trọc nam tử cười nhạt: "Đừng có nằm mộng, cái gã gia hỏa này kêu gào thê thảm đến ta cách những 20 dặm cũng có thể nghe được!"
Ba người lại trầm mặc, mọi người lại không biết nên nói cái gì cho tốt.
Hùng Trứng.
"A a a a..."
Đường Thiên kêu thảm thiết, vang vọng toàn bộ Hùng Trứng.
Toàn bộ võ giả Sài Lang, tất cả đều liều mạng mà ngồi tu luyện ở trên dây thừng, tiếng gầm gào của Lưu Trung Quang thỉnh thoảng vang lên.
"Nghe đi! Nghe đi! Tiếng kêu rên có bao nhiêu dũng cảm! Tất cả đều phấn chấn tinh thần cho ta, Lang Vương Bệ Hạ các ngươi dũng cảm như thế, cố gắng như thế, các ngươi còn có cái lý do gì lười biếng?"
"Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp, được công nhận là tôi rèn hồn pháp tàn khốc nhất, so chịu đựng thống khổ với Lang Vương Bệ Hạ các ngươi, hiện tại các ngươi chịu thống khổ chỉ là gãi ngứa! Sai rồi! Đến gãi ngứa cũng chưa đáng! Xấu hổ chưa, xấu hổ chưa, nhiệt huyết sôi trào đi, tu luyện, chỉ có tu luyện, liều mạng mà tu luyện, điên cuồng mà tu luyện, bất chấp tất cả mà tu luyện, các ngươi mới được đối diện với Lang Vương các ngươi!"
Lưu Trung Quang tựa như biến thân thành lang nhân, đạp dây thừng, dọc theo đường đốc thúc, trong miệng không ngừng rít gào.
A Đức Lý An đứng ở một cửa, nhìn thấy trên dây thừng dày đặc chi chít võ giả Sài Lang, không quay đầu lại hỏi: "Mật độ tinh lực được bao nhiêu?"
A Tú nhìn thoáng qua số liệu, lãnh tĩnh nói: "Đã gần 40%, mấy ngày nay biên độ tăng lên rất lớn, Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp tựa hồ đối với mật độ tinh lực có vẻ tăng lên."
"Bình thường." A Đức Lý An gật đầu, kinh nghiệm ông phong phú, liếc mắt liền nhìn ra vấn đề then chốt trong đó: "Lúc trước tinh lực tụ tập, là do Thủy Hùng Hoang, nhưng hấp lực cũng không mạnh lắm, kiếm qua sản sinh vòng xoáy, tác dụng đối với quá trình tụ tập tinh lực càng thêm rõ ràng. Tinh lực toàn bộ Đại Hùng Tinh đều tụ tập cả nơi đây, mật độ tinh lực bên ngoài sẽ giảm xuống trình độ nhất định nào đó."
A Tú bừng tỉnh: "Thế không phải là mật độ này chỉ là tạm thời sao?"
"Ừ, vì vậy bảo Trung Quang nắm chặt chút, một khi bỏ lỡ khoảng thời gian này, lần sau sẽ rất khó gặp được." A Đức Lý An dặn dò.
"Không cần nhắc nhở rồi." A Đức Lý An liếc tràng diện dày đặc chi chít võ giả Sài Lang bên trong kia một cái, cảm khái nói: "Bọn họ đã phi thường liều mạng rồi. Nói thật à, tuy rằng những võ giả Sài Lang này thiên phú bình thường, nhưng chăm chỉ khắc khổ, ta du lịch nhiều chòm sao như vậy cũng chưa hề thấy."
Khuôn mặt A Tú lộ ra vẻ tán đồng, những võ giả Sài Lang này đích xác chịu khổ chịu cực.
Mỗi người chỉ có sợi dây dài nửa mét để đặt chân, hoàn cảnh tu luyện gian khổ cực đoan như thế, nếu mà là chỗ khác các học viên đã sớm oán giận khắp trời, bọn họ sẽ yêu cầu tĩnh thất cách âm, sẽ yêu cầu phòng có thể trả phí để có điều kiện tốt hơn. Thế nhưng những võ giả Sài Lang này, không ai oán giận, mỗi người ngồi trên dây thừng cả ngày ròng. Đói bụng gặm lương khô, khát thì uống trong bình nước mang theo.
Không ngủ không nghỉ, loại tu luyện điên cuồng này, trước đây A Tú không phải không thấy. Mỗi học viện thế nào cũng sẽ có mấy người tu luyện điên cuồng như vậy, chẳng có gì lạ.
Thế nhưng khi 100 vạn người đều như vậy, tràng cảnh như vậy mang đến tính xung kích không gì sánh bằng.
Thực sự là một đám gia hỏa đáng sợ.
Bọn họ trầm mặc ít lời, ngoại trừ yên lặng tu luyện, rất ít khi nói chuyện. Nhưng mà mỗi khi nhìn thấy bọn họ mở mắt đều hiện lên một vẻ cuồng nhiệt, A Tú luôn luôn cảm thụ được một loại áp lực vô hình.
Cái luồng áp lực vô hình này làm cho nội tâm hắn luôn luôn không tự chủ mà run rẩy.
Điên cuồng mà tu luyện như thế, thiên phú quá phổ thông cũng có thể đạt được thực lực không tầm thường. Mà khi 100 vạn đều phát triển, đó là đáng sợ thế nào!
Hơn nữa, bọn họ còn có một vị thủ lĩnh càng thêm đáng sợ...
Ánh mắt A Tú hướng tới chính trung tâm, cái thân ảnh kia được kiếm quang tầng tầng bao vây.
Tiếng gào thét thảm thiết không dứt bên tai, nhưng mà trên mặt A Tú không có chút trào phúng nào mà là bội phục. Cho đến ngày nay, hắn mới chân chính chịu phục, thua ở trên tay người như vậy không có chút sỉ nhục nào.
"Lão sư, Kiếm Qua Tôi Hồn Pháp sẽ duy trì bao lâu?" A Tú nhịn không được hỏi.
"Rất khó nói." Ánh mắt A Đức Lý An cũng rơi trên thân Đường Thiên: "Nhưng mà ngắn nhất cũng phải một tháng."
Một tháng...
Con mắt A Tú thoáng cái trợn tròn, cực hình như vậy, vậy mà lại duy trì liên tục một tháng, gia hỏa này chịu đựng được sao...
A Đức Lý An) lườm một cái, liền thu hồi ánh mắt: "Làm thật tốt chuyện của bản thân chúng ta đi. Mật độ tinh lực 40%, cái này đã là cấp bậc Hoàng Đạo rồi, một tháng nếu như không có chút thành quả nào thì quá mất mặt."
A Tú sửng sốt, nhưng mà lại gật đầu: "Lão sư nói rất phải."
Dạy học sinh như thế nào, tuyệt đối không phải chuyện dễ làm. Mỗi một học sinh đều có sở trường đặc biệt khác nhau, lão sư giỏi phải tùy tài năng tới đâu mà dạy tới đó.
Kinh nghiệm A Đức Lý An rất phong phú, khi ông biết được bản thân phải bồi dưỡng 100 vạn người thì ông làm chuyện thứ nhất là từ trong những võ giả Sài Lang này, chọn lựa lão sư.
Cái này rất thuận lợi, chỉ cần chọn lựa những trưởng lão có uy tín là xong.
Căn bản không cần phải lo lắng bọn họ không nghe mệnh lệnh, tính phục tùng những võ giả Sài Lang này, quả thực tốt tới mức đến A Đức Lý An cảm thấy bất khả tư nghị. Ngươi bảo bọn họ làm cái gì, bọn họ liền không chút ý kiến gì mà làm, chưa bao giờ hỏi lại vì sao.
Nếu tình huống bình thường, A Đức Lý An còn sẽ ngại học viên vô cùng khô khan như vậy, nhưng mà đối diện số lượng lớn như thế, thời gian ngắn như thế, trong lòng ông cảm thấy rất may mắn.
Ông chuẩn bị mấy hạng trắc thí giản đơn, sau đó chia những võ giả Sài Lang này làm mấy loại cơ bản, sau đó phân biệt định ra kế hoạch tu luyện khác nhau.
Trong những võ giả Sài Lang này, rốt cuộc có thể ra bao nhiêu cường giả bao nhiêu Thánh giai, ông không biết được.
Nhưng mà để trình độ những võ giả Sài Lang này đề thăng hai giai, ông có mười phần nắm chắc. Ông không có chút kiêu ngạo nào, chỉ cần người hơi có kinh nghiệm dạy học liền có thể làm được như thế, những người Sài Lang này quá kiên nhẫn quá khắc khổ rồi. Ông có thể làm chỉ là rút ngắn thời gian này.
Nếu toàn bộ tăng lên hai giai mà nói...
Bản thân A Đức Lý An cũng cảm thấy hít thở không thông, dường như ông nhìn thấy một đợt sói triều làm người ta run rẩy, cuốn bay tất cả Thiên lộ!