Edit: Mavis Clay

Yêu Yêu nhào vào ngực Vân Phong tham lam cọ tới cọ lui, Vân Phong cũng vội vàng đưa hai cánh tay ôm lấy cô bé, mấy ngày nay Yêu Yêu bị Tư Văn giữ chặt, không thấy Vân Phong có hơi không vui, lúc này nàng đang rất vui, trên mặt là nụ cười không thể nén được.

Tư Văn đi tới, “Hôm nay ta muốn đi, đưa cô bé trở lại.”

“Ngươi phải đi?” Vân Phong ngẩng đầu, đôi mắt hẹp của Tư Văn thoáng hiện nụ cười, “Sao thế, không muốn ta đi sao?”

Vân Phong giật mình, sắc mặt của hai người đàn ông bên cạnh trầm xuống, vẻ mặt Tư Văn chợt lạnh, sau đó chuyển đổi tương đối nhanh, “Nói đùa thôi.”

Vân Phong lúng túng giật khoé miệng, người đàn ông này… có ý gì? Mắt Tư Văn quét qua ba người, không nói hai lời xoay người bỏ đi, lúc này Ngao Kim kêu lên, “Đợi đã!”

Tư Văn ngoái đầu xoay người lại, Vân Phong và Khúc Lam Y nhìn Ngao Kim, hắn đảo mắt, “Có lẽ chuyện này ngươi có thể giúp một tay.”

Lông mày Tư Văn nhướng cao, khó hiểu nhìn Ngao Kim, hắn kể lại chuyện sơ lược một lần, mắt hơi loé lên, “Chỉ có ngươi ngại hay không thôi.”

Vân Phong và Khúc Lam Y giật mình, sau một hồi im lặng Tư Văn lạnh lùng lên tiếng, “Không phải ý ngươi là để ta đi theo Vân Phong đấy chứ?”

Ngao Kim gật đầu, “Đúng là như thế, cũng là vì chuyện Liên Minh Đông Tây, Hiên Dật tính toán Vân Phong, chẳng phải ngươi cũng đã nói người nào động tới Vân Phong thì là kẻ địch của Giao Nhân tộc sao?”

Tư Văn lạnh lùng nhếch môi, “Thiếu Chủ Kim Long, hình như có vài chuyện ngươi vẫn chưa rõ, ngươi không thể rời bỏ Long tộc, thì ta có khả năng bỏ Giao Nhân tộc sao?”

“Điều này không cần ngươi phải lo lắng, Long tộc sẽ thay ngươi trông chừng Giao Nhân tộc, sẽ không tạo ra chuyện lớn gì, huống hồ trước khi ngươi đi đã bố trí cặn kẽ rồi không phải sao?”

Tư Văn hừ lạnh, “Cho dù là thế, ta cũng không phải là nhân tố tốt nhất đi theo Vân Phong.”

“Không, ngươi là nhân tốt tốt nhất.” Khúc Lam Y đứng dậy, mắt hơi loé lên, Vân Phong ngạc nhiên, “Lam Y, sao chàng…”

Khúc Lam Y sau một hồi trầm tư thì nói, “Nếu Ngao Kim có thể cùng đồng hành cùng chúng ta đúng là thượng sách, nhưng đúng như tiểu Phong Phong nói, Ngao Kim không thể bỏ hết mà rời Long tộc quá lâu, dù sao Huyết Hồn cũng chưa hề giảm sự hứng thú với Long tộc, một khi Long tộc để lộ sơ hở, Huyết Hồn sẽ không tiếc giá nào ra tay, đến lúc đó nếu Long tộc tổn hại thì sẽ gây bất lợi với chúng ta.”

“Thế thì liên quan gì tới ta?” Lông mày Tư Văn nhướng cao, Khúc Lam Y cười nhạt, “Hiển nhiên việc này hoàn toàn là do tự nguyện, Giao Nhân tộc Vương đặt nặng trách nhiệm thật khiến người ta phải kính nể, chẳng trách hơi đạm mạc với thân tình.” DiênđanLêQuyĐôn

Tư Văn sững sờ, tầm mắt lập tức dời sang Yêu Yêu, đôi mắt lam ngập nước của nàng nhìn Tư Văn, ánh mắt hai người giao nhau, thần sắc Tư Văn phức tạp, nếu có thể hắn thật sự muốn để đứa trẻ kia ở bên cạnh mình, hắn sao có thể chịu được máu mủ chia lìa? Huống hồ Yêu Yêu còn bị người mang đi ngay thời điểm còn trong trứng, vất vả lắm mới trở lại bên cạnh hắn, đây chính là con của hắn. Nếu không phải Yêu Yêu tự nguyện, hắn cơ bản không cho phép nàng khế ước với Vân Phong.

“Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải cũng có thể…” Vân Phong nói, Khúc Lam Y cắt ngang, “Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải đối với Hiên Dật thế nào chắc hẳn đã biết, hai người họ có đi theo có lẽ Hiên Dật cũng đã sớm chuẩn bị đối sách, tuy nhiên là Giao Nhân tộc Vương thì có lẽ Hiên Dật sẽ không ngờ tới, người đồng hành cùng chúng ta sẽ là hắn.”

Vân Phong trầm tư, hoá ra là thế… Tư Văn hoàn toàn là xa lạ với Hiên Dật, y không thể nào do thám được tất cả từ Tư Văn, nói như vậy thì Hiên Dật sẽ có phần nào kiêng kỵ với Tư Văn, hành động cũng sẽ bớt càn rỡ, dù là Tư Văn phía bên bọn họ cũng không iết lá bài tẩy.

“Cho dù ngươi nói vậy…” Tư Văn nói, trong lòng vẫn hơi băng khoăn, mắt Vân Phong hơi loé lên, lay lay Yêu Yêu trong lòng, nàng lập tức ngẩng gương mặt nhỏ nhắn, mềm mại gọi Tư Văn, “Cha…”

Tim Tư Văn lập tức mềm nhũn.

“Được, ta đi.” Tư Văn nói, ngay cả hắn cũng không chống nổi thân tình hấn dẫn, thời gian hắn và Yêu Yêu ở cạnh không được nhiều, hắn rất muốn ở cùng với con mình, đây là tình cảm giống nhau giữa con người và ma thú. mavisclay.editor.

“Nếu Giao Nhân tộc Vương đã đồng ý thì tốt rồi.” Khúc Lam Y cười, nhìn lại Ngao Kim, bây giờ đành phải như thế, phía bên này có nhiều ẩn số cũng bảo đảm hơn.

Tư Văn ở lại đi với Vân Phong và Khúc Lam Y, Ngao Kim thì chuẩn bị rời đi, chỉ lặp lại vài lời dặn dò với Vân Phong, nếu có chuyện gì thì cứ gọi hắn, bất luận đang ở đâu làm gì hắn cũng sẽ chạy tới ngay lập tức, về phần Giao Nhân tộc, Ngao Kim đã đồng ý sẽ để Long tộc chú ý tới, để Tư Văn có thể yên tâm mà đi.

Tư Văn thì không nói gì, trước khi rời khỏi Vô Tận Hải hắn thực sự đã sắp xếp, rời một khoảng thời gian cũng không sao, Ngao Kim từ biệt rời đi, Tư Văn ở lại, chuyện vẫn luôn tiến triển theo cách khó tin.

Yeu Yêu trước giờ đều ở cùng với Tư Văn, Vân Phong không có ý định thu lại nàng vào nhẫn khế ước, dù sao cũng nên để cô bé bên cạnh Tư Văn nhiều hơn, thế nào cũng là huyết mạch tình thân.

Diêm Minh thấy nhóm ba người như thế không khỏi kinh ngạc, nhưng sau đó không hỏi nhiều điều gì, chỉ hỏi Vân Phong khi nào lên đường, Hiên Dật và Bặc Nguyên Di Sinh bên kia mặc dù không thúc giục, nhưng tính khí Bặc Nguyên Di Sinh dường như đã không nhịn được nữa.

Vân Phong để Diêm Minh nhắn lời, ba ngày sau sẽ rời khỏi Ảnh Ly thành, Diêm Minh gật đầu, liếc nhìn Yêu Yêu cùng Tư Văn bên kia, nhỏ giọng hỏi, “Hắn có đáng tin không?”

Vân Phong mỉm cười, “Không biết, chỉ cần không hại ta là được.”

Diêm Minh cười gật đầu, “Chuyện còn lại ngươi không cần phải quan tâm đâu, chuyên tâm làm chuyện của mình là được rồi, ta sẽ thay ngươi xử lý tốt mọi thứ.”

Vân Phong đáp, “Đa tạ ngươi, Diêm Minh.”

Diêm Minh ngẩng ra, sau đó khoát tay, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Giữa ngươi và ta cần gì phải nói biết ơn? Nếu ngươi thật sự muốn cám ơn, ta thay ngươi phần khổ lực này không phải chỉ một câu cảm ơn là hết được.”

Vân Phong cười rộ lên, “Được! Đợi ta trở lại, ngươi muốn gì cứ việc nói, ta sẽ tận lực thoả mãn ngươi.” Nếu cần tài phú, nàng có lẽ là người giàu nhất, có quáng thạch cực phẩm vung tay mãi không cản, không ai giàu hơn nàng.

Diêm Minh cười khẽ, bất đắc dĩ lắc đầu, “Thôi thôi, ta chỉ nói vậy thôi, ngươi đừng tưởng thật.”

Thiệu Yên bước tới bên cạnh, đúng lúc thấy hai người đang nói chuyện, không tự chủ được lùi về sau vài nước, ẩn mình vào bóng tối, đồng thời cũng nghe tới đoạn nói chuyện kia, trong lòng ít nhiều khổ sở thay Diêm Minh, thứ đại nhân cần đó giờ chỉ có một, nhưng nàng lại chẳng bao giờ cho được.

“Được, vậy ta về trước.” Vân Phong xoay người trở lại viện, lúc này Thiệu Yên mới bước ra, Diêm Minh không quay đầu lại nói, “Nghe lén người khác nói chuyện không phải là chuyện nàng nên làm.”

Thiệu Yên hơi đỏ mặt, “Ta không cố ý.”

Diêm Minh không nói gì xoay người đi về phía thư phòng của mình, đi vài bước chợt dừng lại, “Thiệu Yên.”

Nàng sững sốt, “Đại nhân.”

“Về ta, có rất nhiều thứ chỉ là nhảm nhí.” Diêm Minh nói xong đi vào, Thiệu Yên đơ ra, cuối cùng cười khổ, tình cảm đại nhân theo ý ngài ấy chỉ là một đống nhảm nhí thôi sao? Còn nàng thì sao? Tình cảm của nàng thì là gì?

Vân Phong trở lại trong viện, mảnh bản đồ mà Hiên Dật giao cho nàng là thật, chúng có phản ứng với lực nguyên tố, thông qua kiểm tra thì nguyên tố có phản ứng một là hệ hoả, sau đó tiếp theo là hệ lôi. Mà mảnh bản đồ trong tay Vân Phong vốn giữ thì chỉ có một cái phản ứng với hệ hoả, cái còn lại là của hệ phong.

Mảnh thuộc về Hoả Nguyên Tố nhanh chóng ghép lại thành một nơi, sau một tràng hoả diễm nóng bỏng thiêu đốt, bản đồ trầm ổn lại, sau khi mảnh bản đồ ghép lại toả ra màu đỏ rực mãnh liệt, nét vẽ cũng trở nên thay đổi.

“Chỉ có mỗi cội nguồn hoả hệ…” Vân Phong thầm thì, tình hình nay không phải là nàng chưa dự đoán được, nhưng đó cũng là dự đoán xấu nhất, nếu hai mảnh bản đồ có thể ráp lại với nhau, nếu có thể cùng một lúc tìm được hai cội nguồn nguyên tố, thì phần thắng là cực kỳ to lớn. Nhưng bây giờ nàng chỉ có thể tìm Hoả Hệ, tính cả Thuỷ Hệ và Quang Hệ, trong tay nàng hiện nắm giữ ba hệ cội nguồn nguyên tố, cộng thêm mảnh bản đồ dư, phía Huyết Hồn bên kia chỉ có thể có mỗi ám hệ.

“Chúng ta vẫn đang chiếm ưu thế lớn.” Khúc Lam Y nói, “Một mảnh hệ phong và hệ lôi đang nằm trong tay chúng ta, cho dù trong tay Huyết Hồn cũng có hai mảnh hai hệ cũng không thể làm được gì.”

Bản edit đầy đủ sẽ được up vào ngày 22/7 tại Diễn đàn, các bạn có thể đọc trước chương bằng cách ấn vào đây, pass mình để dưới phần cmt nhé

Phần sau đây là phần bổ sung

“TÔI KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC CÔ LẠI BẮT CÓC TÔI!” – Kai hét lên, quay lại đối mặt với cô trước khi Cinder kịp chuẩn bị tinh thần – “Chúng ta đang ở trên một con tàu, Cinder. Bên ngoài vũ trụ!” – Anh chỉ tay vào tường. Nó không hẳn là bức tường ngăn cách với không gian rộng lớn bên ngoài, nhưng Cinder thấy không cần thiết phải chỉ ra điều đó – “Tôi không thể ở trên tàu vũ trụ được. Tôi còn cả một đất nước để điều hành. Tôi còn có rất nhiều người dân đang trông cậy vào tôi. Chúng ta đang trên bờ vực của một cuộc chiến tranh. Cô có hiểu không? Chiến tranh. Nơi mọi người sẽ bỏ mạng. Tôi không thể ở trên này, đùa giỡn với cô và đám bạn tội phạm của cô! Cô có biết mình đang chứa chấp một trong những gã đột biến của bà ta không?”

“Ồ, có chứ. Đó là Sói. Anh ấy vô hại.” – Cô đảo tròn hai mắt – “À, cũng không hẳn là vô hại…”

Kai bật cười, một nụ cười sắc lạnh và gần như mất trí. “Tôi không thể… sao cô có thể… rút cuộc cô đã nghĩ gì vậy?”

Cinder không trả lời, bướng bỉnh khoanh hai tay lại trước ngực.

Kai sẵng giọng ra lệnh. “Đưa tôi trở lại Trái Đất.”

“Tôi không thể làm vậy.”

“Cinder…” Anh gắt lên. Nhưng rồi suy nghĩ thế nào mà gương mặt đã có phần dịu lại…

Sư jthay đổi này ngay lập tức tác động đến sự phòng vệ của Cinder, khiến cô không khỏi cảm thấy nhói đau ở lồng ngực. Cô bấm chặt các đầu ngón tay vào hai khuỷu tay.

“Tôi hiểu tại sao cô lại làm thế, và tôi ngưỡng mộ khả năng của cô khi đã làm được điều đó. Nhưng tôi xin cô, Cinder. Làm ơn. Đưa tôi quay lại.”

Cô hít một hơi thật sâu, kiên quyết lắc đầu. “Không.”

Vẻ mềm mỏng trên mặt anh lập tức biến mất. Ngửa đầu ra sau, Kai giơ hai tay lên ôm đầu. Cô ngạc nhiên khi nhận ra cử chỉ quen thuộc này.

“Từ khi nào cô trở nên ngoan cố như vậy hả Cinder?”

Cô di di mũi giày lên nền nhà.

“Thôi được! Với tư cách là Hoàng đế của cô, ta ra lệnh cho cô hãy đưa ta quay trở về Trái Đất. Ngay lập tức.”

Cinder ngọ nguậy hai chân. “Kai… Hoàng thượng. Có lẽ tôi phải nhắc cho ngài nhớ tôi là người Mặt Trăng. Và từ xưa đến nay người Mặt Trăng chưa bao giờ được công nhận là công dân của Khối Thịnh Vượng. Vì thế… ngài đã không còn là Hoàng đế của tôi nữa.”

“Đây không phải là trò đùa.”

Cô bất ngờ khi thấy lòng mình nhói đau trước những lời vừa rồi của Kai. Và giống như lần trước, lúc ở trong cung, cơn phẫn nộ lại dấy lên trong cô. “Ngài không biết tôi coi chuyện này nghiêm túc thế nào đâu.”

“Thật sao? Vậy cô có biết hành động của mình có thể dẫn tới những hậu quả nghiêm trọng nhường nào không?”

“Thực ra là có. Tôi biết đây là một cuộc chiến tranh. Tôi nhận thức được rằng sẽ có nhiều người phải chết trước khi cuộc chiến tranh này kết thúc. Nhưng chúng tôi không còn sự lựa chọn nào khác.”

“Lựa chọn của cô là tránh sang một bên! Lựa chọn của cô là không làm gì cả! Đây là công việc của tôi, là trách nhiệm của tôi. Tôi là Hoàng đế của Khối Thịnh Vượng. Hãy để tôi xử lý chuyện này.”

“Bằng cách để cho ngài kết hôn với bà ta? Đó là cách ngài định xử lý mọi chuyện sao?”

“Đó là quyết định của tôi.”

“Và là một quyết định ngu xuẩn!”

Kai quay mặt đi, giơ tay vò đầu đầy tức giận. Cô không biết họ đã dùng sản phẩm gì để tạo kiểu cho mái tóc của anh nhưng nó đã làm cho tóc anh trông lộn xộn hơn thường ngài, và thề có Chúa, trông anh thật tuyệt!

Nghĩ xong, Cinder lại tự thấy khó chịu với bản thân vì đã có những suy nghĩ như thế vào lúc này.

“Làm ơn,” – Giọng anh đầy căng thẳng khi anh quay lại đối mặt với cô lần nữa – “Làm ơn hãy nói với tôi đây không phải là… một hành động vì lòng ghen tuông. Hãy nói với tôi việc này không phải vì tôi đã mời cô đến vũ hội, hay lần ở trong thang máy, hay…”

“Ôi, ngài đang đùa tôi đúng không? Tôi hy vọng ngài không nghĩ tôi là một người nhỏ mọn đến thế.”

“Cô đã bắn tôi, Cinder, và sau đó cô đã bắt cóc tôi. Tôi thật sự không biết phải nghĩ thế nào về cô nữa.”

“Tin hay không tùy ngài, nhưng chúng tôi làm thế không phải chỉ vì ngài. Chúng tôi đang cố gắng cứu cả thế giới khỏi vị hôn thê đam mê quyền lực của ngài. Tôi không thể đứng nhìn mụ Levana trở thành Hoàng hậu của Khối Thịnh Vượng. Tôi không thẻ đứng nhìn mụ ta hủy hoại cả Khối Thịnh Vượng. Tôi không thể đứng nhìn mụ ta hủy hoại cả Khối Thịnh Vượng. Nhưng chúng tôi cần thêm thời gian.”

“Thêm thời gian để làm gì? Hành động của cô chỉ đang khiến mụ ta tức giận hơn, và khi mụ ta trả thù không hiểu cơn thịnh nộ của mụ ta sẽ còn khủng khiếp thế nào nữa. Đây có phải là một phần của kế hoạch thật không hay là cô chỉ vừa bịa ra những điều này?”

Máu Cinder bắt đầu nóng lên và cô rất, rất muốn nói cho anh biết về kế hoạch của mình. Và đảm bảo rằng nó sẽ thành công. Rằng nó sẽ giúp giải thoát cho họ khỏi Nữ hoàng Levana và sự độc tài, chuyên chế của mụ, một lần và mãi mãi. Nhưng cô hiểu rằng không có gì là đảm bảo. Chỉ có hy vọng và lòng quyết tâm.

“Tôi có một kế hoạch, để kết thúc việc này, một lần và mãi mãi. Nhưng để làm được điều đó, tôi cần sự giúp đỡ của ngài.”

Kai giơ tay lên bóp trán. “Cinder. Tôi cũng căm ghét mụ Levana nhiều như cô. Nhưng mụ ta là người đang nắm quyền kiểm soát ở đây. Mụ ta có một đội quân… không giống với bất cứ thứ gì lấy đi mạng sống của 16.000 người Trái Đất cách đây vài tuần? Chẳng là gì so với tiềm lực thực sự của mụ ta. Hơn nữa, mụ ta đang có trong tay thuốc giải cho căn bệnh letumosis, và chúng ta đang rất cần nó… Cô biết chúng ta cần nó tới mức nào rồi mà. Vì thế, ý nghĩ phải cưới mụ Levana và trao vương miện Hoàng  hậu cho mụ ta khiến tôi chỉ muốn móc mắt mình ra, nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác.”

“Ngài tự móc mắt của mình?” – Cô nói khẽ - “Mụ ta hoàn toàn có thể bắt ngài làm vậy, ngài biết mà.”

Mặt Kai tối sầm lại. “Kai… Hoàng thượng…”

Anh phẩy hai tay. “Gọi Kai cũng được. Tôi không câu nệ mấy chuyện đó.”

Cinder mím chặt môi. Cảm giác giống như một cuộc chiến thắng, nhưng là một chiến thắng tự dưng mà có. “Ngài phải tin tôi. Chúng ta có thể đánh bại mụ ta. Tôi biết chúng ta có thể.”

“Bằng cách nào? Kể cả nếu… cứ cho là cô làm được đi. Cứ cho là cô có thể giết chết mụ ta đi. Vẫn còn cả một binh đoàn pháp sư sẵn sàng thay thế vị trí của mụ ta, và theo như những gì tôi thấy thì chúng cũng tham vọng và độc ác không kém gì mụ ta.”

“Chúng ta sẽ chọn một người thay thế mụ ta. Thực ra chúng tôi… đã có sẵn người thay thế rồi.”

Anh nhếch mép cười. “À. Tôi hiểu rồi. Bởi vì cô nghĩ rằng người dân Mặt Trăng sẽ sẵn sàng cúi đầu trước bất kỳ… một…” – Giọng anh nhỏ dần, hai mắt mở to. Và trong một thoáng, mọi nỗi tức giận trong anh đều đã biến mất – “Trừ khi… khoan đã… Ý cô là…?”

Cô cúi gằm mặt nhìn xuống sàn nhà.

Anh tiến một bước về phía cô. “Cô đã tìm được cô ấy rồi sao? Công chúa Selene? Có phải tất cả những chuyện này là vì thế?”

Cinder rút cái kìm ra khỏi túi quần, cô cần một thứ gì đó để nghịch, khi mà các dây thần kinh trong người cô như đang phát ra tia lửa và cháy xì xèo. Cô chợt nhớ ra nãy giờ cái tay kim loại của mình vẫn chưa được che đi, nhưng Kai không hề liếc nhìn nó lấy một lần, trong suốt cuộc tranh luận.

“Cinder?”

“Đúng vậy,” – Cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra – “Đúng vậy. Tôi đã tìm thấy cô ấy.”

Kai chỉ về phía khoang chứa hàng. “Có phải là cô gái tóc vàng đó không?”

Cô lắc đầu, và Kai nhíu mày. “Hay cô gái người Pháp? Tên là gì ý nhỉ… Scarlet gì đó đúng không?”

“Không. Không phải Scarlet.” Cô siết chặt cái kìm, cố tập trung nốt chút năng lượng đã cạn kiệt của mình vào nó.

“Vậy thì cô ấy đang ở đâu? Cô ấy có đang ở trên con tàu này không? Tôi có thể gặp cô ấy không? Hay cô ấy vẫn đang ở đâu đó trên Trái Đất? Có phải cô ấy đang trốn không?”

Khi thấy Cinder không nói gì, Kai cau mày. “Có chuyện gì à? Hay là cô ấy bị làm sao?”

“Tôi có một việc cần phải hỏi ngài, và tôi muốn ngài phải trả lời thật thành thật.”

Mắt anh nheo lại, ngay lập tức tỏ ra nghi ngờ. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng phản ứng đó của anh khiến cô không khỏi chạnh lòng. Cô nới lỏng cái tay đang nắm trên kìm. “Ngài thực sự nghĩ rằng trước đây tôi đã tẩy não ngài? Khi chúng ta gặp nhau? Và tất cả những lần sau đó, trước khi diễn ra buổi vũ hội…”

Hai vai anh rũ xuống. “Thật sao, Cinder? Cô thay đổi chủ đề để nói về chuyện này sao?”

“Nó rất quan trọng với tôi.” – Cô quay đi, bắt đầu thu dọn chỗ dụng cụ cô vừa dùng để sửa chữa cho Iko – “Tôi hoàn toàn hiểu nếu ngài nghĩ như vậy.”

Kai mân mê cái khăn quàng vai, sau đó kéo nó qua khỏi đầu và vò nó lại trong tay. “Tôi cũng không biết nữa. Tôi chưa bao giờ muốn tin vào điều đó, nhưng tôi không phủ nhận là mình đã từng nghi ngờ. Hôm đó, khi cô ngã xuống, tôi đã nhìn thấy hình nhân ảnh của cô… Cinder, cô có biết hình nhân ảnh của cô đẹp đến nhường nào không?”

Cinder khẽ rụt người lại, cô biết anh nói thế không phải vì muốn khen ngợi cô. Khi đó anh đã nói nhìn vào cô thậm chí còn khó khăn hơn cả nhìn vào mụ Levana.

“Không,” – Cô nói, tự làm mình phân tâm bằng cách cất từng món dụng cụ vào cái vách ngăn trên tường – “Tôi đâu có nhìn thấy được nó.”

“Ừm, tối hôm đó, nó… nó thực sự quá sức chịu đựng của tôi. Mụ Levana đã nhiều lần thao túng tôi nên tôi biết cảm giác ấy là thế nào. Nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy như vậy khi ở bên cạnh cô.”

Món dụng cụ cuối cùng đã nằm yên vị trong ngăn đựng đồ.

“Tất nhiên, giới truyền thông muốn nghĩ rằng đó là những gì đã xảy ra. Như vậy sẽ dễ giải thích hơn.”

“Phải rồi.” - Cô liếc nhìn anh qua vai – “Một cái cớ thích hợp cho việc mời một cyborg đến buổi vũ hội.”

Anh chớp mắt. “Cho việc mời một người Mặt Trăng đến buổi vũ hội.”

Các nút thắt vẫn đang buộc chặt trong lòng cô suốt mấy tuần qua bắt đầu được gỡ bỏ. “Cyborg hay Mặt Trăng, với tôi cũng chẳng có gì khác biêtj… Nhưng tôi chưa bao giờ làm việc đó. Tôi chưa bao giờ thao túng hay điều khiển ngài. Và tôi sẽ không bao giờ làm như thế.” – Cô ngập ngừng dừng lại. Đó là một lời hứa mà cô không biết mình có thể giữ được không. Nếu anh không đồng ý giúp họ - “Và tôi đã nhiều lần muốn nói cho ngài biết tôi là một cyborg. Ít nhất là hai lần.”

Kai bắt đầu lắc đầu và cô nín thở chờ đợi. “Không, cô đã đúng. Nếu lúc đó cô nói với tôi, có lẽ tôi sẽ không bao giờ nói chuyện lại với cô.” – Anh nhìn chằm chằm xuống cái khăn quàng vai nhàu nhĩ trong tay – “Mặc dù vậy, tôi nghĩ rằng giờ mình sẽ xử sự khác.”

Ánh mắt họ gặp nhau và cô nhận ra hai tai anh đang đỏ bừng lên. Và rồi khóe môi anh khẽ cong lên tạo thành một nụ cười rất nhẹ.

Một nụ cười cô đã luôn chờ đợi.

Nhưng nó đã không kéo dài.

“Cinder. Nghe này. Tôi thấy mừng vì mình vẫn chưa thành thân, nhưng đây vẫn là một sai lầm lớn. Tôi không thể mạo hiểm chọc giận mụ Levana. Dù kế hoạch của cô là gì đi nữa, cô cũng không nên kéo tôi vào việc này.”

“Tôi không thể. Tôi cần sự giúp đỡ của ngài.”

Anh thở dài, nhưng hơi thở có phần run rẩy, và cô có thể thấy sự quyết tâm của anh đang bắt đầu lung lay.

“Cô nghĩ Công chúa Selene có thể lật đổ mụ ta?”

Cô gật đầu. “Tôi nghĩ vậy.”

“Thế thì tôi hy vọng cô ấy sẽ sớm làm điều đó.”

Cinder cảm nhận được sự bồn chồn đang đè nặng lên lồng ngực mình. “Kai, cô ấy có thể không giống như những gì ngài đã hy vọng. Tôi không muốn ngài phải thất vọng. Tôi biết ngài đã cố gắng rất nhiều để đi tìm cô ấy và…”

“Sao? Cô ấy có vấn đề gì?”

Cô đan các ngón tay vào nhau, ngập ngừng nói. “Mặc dù được cứu sống khỏi trận hỏa hoạn đó, nhưng một phần lớn cơ thể của cô ấy đã bị phá hủy. Cô ấy đã mất đi một vài bộ phận trên cơ thể. Và phải tiếp nhận cấy da. Nói chung… cô ấy… không còn toàn vẹn.”

Anh nhíu mày. “Ý cô là… Cô ấy đang trong tình trạng hôn mê sao?”

“Không, cô ấy không còn hôn mê nữa.” – Cô hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần đón nhận phản ứng của anh – “Nhưng cô ấy là một cyborg.”

Hai mắt anh mở to, sau đó bối rối đảo mắt nhìn quanh phòng, như thể không dám nhìn vào mặt Cinder trong lúc đang cố gắng tiếp nhận thông tin đó. “Tôi hiểu rồi,” – sau cùng anh chậm rãi gật đầu, quay lại nhìn cô – “Nhưng… cô ấy vẫn khỏe chứ?”

Câu hỏi của ành khiến cô không khỏi ngạc nhiên và cô đã không thể nhịn được mà bật cười. “À, vâng, cô ấy rất khỏe. Nguyên một nửa Trái Đất muốn cô ấy chết, và nửa còn lại muốn trói cô ấy vào cái ngai vàng trên Mặt Trăng, đúng như mong muốn của cô ấy. Thế nên, phải nói là cô ấy đang cảm thấy trên cả tuyệt vời.”

Anh nhìn cô chằm chằm, như thể lại một lần nữa nghi ngờ sự tỉnh táo của cô. “Cái gì cơ?”

Cinder nhắm mắt lại, cố che đậy cơn khủng hoảng đang lớn dần trong mình. Mở mắt ra lần nữa, cô từ từ dang hai tay ra.

Cô nhìn lên trần nhà.

Hít một hơi thật sâu.

Rồi cô nhìn thẳng vào mặt anh.

“Kai, là tôi. Tôi chính là Công chúa Selene.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play