Vân Phong nhìn Khúc Lam Y, lại liếc sang U Nguyệt đứng cạnh, U Nguyệt từ lâu đã quay mặt sang bên, mặt gã còn hơi đỏ, tỏ rõ thái độ không nhìn thấy gì cả. Má Vân Phong ửng hồng, nhéo tay Khúc Lam Y, Khúc Lam Y mới vừa lòng nhếch môi, mắt liếc sang Dung Tâm đang mặt đỏ tai hồng: “Nàng không phải tiểu sư muội của ngươi, nếu để ta nghe ngươi gọi thêm tiếng tiểu sư muội nào nữa...”
Vân Phong nhéo tay Khúc Lam Y: “Dung Tâm, sau này gọi muội Phong Vân là được, đừng gọi bằng tiểu sư muội gì nữa.”
Dung Tâm nằm rạp trên đất gật đầu, tay xoa ngực, quan hệ giữa nam nhân này và tiểu sư muội chắc chắn rất đặc biệt, xem ra là người quen của tiểu sư muội. Nhưng họ tới đây bằng cách nào lại không làm kinh động bất kì ai, đúng là rất khó hiểu. Nếu tiểu sư muội bảo đừng gọi muội ấy như vậy nữa, thế thì thôi vậy.
Dung Tâm đứng dậy, mắt vẫn đề phòng nhìn Khúc Lam Y và U Nguyệt, Vân Phong cười khẽ: “Đây là hai bằng hữu của muội, sư phụ có đang ở trong Nội viện không?”
Dung Tâm sực nhớ: “Hai người họ là bằng hữu đi chung với muội à?”
Vân Phong gật đầu, Khúc Lam Y hừ lạnh, U Nguyệt ho khan, mặt vẫn còn hơi đỏ, lúng túng nói: “Phong Nhi, chúng ta đi tìm ngũ trưởng lão đã.”
Dung Tâm nghe U Nguyệt nói vậy, vỗ tay lên trán mình: “Hình như sư phụ mới vừa về, tiểu... à, Vân Phong, nếu muội muốn tìm sư phụ vậy đi mau đi.”
Vân Phong gật đầu, Khúc Lam Y đen mặt đi lướt qua Dung Tâm, Dung Tâm rõ ràng thấy có gió lạnh thổi qua, gã đột nhiên rùng mình, chợt gã nhớ ra, gã tới để khiêu chiến mà: “Tiểu... Vân Phong, khi nào thì muội đánh với ta một trận đây?”
Vân Phong bất đắc dĩ lắc đầu, sao huynh ấy còn chưa từ bỏ nhỉ, đúng là người thẳng tuột mà. Không đợi Vân Phong trả lời, Khúc Lam Y đã vung tay, Quang nguyên tố ập thẳng tới, Dung Tâm định né sang bên, nhưng chân trượt một cái đau buốt, ngã té xuống đất, Quang nguyên tố do Khúc Lam Y phóng ra vừa lúc cách mặt gã có mấy li. Bụi đất cuốn lên, rơi xuống mặt Dung Tâm, Khúc Lam Y cười lạnh: “Nếu muốn đánh nhau, ta sẽ tranh thủ chơi với ngươi.”
Vân Phong nghe vậy giật mình, lắc đầu dẫn U Nguyệt bỏ đi. U Nguyệt nhìn vẻ mặt của Khúc Lam Y chỉ thở dài, máu ghen của muội phu này không nhỏ chút nào, bất kì nam nhân nào lại gần Vân Phong cũng sẽ không có kết cục tốt... May mà gã là ca ca kết nghĩa của Phong Nhi, không thì chắc cũng chẳng được yên rồi.
Dung Tâm té trên đất nghe vậy vô cùng phấn khởi, Quang hệ Ma pháp sư. Nếu có thể đánh một trận với Quang hệ Ma pháp sư thì còn gì bằng. Phải biết rằng gã không gặp được mấy người ở Tụ Tinh học viện, cho dù gặp cũng đâu thể đường đột xông lại ra tay, Dung Tâm vội đứng dậy: “Thật à?”
Khúc Lam Y cười tươi hơn: “Thật, tới lúc đó ngươi phải chuẩn bị cho kỹ vào, mất mạng cũng đừng tìm ta tính sổ.”
Dung Tâm giật mình, bật cười, vỗ tay lên ngực: “Được. Ta chờ ngươi.”
Khúc Lam Y lạnh lùng xoay người đuổi theo, Vân Phong nói nhỏ một câu: “Chàng để ý tới huynh ấy làm gì, tính tình Dung Tâm vốn đã vậy... Có lẽ là ở đây quá lâu, không có ai để khiêu chiến mới rảnh rỗi như thế.”
Khúc Lam Y nhếch môi, đôi mắt đen loé lên: “Nếu gã rảnh rỗi, ta không ngại việc kéo gã tới giải buồn.”
Vân Phong nhếch môi, lòng đầy bất đắc dĩ: “Dung Tâm sư huynh, chúc huynh may mắn nhé.”
Vân Phong dẫn Khúc Lam Y và U Nguyệt đi thẳng tới khoảng sân của ngũ trưởng lão, trên đường đi có mấy đệ tử gặp phải đều thấy rất hiếu kì, nhưng không một ai dám bước lên hỏi thăm. Trong các đệ tử của ngũ trưởng lão, trừ Dung Tâm thi thoảng tới tìm Vân Phong chơi đùa, những đệ tử khác đều cách nàng rất xa, khá lạnh lùng xa cách.
Ba người vừa tới sân của ngũ trưởng lão, đã thấy ông vừa từ ngoài về, mặt còn hiện rõ lửa giận, thấy Vân Phong và hai người đi cạnh nàng, lửa giận của ngũ trưởng lão vơi bớt: “Nha đầu, con tìm ta sao?”
Vân Phong gật đầu, đi theo ngũ trưởng lão vào phòng: “Sư phụ, đây là hai bằng hữu đi chung với con.”
Ngũ trưởng lão chỉ nhìn sơ một cái: “Vào đi rồi hẵng nói.”
Khúc Lam Y nhìn tay của ngũ trưởng lão, hửm? Song hệ Triệu hồi sư, ngũ đại trưởng lão của của Tụ Tinh học viện xem ra không tầm thường chút nào, giỏi hơn những gì hắn tưởng tượng nhiều, vả lại tính tình không tệ, đối xử với Tiểu Phong Phong cũng rất tốt.
Ba người đi thẳng vào trong phòng, ngũ trưởng lão đi nhanh về trước, tức giận ngồi lên ghế, vung tay: “Hai người các ngươi, đi đâu đó đi.”
Khúc Lam Y nhướng mày, không thèm khách khí ngồi xuống ghế, hắn không muốn bái lão già này làm sư phụ, đương nhiên không thèm nể nang gì. U Nguyệt thì khác, đứng im đó, ngượng ngùng, gã không muốn để ngũ trưởng lão thất vọng. Phong Nhi cũng đã nói, hi vọng gã có thể bái ngũ trưởng lão làm sư phụ, gã phải làm cho bằng được.
Ngũ trưởng lão thấy hai người phản ứng ngược nhau hoàn toàn, bật cười: “Hai tiểu tử thú vị lắm, nha đầu đã nói với các ngươi rồi nhỉ?”
Khúc Lam Y xoa cằm, lười biếng ngồi: “Ngũ trưởng lão, đa tạ người coi trọng vãn bối, nhưng vãn bối tự biết mình tài sơ học thiển, không xứng với danh xưng đệ tử quan môn này, mong người đừng trách vãn bối không hiểu chuyện.”
Ngũ trưởng lão nghe vậy, đưa mắt nhìn Khúc Lam Y, thấy tiểu tử này quá dễ nhìn, không chỉ vậy, khí chất hắn vô tình lộ ra cũng khiến ông không thở nổi. Mắt ngũ trưởng lão tối sầm xuống, tiểu tử này không đơn giản.
Vân Phong ngồi nghe cũng đã hiểu, Khúc Lam Y sẽ không bái ngũ trưởng lão làm sư phụ, nàng im lặng không nói gì. U Nguyệt cứng ngắc đứng tại chỗ, nghe Khúc Lam Y nói xong, tim đập thình thịch, khi ngũ trưởng lão nhìn sang, U Nguyệt hít sâu một hơi: “Có thể bái ngũ trưởng lão làm sư phụ, là vinh hạnh của vãn bối.”
Ngũ trưởng lão cẩn thận quan sát U Nguyệt, so với Khúc Lam Y, phản ứng của U Nguyệt trông bình thường, hậu bối đứng trước mặt ngũ trưởng lão ít nhiều cũng sẽ thấy căng thẳng, chẳng mấy ai có thể tự tại được như Khúc Lam Y, vả lại còn trực tiếp từ chối làm đệ tử của ông.
“Chiến sĩ Tôn Vương cấp bốn, miễn cưỡng...”
U Nguyệt cứng ngắc đứng tại chỗ, không nói đuợc câu nào, chỉ thấy mình như sắp nhận phán xét. Vân Phong ngồi bên cũng không nói gì, biết tiểu lão đầu không hài lòng lắm, nhưng cũng không quá thất vọng. Dù gì Tôn Vương cấp bốn cũng đã vượt qua tiêu chuẩn để vào Nội môn, thực lực này ở học viên không phải là quá kém. Tiểu lão đầu chỉ oán giận vài câu, nhận thì chắc chắn nhận rồi.
“Ngươi đã là bằng hữu của nha đầu này, dù tư chất không bằng nha đầu, nhưng nhân phẩm chắc không kém cạnh gì, con đường tu luyện không thể tham nhanh tham nhiều, chỉ cần ngươi chịu cố gắng, rồi sẽ thành tài. Nhưng ngươi phải nghĩ cho kỹ, ta là Triệu hồi sư, không chỉ dạy gì được cho việc tu luyện của Chiến sĩ như ngươi, mọi việc đều cần ngươi tự cố gắng.”
U Nguyệt thả lỏng, lòng dâng lên vui sướng, gã đã thành công bái ngũ trưởng lão làm sư phụ. Cuối cùng cũng không phụ sự chờ mong của Phong Nhi.
“Vâng, đệ tử hiểu.” U Nguyệt hô to, rất chắc chắn.
Ngũ trưởng lão cười: “Được lắm! Tính tình này không tệ, sau này con chính là đệ tử quan môn của ta.”
Ngũ trưởng lão khoát tay: “Nha đầu khách khí với ta làm gì.”
Vân Phong cẩn thận nhận ra trong giọng nói của ngũ trưởng lão vẫn còn mang theo lửa giận, biết ngũ trưởng lão có chuyện trong lòng: “Hình như sư phụ có chuyện, con không quấy rầy người nữa.” Nàng định đứng dậy cáo từ, lại bị ngũ trưởng lão gọi lại: “Nha đầu, con khoan đi đã, vi sư có chuyện muốn nói với con.”
Khúc Lam Y và U Nguyệt thấy vậy, nhìn Vân Phong, Vân Phong ra hiệu cho cả hai hãy yên tâm, hai người mới bước ra ngoài. Ngũ trưởng lão thấy cả hai đi rồi, mới lộ ra vẻ mặt buồn rầu, thở dài một hơi. Vân Phong cười thầm, xem ra ông không muốn nói mà muốn nàng chủ động hỏi, được thôi, vậy nàng chủ động hỏi.
“Có phải sư phụ có tâm sự gì? Nếu không ngại thì cứ nói ra, dù đệ tử không có nhiều kinh nhiệm, nhưng nếu giúp được, sẽ dốc hết sức.”
Vân Phong thấy mắt ngũ trưởng lão bừng sáng, biết mình đã nói trúng tim đen, tiểu lão đầu chỉ đợi câu này của mình: “Vi sư rất vui mừng, có lời này của con là đủ lắm rồi.”
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Nói ra thì chuyện này làm vi sư có hơi đau đầu. Nha đầu, con biết đó, cuộc thi xếp thứ hạng trong Nội viện đã bắt đầu, đây vốn là chuyện riêng của Tụ Tinh học viện, nhưng hai học viện khác lại chen vào, đúng là phiền muốn chết!” Ngũ trưởng lão tức giận nói.
Vân Phong nghe vậy rất ngạc nhiên, hai học viện khác? Thi đấu xếp hạng trong nội bộ Tụ Tinh học viện, sao lại dính tới hai học viện khác?
“Ở Trung Vực này, tam đại học viện thuộc về ba hòn đảo lớn, nếu bàn về danh tiếng, thực lực, thì cả ba ngang tài ngang sức. Tuy nói tam đại học viện địa vị ngang nhau, nhưng ai mà không muốn tranh cao thấp chứ. Tụ Tinh học viện chúng ta so ra khiêm tốn hơn hai học viện còn lại, cũng chín chắn hơn nhiều, lần này không biết là bên nào trong hai học viện gây chuyện, cử hành trận đấu giao lưu giữa ba học viện, nói là thi đấu giao lưu, nhưng ta xem rõ là muốn tranh giành thứ tự. Tụ Tinh học viện đại diện cho Phù Không đảo, nếu chỉ giành được hạng ba thì mặt mũi biết để đâu bây giờ, cho nên dù chúng ta bình thường khiêm nhường tới thế nào, cũng nhất định phải tham gia trận đấu này.”
Vân Phong nhướn mày: “Tức là... cuộc thi xếp hạng lần này của Nội viện còn có thêm ý nghĩa khác?”
“Không sai, vừa rồi năm trưởng lão bọn ta đã bàn bạc, năm người thắng trong lần thi xếp hạng Nội viện lần này, sẽ đại diện cho Tụ Tinh học viện tham gia thi đấu giao lưu.”
Vân Phong bật cười: “Vậy ý của sư phụ là gì?”
Mặt ngũ trưởng lão nhăn lại: “Nha đầu, lần này con nhất định phải đạt được hạng nhất trong lần thi xếp hạng này.”
“Tại sao? Trước nay không phải người chẳng màng tới mấy chuyện này à? Dung Tâm sư huynh đã nói, mỗi lần dù rơi xuống hạng chót, sư phụ cũng chưa từng trách cứ gì.”
Ngũ trưởng lão siết chặt tay, mặt hơi kìm nén: “Lần này khác, lần này người đứng đầu là đệ tử của trưởng lão nào, trưởng lão đó sẽ là người đi chung, vi sư phải đi chung với con.”
Vân Phong thấy sắc mặt ngũ trưởng lão như vậy, biết trong chuyện này còn có nguyên nhân khác mới khiến ông cố chấp như vậy. Còn đó là nguyên nhân gì, Vân Phong biết mình không nên hỏi nhiều, lần này giúp ông, xem như mình trả được ân tình ông nhận U Nguyệt làm đệ tử quan môn, vậy dù sau này nàng đi rồi, ngũ trưởng lão cũng sẽ vì nể mặt nàng mà chăm sóc U Nguyệt.
“Được, sư phụ yên tâm, lần này đệ tử chắc chắn sẽ giành hạng nhất.” Vân Phong cười khẽ, bình tĩnh nhận lời. Ngũ trưởng lão biết rất rõ muốn giành hạng nhất trong cuộc thi này khó thế nào, bởi vì đệ tử quan môn của các trưởng lão khác, không có ai là vô dụng cả.
“Nha đầu, lần này làm khó con rồi. Nếu không phải con tới, vi sư cũng không ôm hy vọng gì.” Ngũ trưởng lão thở dài, Vân Phong cười: “Đệ tử sẽ dốc hết sức.”
Ngũ trưởng lão cười ha ha, thở phào: “Nếu là con, vậy giành hạng nhất không phải chuyện khó. Vi sư có lòng tin này.”
“Sư phụ! Không hay, không hay rồi!” Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.
Sắc mặt ngũ trưởng lão thay đổi, đứng dậy đẩy cửa ra: “Xảy ra chuyện gì?”
Đám đệ tử vội vàng chạy qua, mặt đầy sợ hãi, Vân Phong nhìn vậy, trong lòng cũng thấy hơi lo, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
“Sư phụ! Không hay rồi. Có người lạ xông vào còn đánh nhau với Dung Tâm sư huynh.”
Ngũ trưởng lão lộ ra khuôn mặt cứng đờ, ngay sau đó nổi giận, vung mạnh tay áo: “Tiểu tử Dung Tâm này, quả nhiên không làm ta bớt lo mà.”
Vân Phong nghe ngũ trưởng lão thì thầm vậy, sửng sốt, không phải ngũ trưởng lão nên bênh vực Dung Tâm à, sao lại mắng Dung Tâm?
“Họ đang ở đâu?” Ngũ trưởng lão quát một câu, đám đệ tử chỉ ngay về phía Vân Phong: “Ở trước sân của nàng ta.”
Vân Phong giật mình, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, chẳng lẽ là…
“Sư phụ, đệ tử xin phép qua đó trước.” Vân Phong vội đứng dậy bỏ đi, thầm nghĩ, mong là không phải Khúc Lam Y và Dung Tâm đánh nhau.
Ngũ trưởng lão biết nơi xảy ra chuyện, cũng nghĩ tới gì đó, phất tay áo đi qua.
Ngay cửa vào sân của Vân Phong, hai người đứng cách nhau cả trăm mét, người thì mặt đầy phấn khởi, người thì mặt lạnh như tiền. U Nguyệt đứng đó không biết nên nói gì, chỉ đành im lặng đứng xem, gã không khuyên được, giờ chỉ mong Phong Nhi mau về.
Chung quanh hai người, các đệ tử trong Nội viện của ngũ trưởng lão đều chạy tới, mười mấy người đứng đó len lén nói chuyện, không ngừng nhìn tới nhìn lui giữa Khúc Lam Y và Dung Tâm.
“Người đứng đối diện Dung Tâm sư huynh là ai? Chẳng lẽ là đệ tử sư phụ mới nhận?”
“Chắc không phải đâu, cứ như hắn đột nhiên xuất hiện ấy, không biết hắn làm gì chọc tới Dung Tâm sư huynh nữa.”
“Chậc, chậc, trông ẻo lả như vậy, thực lực mạnh được tới thế nào chứ, Dung Tâm sư huynh muốn thắng hắn, một chiêu là cùng.”
“Cũng đúng, Dung Tâm sư huynh là trụ cột trong chúng ta, muốn xử lý hắn dễ như trở bàn tay thôi.”
“Dung Tâm sư huynh, cố lên!”
Không biết ai hô lên đầu tiên, những người còn lại cũng hô theo, Dung Tâm nghe các sư đệ sư muội cổ vũ cho mình, lấy tay gãi tóc, xin lỗi nhìn Khúc Lam Y: “Họ hơi ồn ào, hay là chúng ta đổi chỗ khác?”
Khúc Lam Y lạnh lùng nhìn Dung Tâm, gã này ruột gan thẳng tuột thật à? Có thể thấy suy nghĩ của gã rất đơn giản, chỉ là muốn đánh một trận với hắn, không kèm thêm bất kì lý do gì, có lẽ gã quấn Tiểu Phong Phong cũng vì vậy. Sau khi hiểu ra, Khúc Lam Y chẳng còn hứng thú gì với Dung Tâm nữa, hắn không muốn ra tay, hoặc nên nói là hắn lười ra tay với cái gã mù mờ này, quá mất mặt.
Khúc Lam Y hừ một tiếng, xoay người bỏ đi, Dung Tâm thấy vậy nổi nóng: “Nè! Ngươi làm vậy là sao? Không đánh nữa à? Không phải ngươi đã nhận lời ta rồi à?”
Khúc Lam Y nghiêng đầu: “Không có hứng thú, ngươi cũng không đánh thắng được ta.”
Dung Tâm nghe vậy bật cười: “Vừa nãy là do ta không chuẩn bị, dù ngươi có là Quang hệ Ma pháp sư, cũng đừng quên ta là Triệu hồi sư.”
Dung Tâm đột nhiên giơ tay lên, cái nhẫn màu đất trên ngón tay gã phản chiếu ánh sáng, mười mấy đệ tử đang vây xem lập tức hoan hô. Dung Tâm cười ra tiếng, gã cho là mình đã khơi dậy ý chí chiến đấu của Khúc Lam Y, lại chẳng ngờ Khúc Lam Y không thèm để ý gì tới gã, chỉ nói ra đúng hai chữ: “Chán chết.”
U Nguyệt nghe vậy nhếch môi cười, trong lòng thở phào, thực lực của Khúc Lam Y gã không biết rõ, nhưng chắc cũng ngang tầm với Phong Nhi, nếu không sao hắn có tư cách trở thành vị hôn phu của Phong Nhi được? Quang hệ Ma pháp sư, sở hữu nguyên tố hiếm có vậy, chắc chắn không phải người đơn giản, tốt nhất là hắn không nên ra tay.
“Chán chết sao? Không được. Vừa rồi ngươi còn chuẩn bị đánh với ta, sao giờ lại không đánh nữa?”
Khúc Lam Y không thèm để ý tới cái gã mù mờ này, đang định đi thì thấy Vân Phong tới. Thấy nàng tới, không biết cái gã mù mờ Dung Tâm này đột nhiên ngộ ra gì, đầu chợt loé lên một suy nghĩ, gã mở miệng gọi: “Tiểu sư muội...”
Khuôn mặt Khúc Lam Y đột nhiên sầm lại, hắn thấy cái gã này cực kì chướng mắt. Vân Phong nghe Dung Tâm gọi mình thì ngây người ra, quay sang thấy sắc mặt Khúc Lam Y, trong tức khắc liền hiểu hết mọi chuyện.
“Dung Tâm, con...” Ngũ trưởng lão cũng đã tới, thấy Khúc Lam Y, mắt tối sầm, khí thế của tiểu tử này... thế mà mạnh mẽ tới vậy.
Khúc Lam Y lạnh lùng quay lại, Dung Tâm vui vẻ, quả nhiên có tác dụng rồi: “Tiểu sư muội, sao muội tới đây?” Dung Tâm vui vẻ gọi tiếp, Khúc Lam Y trầm giọng nói: “Ngươi còn gọi một tiếng tiểu sư muội nữa thử xem.”
“Tiểu sư muội, muội...” Dung Tâm cực kì vui, lại gọi thêm một tiếng.
Khúc Lam Y vung mạnh tay, ánh sáng chói mắt bay tới, xông thẳng vào ngực Dung Tâm. Dung Tâm vui vẻ, quát một tiếng: “Thổ Thuẫn!” Rồi né người sang bên, Khúc Lam Y lại vung tay lên, Quang nguyên tố bổ ra như hình lưỡi hái, Dung Tâm trốn thật vui vẻ.
Mọi người chung quanh đều trợn mắt nhìn, đám đệ tử này không biết Khúc Lam Y là ai, ngay khi hắn ra tay, họ đều sững sờ, người này lại là Quang hệ Ma pháp sư! Chẳng lẽ là những người đó trong Tụ Tinh học viện? Nhưng đám Quang hệ Ma pháp sư trong học viện thực lực không cao như vậy, hoàn toàn không phải đối thủ của đại sư huynh. Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?
Quang nguyên tố luôn được ca ngợi là vua của thuật trị liệu, lúc này như chiến thần khát máu, lưỡi liềm hình thành từ Quang nguyên tố dần phủ kín không trung, dù là tốc độ, góc tấn công hay sức mạnh, Khúc Lam Y đều khống chế rất tốt.
Ngũ trưởng lão thấy Khúc Lam Y tấn công, sắc mặt nghiêm túc, xem ra Dung Tâm không phải đối thủ của người này. Cho triệu khế ước ma thú ra, cũng chưa chắc giành được ưu thế.
Dung Tâm né tránh nãy giờ cũng nhận ra chuyện này, thầm cắn răng: “Quả nhiên hắn rất mạnh. Mình cứ tránh né vậy không giành được thế chủ động, chỉ có thể là gã đánh mình trốn.”
Dung Tâm chật vật né tránh, Khúc Lam Y lại không hề nể tình, mắt nhìn quỹ tích Dung Tâm để lại, môi khẽ nhếch, tốc độ này chẳng là gì.
Trán Dung Tâm đã toát mồ hôi, hơi thở cũng dồn dập, dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên mặt, Dung Tâm khẽ run, ngón tay nâng nhẫn khế ước của mình lên, gã cắn răng, xem ra phải triệu khế ước ma thú của mình ra rồi, nếu không chẳng cách nào đánh tiếp được, gã sẽ bị áp đảo hoàn toàn.
“Vèo!” Ánh sáng chói mắt lại ập tới, Dung Tâm nhắm mắt xuyên qua ánh sáng nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Khúc Lam Y, đôi mắt đen đang trào ra thứ gì đó rất đáng sợ. Dung Tâm run lên, không dám chần chừ tiếp, nhẫn khế ước trên tay bừng sáng.
“Tiểu tử này cũng biết mình không né tránh mãi được, muốn triệu khế ước ma thú ra rồi.”
Ngũ trưởng lão thở phào, ông không muốn cản cuộc tỷ thí này, luận bàn với Dung Tâm mà nói không hại gì. Huống hồ trong lòng ngũ trưởng lão cũng biết, có mình ở đây, đương nhiên sẽ không để Khúc Lam Y làm Dung Tâm bị thương thật, cơ hội chiến đấu với cao thủ dạng này rất hiếm có, nhất là khi đối phương còn là Quang hệ Ma pháp sư.
“Ma thú khế ước?” Vân Phong thấy ánh sáng màu vàng đất xuất hiện, Dung Tâm là Thổ hệ Triệu hồi sư, Tôn Vương cấp sáu, vậy khế ước ma thú của gã sẽ là loại gì đây?
Vân Phong có chút chờ mong, các đệ tử chung quanh cũng hoan hô: “Dung tâm sư huynh triệu khế ước ma thú ra rồi kìa.”
“Ha ha, triệu khế ước ma thú ra, có nghĩa là hai đánh một, Quang hệ ma pháp sư cũng phải bó tay.”
“Phải, đây vốn là ưu thế của Triệu hồi sư mà.”
“Vậy xem ra, Dung Tâm sư huynh thắng chắc rồi.”
Khúc Lam Y không tấn công nữa, vừa rồi Quang nguyên tố hắn bắn ra bị vật thể nào đó văng ra. Khúc Lam Y nhắm mắt lại, đợi ánh sáng biến mất hết, một con quái vật khổng lồ thình lình chắn trước người Dung Tâm. Thế công vừa rồi của Khúc Lam Y đều bị con vật chắn hết!
“Nhìn đi. Đó là khế ước ma thú của Dung Tâm sư huynh.” Đệ tử đứng xem chung quanh hét lên.
Ngũ trưởng lão cũng cười nhìn Vân Phong: “Nha đầu, bằng hữu này của con dù mạnh tới đâu, nhưng gặp phải thổ nguyên tố nổi danh phòng thủ, cũng phải thua một bậc.”
Vân Phong nhìn sang, ma thú chắn trước Dung Tâm có hình thể sắp vượt qua cả một con voi. Nó giấu Dung Tâm ra sau lưng mình, làn da của nó có màu vàng đất thô ráp, không khác gì con rùa khổng lồ, lưng còn cõng một cái mai to cồng kềnh, bên trên dựng đầy gai nhọn màu vàng đất.
Rùa khổng lồ vươn cổ ra, gầm một tiếng với Khúc Lam Y, tiếng của nó rất khó nghe, đệ tử đứng chung quanh đều bịt tay lại, cả Dung Tâm cũng vậy, rùa khổng lồ gầm xong, đạp chân xuống đất, làm mặt đất rung lên, nó nhìn Khúc Lam Y: “Tiểu tử, muốn phá vỡ lớp phòng ngự của ta, còn thiếu chút nữa.”
“Đây là ma thú gì?” Vân Phong có trực giác con ma thú này rất đặc biệt.
Ngũ trưởng lão cười: “Đây là Thổ hệ ma thú, Nham Vương Quy.”
Diêm Vương... Quy? Vân Phong vội lùng tìm thông tin về loại ma thú này trong đầu mình. Trong cuốn sách tranh về ma thú của sư tôn chắc sẽ có, Thổ hệ ma thú... Diêm Vương Quy. Vân Phong từng nghiêm túc đọc hết cuốn sách tranh về ma thú này của sư tôn, vì bản thân nàng vốn là Triệu hồi sư, tri thức về ma thú càng nhiều càng tốt, cuốn sách đó lâu lâu rảnh rỗi Vân Phong cũng sẽ lấy ra xem lại, dù không cố nhớ, nhưng đại đa số ma thú trong đó nàng cũng đã nhớ. Không lâu sau, nàng tìm được miêu tả về con “Diêm Vương Quy” này.
Nham Vương Quy, tên khác là Diêm Vương Quy, là một trong những loài ma thú thuộc nhóm Thổ hệ ma thú có khả năng phòng ngự mạnh nhất, Nham Vương Quy am hiểu cách phát huy phòng ngự của Thổ nguyên tố, lại còn không thiếu năng lực tấn công, gai nhọn trên lưng nó là chính là pháp bảo khống chế kẻ địch.
Vân Phong còn nhớ dưới phần miêu tả về Nham Vương Quy, sư tôn có kèm theo ghi chú, phải tránh xa, không được khinh địch.
Nếu cho rằng sức tấn công của Thổ hệ ma thú không cao, vậy thì lầm to rồi, một nguyên tố không thể chỉ thiên về một mặt nào đó, nó đồng thời có nhiều công dụng khác nhau. Ví như Thuỷ nguyên tố, Thuỷ nguyên tố có tác dụng trị liệu, nhưng cũng có sức tấn công rất cao, đồng thời cũng có thể dùng để phòng ngự. Nếu người sử dụng biết cách dùng, một nguyên tố sẽ có rất nhiều công hiệu khác nhau.
Thổ nguyên tố dù nổi tiếng về mặt phòng ngự, nhưng phương diện công kích lại phụ thuộc về từng người, mắt Vân Phong tối lại, liệu Khúc Lam Y có khinh địch không?
"Nham Vương Quy?" Khúc Lam Y nhếch môi, Dung Tâm núp sau ma thú nghe vậy, ló đầu ra: “Cái gì? Ngươi biết nó à?”
Ngũ trưởng lại cũng ngạc nhiên: “Tiểu tử này biết Nham Vương Quy? Nham Vương Quy không phải loại ma thú thường thấy... Nha đầu, bằng hữu này của con rốt cuộc là ai?”
Vân Phong cũng ngạc nhiên, Khúc Lam Y biết Nham Vương Quy. Nhưng hắn biết cũng không phải chuyện lạ, có lão già ở trong ngọc bội kia, có gì mà hắn không biết chứ.
“Có là ai đâu... Chỉ là biết hơi nhiều thôi.” Vân Phong đáp, ngũ trưởng lão nhìn nàng, hiển nhiên không tin.
Khúc Lam Y lạnh lùng nhếch miệng: “Ngươi có khế ước ma thú thế này, xem như là may mắn, nhưng... đừng tưởng vậy ta sẽ không đánh được ngươi!”
Nham Vương Quy chắn trước người Dung Tâm bật cười, nó duỗi cổ dài ra: “Tiểu tử, ăn nói hùng hồn nhỉ? Ta cũng muốn xem Quang nguyên tố của ngươi phá áo giáp của ta thế nào.”
“Vậy cứ thử xem.” Khúc Lam Y cười lạnh, lật tay, Quang nguyên tố chói mắt tụ tập vào lòng bàn tay hắn, ánh sáng chói mắt tới mức làm người ta không mở mắt nổi.
Ngũ trưởng lão thở dài: “Có thể dùng Quang nguyên tố tới nước này, hắn mạnh hơn đám người kia nhiều.”
Nham Vương Quy đùn mai lên, gai nhọn màu đất xuất hiện đầy trên mai, lát sau, đồng loạt bắn ra. Như mưa kiếm, bay tới ngập trời.
Khúc Lam Y cười lạnh, lại chém ra Quang nguyên tố trong tay, ánh sáng chói mắt tầng tầng chồng lên nhau, không ngừng lan ra xung quanh như sóng biển, mũi nhọn đất đang bắn tới bị trận sóng ánh sáng này quét ngược về hết.
“Ngươi tài giỏi thật, nhưng đừng quên, còn có ta.” Từ sau lưng Nham Vương Quy, Dung Tâm nhảy ra, đáp người xuống, hai tay vỗ mạnh lên đất, luồng năng lượng màu vàng đất từ lòng bàn tay Dung Tâm khuếch tán ra ngoài, truyền xuống nền đất.
Dung Tâm nhếch môi: “Thổ hóa đá, gai đá!”
“Lạch cạch! Lạch cạch! Lạch cạch!” Đất rung chuyển, mặt đất bằng phẳng đột nhiên nổi lên gai đá, kéo dài từ trước mặt Dung Tâm mọc thẳng tới chỗ Khúc Lam Y.
Sắc mặt Khúc Lam Y vẫn bình tĩnh, đứng yên tại chỗ nhìn gai đá xông thẳng vào mình, lúc nó sắp chạm tới hắn, hắn bật người nhảy lên không. Nhưng Dung Tâm lại bật cười: “Ngươi cho là ta không nghĩ tới chuyện này à?”
Mai Nham Vương Quy nhích lên trước, gai đá bên trên nhắm thẳng vào không trung. Trên trời, dưới đất đều bị chắn, Khúc Lam Y không còn chỗ nào để tránh.
“Chiêu này của Dung Tâm sư huynh quá lợi hại...” Các đệ tử vây xem chung quanh trợn mắt nhìn: “Dù bình thường huynh ấy không có ý đồ, nhưng bàn về thực lực, đúng là huynh ấy không thua ai cả.”
Ngũ trưởng lão cười: “Nha đầu, xem ra bằng hữu kia của con hết chiêu rồi, lần này hắn không trốn được đâu.”
Vân Phong không hề lo lắng, Khúc Lam Y hết chiêu rồi sao? Dù tới nước này, hắn cũng sẽ không thua.
“Sư phụ, lát nữa người nhớ cẩn thận, Dung Tâm sư huynh đừng để mình bị thương nhé.”
Vân Phong làm ngũ trưởng lão sửng sốt, sao nha đầu này lại nói vậy, giờ rõ là Dung Tâm tiểu tử đang thắng thế mà. Ngũ trưởng lão chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, cuộc chiến đã thay đổi trong tích tắc.
Khúc Lam Y đứng giữa không trung nhìn vô số gai đá nhào thẳng vào mình, còn Dung Tâm thì tỏ rõ sự đắc ý, lần này ngươi đã không còn đường trốn, bật cười, mắt loé lên vẻ ác độc: “Trốn? Bổn thiếu gia chưa từng làm vậy!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT