“Tiểu tử thối! Bây giờ xem ra đã biết cố gắng rồi đó, bình thường sao chẳng thấy con bỏ chút tâm tư!” Ngũ trưởng lão nhìn thấy thiếu niên đang đến liền bắt đầu la mắng, nhưng ai cũng biết chỉ sét đánh vậy thôi chứ không có mưa, thiếu niên cũng đưa ra bộ mặt hì hì lắng nghe, các đệ tử xung quanh cũng cười thầm, bộ dạng chẳng lấy gì làm lạ.
“Sư phụ, cuộc thi xếp hạng không phải sắp đến sao, đồ đệ con tất nhiên phải giữ thể diện cho sư phụ người mới được! Lần này nói gì cũng phải vào hàng ba!”
Bộ dạng hưng phấn của thiếu niên ra sức múa múa vài cái, nhưng trong ánh mắt lại chứa đựng vẻ đùa giỡn không có chút nghiêm túc, các đệ tử khác cũng không nhịn được mà khẽ cười, ngũ trưởng lão mắng cho một câu: “Tiểu tử thối con! Vi sư đã lâu chưa đánh con, ngứa da rồi có phải không!”
“Không có… không có. Sư phụ người đừng có động thủ đó!” Thiếu niên lập tức cúi đầu nhận sai, hành vi buồn cười vô cùng.
Vân Phong cũng không nhịn được mà nở nụ cười, xem ra cách chung sống giữa ngũ trưởng lão và các đệ tử cũng khá vui vẻ, điều này càng thích hợp với cá tính của mình, không câu nệ chút nào.
“Sư phụ, ở đâu mà người mang về một sư muội xinh đẹp thế này?” Người thiếu niên tên là Dung Tâm đi đến bên Vân Phong, nhìn từ trên xuống dưới một cách hài lòng, tay để lên cằm, gật đầu tán thưởng: “Không tệ, cần thân hình có thân hình, cần dung mạo có dung mạo, chỉ là…”
“Tiểu tử thối này! Đúng là ngứa da rồi!” Ngũ trưởng lão nhìn thấy Dung Tâm nghịch ngợm như vậy, liền nghiêm mặt lại, đây là đồ đệ mà không dễ gì ông mới có được, đừng để bị tên tiểu tử này dọa chạy mất!
Dung Tâm nhìn thấy sư phụ có chút tức giận thật, liền lập tức bỏ điệu bộ lúc nãy, thẳng lưng nghiêm chỉnh đứng trước mặt Vân Phong, trên mặt kèm theo một nụ cười an nhiên.
“Chào tiểu sư muội, ta là đại sư huynh Dung Tâm của muội.”
Vân Phong chớp chớp lông mi, cảm thấy người tên Dung Tâm này đúng thật là một người khôi hài, đúng là kế thừa tính cách hoạt bát của ngũ trưởng lão, chắc là những ngày tháng ở đây sau này sẽ không quá nhàm chán.
Dung Tâm thấy Vân Phong không nói gì, nghĩ là nàng thẹn thùng, chuyển sang ngũ trưởng lão: “Sư phụ, người không giới thiệu một chút sao?”
Ngũ trưởng lão lúc này mới ho nhẹ một tiếng, vung tay lên: “Tiểu tử con qua bên kia! Nha đầu này không phải là tiểu sư muội gì đó của con đâu!”
Dung Tâm nghe xong ngẩn ra, như có điều suy nghĩ nhìn Vân Phong, lùi lại phía sau vài bước. Ngũ trưởng lão chuyển hướng nhìn: “Khụ khụ! Đây là đệ tử mới nhập sư môn, tên gọi Phong Vân, mấy đứa các con đừng có mà nghĩ đến chuyện ma cũ ăn hiếp ma mới, nha đầu này không phải dễ đụng vào đâu, biết chưa?”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Vân Phong, Vân Phong có chút dở khóc dở cười. Ngũ trưởng lão này cũng thật là có ý quá, ai đâu mà giới thiệu kiểu này chứ?
Vân Phong tiến lên trước cười cười: “Sư phụ nói quá lên rồi, chào các sư huynh sư tỷ.” Nếu như đã đến địa bàn của người ta, tất nhiên phải giảm bớt phong thế đi rồi.
Mười mấy đệ tử nhìn Vân Phong khiêm tốn như thế, không giống như người mà ngũ trưởng lão nói, cũng không dám lên tiếng, ngũ trưởng lão cười ha hả: “Tiểu nha đầu con, dựa vào thực lực của con còn để ý mấy cái nghi lễ này làm gì! Sau này con chỉ cần gọi Dung Tâm là sư huynh là được, còn những người khác gọi con là sư tỷ hết đi!”
Vân Phong lập tức nhíu mày, tiểu lão đầu này không phải chuốc phiền phức cho nàng sao, vừa mới nhập môn đã trở thành sư tỷ người ta, làm vậy người ta sẽ nghĩ thế nào. Vân Phong nhìn lướt qua những người khác, quả nhiên, rất nhiều ánh mắt bất mãn nhìn nàng, nhưng vì ngại ngũ trưởng lão nên không dám nói gì.
“Chậc chậc, sư phụ có thể xem trọng như vậy, đến nghi lễ cũng được miễn, xem ra thực lực của sư muội đúng là không tầm thường.” Dung Tâm trở lại dáng vẻ đùa cợt lúc nãy, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Vân Phong.
Vân Phong cười ha ha: “Dung Tâm sư huynh quá khen rồi, muội còn nhiều chỗ phải học hỏi nhiều.”
“Lại đây nha đầu, ta dẫn con đến xem chỗ ở.”
Ngũ trưởng lão gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng, Dung Tâm là đệ tử mà ông đắc ý nhất, chỉ là tính cách có hơi ngờ nghệch, những cái khác thì vẫn tốt, bây giờ lại thêm nha đầu này, trong lòng nghĩ đến vẻ đáng tiếc của bốn vị trưởng lão khác, ngũ trưởng lão cảm thấy vô cùng sung sướng.
Vân Phong gật gật đầu đi theo ngũ trưởng lão, mười mấy đệ tử khác thì vây quanh Dung Tâm, lập tức biểu hiện sự bất mãn của họ.
“Dung Tâm sư huynh! Nha đầu kia chỉ mới vào thôi, dựa vào cái gì mà bảo chúng ta gọi là sư tỷ chứ!”
“Đúng vậy! Nhìn thái độ của nha đầu đó, hoàn toàn không xem Dung Tâm sư huynh ra gì mà!”
“Dung Tâm sư huynh là đệ tử mà sư phụ quan tâm nhất, sao bây giờ sư phụ lại thiên vị nha đầu đó rồi!”
“Dung Tâm sư huynh, chúng ta đều cảm thấy bất bình thay huynh! Nếu có cơ hội, nhất định phải dạy dỗ nha đầu đó một trận!”
“Được rồi được rồi!” Dung Tâm phất phất tay, nhếch khóe miệng: “Ta nói mấy người các đệ này, cảm thấy không cam lòng đúng không? Tiểu sư muội tuy rằng mới vào nhưng có thể được sư phụ xem trọng như vậy chỉ có thể chứng tỏ muội ấy có điểm hơn người. Không nghe sư phụ lúc nãy nói gì sao, thực lực của sư muội không tầm thường!”
“Cho dù thực lực có cao thì có thể cao tới đâu chứ! Có thể cao hơn Dung Tâm sư huynh sao! Cùng lắm cũng chỉ cao hơn người thường một chút mà thôi!”
“Đúng vậy đó, chưa thấy ai xem thường người khác như vậy!”
“Ngừng ngừng ngừng! Các đệ sao mà người nào người nấy nhỏ nhen như vậy hả? Đã nhập môn làm đệ tử của sư phụ thì tất cả mọi người đều là sư huynh muội, phải yêu thương lẫn nhau, tôn trọng lẫn nhau. Hiểu không hả!”
Dung Tâm trừng mắt lườm từng người, lập tức tất cả đều cúi đầu: “Hiểu!”
Dung Tâm hài lòng gật đầu: “Sư phụ trước đây không phải đã từng nói, chúng ta vốn dĩ đã ít người, cho nên cần phải đoàn kết. Tiểu sư muội đến đây, không phải càng tốt sao? Sau này các đệ bị người ta bắt nạt, ta và tiểu sư muội cũng có thể đòi lại công bằng cho các đệ!”
Mọi người ai cũng ra vẻ bất đắc dĩ nhếch khóe miệng: “Biết rồi…Sư huynh…” Giọng nói hết sức uể oải, kéo dài ra như cái máy kéo.
Dung Tâm cười ha ha: “Được rồi, cuộc thi xếp hạng cũng không còn bao lâu, có thời gian thì tranh thủ tu luyện gia tăng tu vi của mình một chút, tuy rằng sư phụ không quan tâm đến thứ hạng, nhưng chúng ta cũng không thể lần nào cũng đứng hàng cuối được. Lần này chuyên tâm một chút, tiến lên chút!”
Tất cả mọi người lập tức hô lên một tiếng “vâng”, Dung Tâm quay người rời đi đuổi theo ngũ trưởng lão và Vân Phong. Sau khi gã rời khỏi, mười mấy đệ tử tụ lại với nhau, đưa mắt nhìn nhau lắc đầu thở dài, thực lực và nhân cách của đại sư huynh khỏi phải bàn cãi, nhưng lại có chút ngốc nghếch… E là khó mà lay động được.
Ngũ trưởng lão dẫn Vân Phong đi suốt dọc đường, vẻ mặt tươi cười chỉ nàng chỗ này chỗ kia. Vân Phong ở bên cạnh mỉm cười lắng nghe, ngũ trưởng lão dẫn Vân Phong đến một sân vườn tĩnh mịch: “Nha đầu à, từ nay con sẽ ở đây.”
Vân Phong nhìn thoáng qua, khung cảnh im ắng tĩnh mịch đúng với sở thích của cô: “Cảm ơn sư phụ.”
“Ha ha, nha đầu con còn khách khí với ta làm gì. Con chủ động chọn vi sư, vi sư trong lòng rất vui mừng! Đúng rồi, nghe nói con đến Tụ Tinh học viện còn có hai người đồng hành, vậy hai người đó bây giờ đã có sư phụ chưa?”
Vân Phong nhìn ánh mắt sáng lên của ngũ trưởng lão mà chịu thua, tiểu lão đầu này… coi bạn đồng hành của mình cũng là triệu hồi sư hay sao? Nhưng mà nói đến thực lực, Khúc Lam Y không hề thua kém mình hoặc còn hơn một bậc, nhưng với tính cách của chàng, chắc chắn sẽ không bái tiểu lão đầu này làm sư phụ đâu. Còn về nhị ca U Nguyệt, có thể nhân cơ hội này trở thành đệ tử của ngũ trưởng lão, cho dù sau này bản thân có rời đi, nhị ca cũng coi như có chỗ dựa.
“Sư phụ, hai người bạn đồng hành của con không phải là triệu hoán sư.” Vân Phong cười ha ha.
Ngũ trưởng lão lập tức vẻ mặt thất vọng: “Không phải triệu hoán sư à… thật là đáng tiếc… Nhưng mà không sao, thực lực hai người họ thế nào? Nếu như không tệ, vi sư nể mặt con có thể thu nhận hai người họ làm đệ tử!”
Vân Phong cười: “Nếu sư phụ đã nói như vậy thì mấy ngày nữa con sẽ dẫn hai người họ đến gặp sư phụ, đến lúc đó sẽ bàn tiếp.”
“Ha ha, tốt, tốt!” Ngũ trưởng lão lập tức đồng ý, vỗ vỗ vai của Vân Phong: “Với tư chất của con, vi sư cũng không cần phải chỉ điểm gì, con cứ làm theo phương pháp của mình, trước đây tu luyện thế nào thì bây giờ cứ như vậy, vi sư sẽ không trói buộc con.”
Vân Phong gật đầu, tiểu lão đầu này quả nhiên tính cách sảng khoái, biết theo phong cách của từng người mà chỉ đạo, nếu đổi lại là bốn vị trưởng lão kia e là sẽ cứng nhắc hơn nhiều, chắc sẽ bắt theo phương pháp của mình mà khoa tay múa chân với Vân Phong rồi.
“Được rồi, vi sư còn có chút chuyện, đi trước đây. Đúng rồi đúng rồi, thỉnh thoảng ghé thăm phân khoa chế dược, ta không muốn Dược tễ trưởng lão đó suốt ngày lảm nhảm làm phiền đến vi sư.”
Vân Phong đột nhiên cười cười, lải nhải không ngừng? Dược tễ trưởng lão lại lải nhải không ngừng sao?
“Vâng, Vân Phong đã hiểu.”
Ngũ trưởng lão lúc này mới cười ha hả rời đi, tâm trạng không tệ chút nào.
Vân Phong vừa định vào long điện thương lượng với Khúc Lam Y và U Nguyệt chuyện lúc nãy ngũ trưởng lão nói, tức thì có một vị khách không mời mà tới.
“Tiểu sư muội!” Giọng nói trong trẻo vang lên, kế đến là một khuôn mặt tươi cười hiện ra, Vân Phong đột nhiên cảm thấy tiếng sư muội mà gã gọi, sao nghe có gì đó mưu mô?
“Dung Tâm sư huynh.” Vân Phong tươi cười với gã, hai người đứng trước cổng sân. Dung Tâm nở nụ cười tươi bước đến, bước chân rất nhanh.
“Ta vừa nhìn thấy sư phụ rời khỏi, chắc là có việc phải giải quyết, sư phụ nói ta nói với muội, có việc gì cần cứ nói với ta là được.”
Vân Phong mỉm cười, con người Dung Tâm này tính cách coi như không tệ, hơn nữa lòng dạ cũng chính trực, nhìn tác phong làm việc của gã cũng quang minh chính đại. Bản thân vừa mới đến lại thêm những lời mà ngũ trưởng lão nói thì chắc chắn những người khác sẽ không thiện cảm với mình, đặc biệt phải là gã, nhưng Dung Tâm không hề tỏ chút thái độ bất mãn nào, đối với Vân Phong hết sức thân thiện.
“Đa tạ sư phụ đã lo lắng, ở đây chắc là không thiếu thứ gì.”
“Tiểu sư muội, muội không cần phải khách khí. Sư phụ người thật ra rất cẩu thả, nếu như muội cần gì cứ nói với ta!”
“Muội biết rồi, Dung Tâm sư huynh còn có việc gì không?” Vân Phong hỏi gã, Dung Tâm có hơi ngại ngùng lấy tay gãi gãi phía sau đầu mình, giống như có gì đó không tiện mở miệng: “Tiểu sư muội à, sư phụ nói năng lực của muội rất mạnh, cái này…”
“Làm sao? Dung Tâm sư huynh có gì cứ nói.” Vân Phong nhìn thấy Dung Tâm lúc này lại có vẻ ngượng nghịu, không khỏi cảm thấy thú vị, không biết gã muốn nói gì.
“Nếu sư phụ đã nói muội lợi hại, muội nhất định lợi hại. Thế nào, đánh với ta một trận được không?” Tất cả những điều muốn nói trong đầu Dung Tâm đã nói hết ra, Vân Phong thì lại giật mình, đánh một trận? Thì ra gã đến để khiêu chiến.
“Sư phụ đề cao muội rồi, muội và sư huynh cách biệt rất lớn.” Vân Phong khẽ cười, nàng không muốn đánh nhau với gã đâu, một là mình không muốn ra tay, trên cuộc thi xếp hạng thể hiện bản lĩnh thật mới quan trọng, hai là có người khiêu chiến thì nàng phải đồng ý mới được sao?
Vân Phong không có ý đánh nhau với Dung Tâm chút nào, mình có thể đồng ý cũng được, nhưng Dung Tâm nhất định sẽ không thỏa mãn với trận thi đấu như vậy. Gặp phải một người khiêu chiến, đúng thật là mệt.
“Muội khiêm tốn cái gì? Sư phụ trước giờ không nói dối. Ta đã làm đệ tử sư phụ rất nhiều năm rồi, tất cả đệ tử ở đây ta đều đã giao đấu, hiện giờ tiểu sư muội đã đến, cuối cùng cũng khơi dậy lại tinh thần chiến đấu của ta! Nếu như muội là đệ tử của các trưởng lão khác thì còn được, như vậy trên cuộc thi đấu chúng ta có thể quang minh chính đại đấu một trận, đáng tiếc là… Nhưng mà không sao, bây giờ ta với muội đấu một trận, cũng như nhau cả!”
Vân Phong nhếch miệng: “Dung Tâm sư huynh, muội còn có việc, thứ cho muội không tiễn.” Vân Phong nói xong, quay mình bước đi, cổng sân đóng lại và Dung Tâm bị cho ra bên ngoài.
“Tiểu sư muội, nếu muội có việc vậy thì hôm nay bỏ qua, lần sau chúng ta lại nói tiếp!” Dung Tâm nói lớn lên, hài lòng thỏa dạ rời đi.
Vân Phong ở bên trong vừa lắc đầu nhẹ vừa thở dài, quan môn đệ tử của ngũ trưởng lão quả nhiên không giống người thường.
Đi vào trong sân, không gian hoàn toàn phong tỏa, Vân Phong mới bước vào long điện, vừa vào đã thấy ngay bộ mặt tuấn tú như đang viết rõ ta không vui bày ra trước mắt.
“Tiểu tử quê mùa đó từ đâu ra vậy?” Khúc Lam Y giọng nói ghen tức hỏi, ánh mắt tỏa ra tia lửa, nương tử của hắn đi đến đâu cũng không thoát được đám nam nhân, hắn nên tự hào hay tức giận đây?
“Chàng kết thúc tu luyện rồi sao?” Vân Phong cười nói, Khúc Lam Y hừ một tiếng, khẩu khí mang một sự bất mãn không nhẹ: “Bên ngoài có người ồn ào như vậy, ta làm sao có thể tiếp tục tu luyện được!”
Vân Phong lắc đầu chịu thua, ánh mắt nhìn sang U Nguyệt, phát hiện U Nguyệt vẫn chưa kết thúc trạng thái tu luyện, nhìn qua lượng dịch Kim Đỉnh chỉ mới bay hơi một phần nhỏ. Vân Phong đến bên cạnh Khúc Lam Y, lấy tay nắm chặt tay hắn, Khúc Lam Y nhoẻn miệng, nhưng sắc mặt vẫn hết sức khó coi.
“Ta vào là có rất nhiều chuyện muốn nói với chàng, tiểu tử quê mùa lúc nãy chính là đệ tử có thực lực cao nhất trong các đệ tử của ngũ trưởng lão, tên gọi Dung Tâm.”
“Đệ tử của ngũ trưởng lão?” Khúc Lam Y nhíu mày: “Tiểu Phong Phong, không lẽ nàng bây giờ cũng là đệ tử của ngũ trưởng lão?”
Vân Phong cười gật gật đầu: “Chàng và nhị ca vẫn luôn tu luyện, ta không muốn quấy rầy hai người, thời gian đó xảy ra một số việc, ta từ từ kể cho chàng nghe.”
Vân Phong kể lại hết những sự việc xảy ra trong thời gian Khúc Lam Y tu luyện, nói hết toàn bộ, không bỏ sót một chuyện nào cho Khúc Lam Y. Khúc Lam Y càng nghe càng nghiêm mặt, đặc biệt là khi Vân Phong nói thực lực của Cung Thiên Tình xong, thần sắc Khúc Lam Y càng kinh ngạc.
“Tử hỏa? Không ngờ đến cái này nàng cũng đã gặp!” Khúc Lam Y hết sức ngạc nhiên: “Như vậy cũng tốt, sau này khi phục sinh người Vân gia, cứ tìm trực tiếp Cung Thiên Tình giúp đỡ, cũng giúp nàng bớt sức lực.”
Vân Phong có chút để ý giọng điệu của Khúc Lam Y, chuyện Tử hỏa này hình như hắn biết gì đó. Khúc Lam Y nhìn ra sự nghi hoặc của Vân Phong, đưa tay nhéo má nàng: “Nhà ta có rất nhiều sách cổ, trong đống sách chất chồng, lúc nhỏ ta rất không hiểu chuyện nên cũng có lật ra xem một ít.”
Mắt Vân Phong sáng lên không hỏi nữa, sách như thế nào mà lại có thể ghi chép việc của Tử hỏa, sách như vậy lại được nhà như thế nào thu thập cất giữ chứ!
“Bây giờ nàng là đệ tử của ngũ trưởng lão, vậy ý của lão đầu đó cũng muốn hai người bọn ta sao?” Khúc Lam Y chuyển đề tài, Vân Phong gật gật đầu, Khúc Lam Y hừ lạnh: “U Nguyệt thì khỏi nói, còn về phía ta, không thể nào.”
“Ta biết tính cách của chàng cho nên cũng không có nhận lời ngũ trưởng lão.”
“Vẫn là nương tử hiểu ta nhất.” Khúc Lam Y cười dịu dàng, tay lại vuốt mặt nàng, sờ một chút đã cảm thấy cảm giác mịn màng dưới đầu ngón tay, làm cho hắn cứ muốn sờ mãi như thế, vội vàng bỏ đi ý nghĩ đó, Khúc Lam Y bỏ tay ra: “Có điều với thực lực hiện nay của U Nguyệt, e là ngũ trưởng lão cũng không nhìn đến.”
U Nguyệt hiện giờ cứ quanh quẩn mãi ở đỉnh Tôn Giả, dường như không bước qua được ngưỡng cửa của Tôn Vương, bởi vậy mới cứ luôn ở trạng thái tu luyện, dường như muốn một đấm phá vỡ nhưng dùng không đúng phương pháp.
“Đúng vậy, nhị ca đang ở đỉnh Tôn Giả, hình như huynh ấy đang ở giáp ranh muốn đột phá, nhưng sau đó lại có vẻ như mù mờ.”
“Đột phá lên cấp bậc Tôn Vương há có dễ dàng như vậy? Trong thời gian ngắn huynh ấy có thể đạt đến Tôn Gỉa đã là thần tốc rồi.”
Vân Phong lại cau mày, nếu như nhị ca ngay cả ngưỡng đỉnh Tôn Gỉả cũng không qua được, rất có thể đời này lại bị ràng buộc lần nữa! Huống hồ đỉnh Tôn Giả ngũ trưởng lão sẽ không để mắt đến đâu, trong Nội viện thấp nhất cũng là cấp bốn Tôn Vương! Đỉnh Tôn Giả cho dù là Ngoại viện cũng không được xếp hạng.
“Tiểu Phong Phong, nàng muốn ngũ trưởng lão thu nhận U Nguyệt làm đệ tử, nàng suy nghĩ cho huynh ấy có phần hơi quá rồi.”
“Ta biết, con đường này của nhị ca tuy rằng nên để tự huynh ấy đi sẽ tốt hơn, nhưng ta không thể tiếp tục đợi được nữa, Tụ Tinh học viện sẽ không ở lâu, sau này nơi muốn đi cũng sẽ không thể dẫn theo nhị ca, để huynh ấy ở lại đây, tất nhiên phải có một chỗ dựa, ta mới có thể yên tâm.”
Khúc Lam Y đành thở dài một tiếng: “Nàng muốn nhanh chóng gia tăng thực lực của huynh ấy cũng được, dịch Kim Đỉnh chính là lựa chọn tốt nhất, nhưng thân thể của huynh ấy có thể sẽ không chịu nổi, rất có thể sẽ bị năng lực đột nhiên tăng lên mà bùng phát.”
Vân Phong càng thêm nhíu mày: “Điểm này ta tất nhiên biết, chỉ cần nhị ca có thể thuận lợi đột phá đến cảnh giới Tôn Vương, dịch Kim Đỉnh mới có thể phát huy tác dụng.”
Khúc Lam Y nhún nhún vai: “Tất cả chỉ có thể dựa vào bản thân huynh ấy thôi, ở thời điểm quan trọng này vẫn là đừng nên có bất kỳ hành động nào thì tốt, đúng rồi, cuộc thi xếp hạng Nội viện mà nàng nói có phải nàng cũng muốn cho U Nguyệt tham gia?”
Vân Phong cười ha ha: “Cái gì mà thiên tài U Bạch của U gia, cũng chỉ có vậy, bảo thủ cố chấp, cao ngạo không coi ai ra gì, so với nhị ca thì thực lực cũng chỉ hơn có một chút thôi.”
“Sao, muốn U Nguyệt vượt qua gã ta ở cuộc thi xếp hạng?”
“Khó, năng lực trước mắt của U Bạch là Tôn Vương cấp sáu, nhị ca cho dù dốc hết sức lực và có thêm sự trợ giúp của dịch Kim Đỉnh, trong thời gian ngắn cũng không thể đạt tới Tôn Vương cấp sáu, nhưng muốn hòa nhau thì có thể được, chiếm thế thượng phong cũng không thể là không được.”
Khúc Lam Y nhướn mày, Vân Phong cười ha ha: “Chỉ cần năng lực của nhị ca trước lúc thi đấu đạt đến Tôn Vương cấp bốn, U Bạch đó không thành vấn đề.”
“Tiểu Phong Phong, chênh lệch hai cấp giống như hai nấc thang, cấp bốn và cấp sáu sao có thể chiếm thượng phong?”
Vân Phong có chút thần bí cười cười: “Cái này, ta tự có cách.”
Nói xong mọi chuyện với Khúc Lam Y, Vân Phong ra khỏi long điện, Khúc Lam Y không hề đi cùng mà dự định đợi sau khi U Nguyệt đột phá sẽ cùng xuất hiện, Vân Phong cũng cảm thấy rất yên tâm, thời gian này chỉ còn cách chờ đợi, chờ đợi ngày U Nguyệt đột phá ra, một khi đột phá đến cấp bậc Tôn Vương, hệ số nguy hiểm hấp thu của dịch Kim Đỉnh sẽ không quá lớn, dịch Kim Đỉnh không phải là người nào cũng có thể dễ dàng hấp thu, nếu làm không tốt, rất có thể sẽ bị luồng năng lượng khổng lồ tràn ra bùng phát mà chết. Vân Phong lần đó đã trải qua một phen hoảng sợ, chỉ có thể dựa vào cơ thể đã cải tạo khác người thường của nàng.
Mặc dù tác dụng thay đổi của trận pháp vận mệnh từ sau khi Vân Phong đột phá lên Tôn Vương đã dừng lại, nhưng căn cơ Tiên Thiên đã hình thành, cơ thể Vân Phong so với những người khác càng có tính kháng cự cao hơn, đặc biệt khi chịu đựng dị biến, có được ưu thế vượt trội.
Thời gian này, Vân Phong trải qua có chút không yên tĩnh, Dung Tâm giống như miếng kẹo da trâu, mỗi ngày đều đến: “Tiểu sư muội, hôm nay có bận không? Không có việc gì thì đánh nhau với ta một trận đi!”
Vân Phong chỉ có thể lắc đầu thở dài, chưa từng ra tay lần nào. Dung Tâm đã mấy lần tấn công muốn thăm dò Vân Phong, đều bị Vân Phong nhanh trí tránh, điều này khiến cho đám cỏ dại trong lòng Dung Tâm lại bắt đầu sinh trưởng, cứ mong ngóng sẽ được giao đấu với Vân Phong, nhưng Vân Phong cứ không ra tay.
Mỗi ngày phải trốn kẹo da trâu này cũng không phải là không có cách, phân khoa chế dược chính là một nơi tốt, Cung Thiên Tình hiện tại ở đây, Vân Phong cứ cách hai ba ngày lại đến một lần, làm cho Dược tễ trưởng lão vui mừng không ngớt, cứ nói mình lúc đầu giữ Cung Thiên Tình lại là một việc chính xác, nếu không tiểu nha đầu này không chừng đã quên mình từ lâu rồi.
Cung Thiên Tình ở chỗ Dược tễ trưởng lão rất tốt, đã không còn ai dám khiêu khích nàng ta nữa, bây giờ không chỉ Vân Phong bảo vệ nàng ta, Dược tễ trưởng lão cũng bảo vệ nàng ta vài phần, thoát triệt để khỏi những ngày tháng trước kia. Sau khi biết Hỏa nguyên tố của mình đặc biệt như vậy, trong xương cốt Cung Thiên Tình cứ luôn có một luồng khí thoát ra, thôi thúc nàng ta nhanh chóng nâng cao năng lực, sớm chút nào nàng ta sẽ sớm giúp được Phong Vân, giúp người bạn duy nhất của nàng ta.
“Phong Vân, ngươi đến rồi!” Cung Thiên Tình sống trong tiểu viện ngay bên chỗ Dược tễ trưởng lão, Vân Phong còn chưa qua tới nàng ta đã vui mừng chạy ra đón, Vân Phong gật đầu: “Sống tốt chứ?”
Cung Thiên Tình cười hì hì, kéo Vân Phong đến chỗ ở của mình, mắt nhìn xung quanh, nhỏ tiếng nói: “Ta nói ngươi nghe, mấy ngày gần đây Dược tễ trưởng lão ngày nào cũng lẩm bẩm, cái gì mà không ra được sao mà vẫn không ra, từ sáng đến tối, ta đoán ông ta có khi nào chế tạo dược tễ ma nhập rồi không?”
Không ra được? Vân Phong nhíu mày, chế tạo dược tễ có thể không ra cái gì? Cung Thiên Tình tiếp tục nói nhỏ: “Còn nữa, ta thỉnh thoảng còn thấy Dược tễ trưởng lão đi lòng vòng quanh cái cây vừa nhỏ vừa lùn, vẻ mặt âu sầu ủ rủ…”
Mắt Vân Phong bừng sáng, Kim Đỉnh thụ! Thì ra Dược tễ trưởng lão cũng có một cây Kim Đỉnh thụ, xem ra là của tam trưởng lão đem về phân cho ông ta một cây, dịch Kim Đỉnh là thứ mà dược tễ sư mong muốn có được, một giọt đã có thể gia tăng công hiệu gấp mấy lần, có thể khiến cơ thể dược tễ gia tăng gấp bội! Không ra được tất nhiên là chỉ Kim Đỉnh thụ không thể ra dịch Kim Đỉnh rồi, xem ra Dược tễ trưởng lão cũng đối với Kim Đỉnh thụ vừa yêu vừa hận.
Khóe miệng Vân Phong nở nụ cười: “Có thể là do ông ta quá mệt nhọc, ngươi không cần nghĩ nhiều.”
Cung Thiên Tình bĩu môi: “Ta vốn dĩ cũng đâu có nghĩ nhiều, nhưng cảm thấy ông ta làm gì mà cứ vòng quanh một cái cây chứ, thật kỳ lạ…”
Vân Phong hé miệng cười cười không nói gì, nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng được dáng vẻ nôn nóng co giò của Dược tễ trưởng lão, rõ ràng Kim Đỉnh thụ ở ngay trước mắt, thế mà cả một giọt dịch Kim Đỉnh cũng chưa nhỏ ra lần nào, tâm trạng này có thể hiểu được.
“Đúng rồi, chúc mừng ngươi! Quan môn đệ tử của ngũ trưởng lão!” Cung Thiên Tình vỗ vỗ vai Vân Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ cười, trong mắt thể hiện một niềm vui chân thành.
Vân Phong nhìn mà trong lòng thấy ấm áp: “Không có gì đáng chúc mừng cả.”
Cung Thiên Tình cười ha ha: “Có thể trở thành quan môn đệ tử của năm vị trưởng lão đó là một việc không tầm thường, Cung gia cũng chỉ được có một người mà thôi.”
Nhắc đến người Cung gia Vân Phong không khỏi mở miệng hỏi: “Phía bên Cung gia hiện giờ có thái độ gì với ngươi, có giống với trước đây?”
“Hừ! Làm sao có thể giống được, Cung gia cũng không phải mù, tất nhiên sẽ nhìn thấy tình cảnh trước mắt của ta, đã có mấy người Cung gia đến đây tìm ta, có điều ta không gặp.”
Sắc mặt Cung Thiên Tình không khỏi u tối đi nhiều, những ngày tháng bi thảm, chán nản của mình, Cung gia không một ai đưa tay giúp đỡ, đều ngoảnh mặt làm ngơ, với tình cảnh hiện nay của mình, Cung gia lại ra vẻ thân thiện muốn vươn lên, đừng có mơ!
“Sao lại không gặp? Cũng nên nghe họ nói gì.”
“Ta hoàn toàn không cần nghe cũng biết bọn họ muốn nói gì, nếu như ta lại trở về với ngày tháng trước đây, ta nghĩ họ ước gì cách xa ta một chút! Cái gì mà huyết mạch thân tình, đều là chó má, lừa gạt!”
Nghe thấy Cung Thiên Tình nói như thế Vân Phong không khỏi cười: “Cũng không hẳn vậy, Cung gia chỉ là làm việc có lợi một chút, ngươi hiện giờ vạch ra ranh giới với họ tất nhiên rất tốt, sau này ngươi sống phần ngươi, không cần qua lại với bọn họ.”
“Ta cũng nghĩ như vậy, sau này ta nhất định sẽ để cho tất cả người ở Cung gia hối hận ban đầu họ đã thờ ơ lạnh nhạt với ta.”
Vân Phong cười ha ha, Cung Thiên Tình trong lòng vẫn oán hận: “Hơn nữa hiện nay người Cung gia muốn tiếp cận ta, đều là vì ngươi.”
“Đúng thế! Không phải chính là ngươi sao, hiện giờ là quan môn đệ tử mà ngũ trưởng lão đắc ý nhất, là đệ tử mà năm đại trưởng lão đều muốn giành lấy, Tôn Vương cấp tám, dược tễ sư cấp bậc đại sư!” Cung Thiên Tình nhướn mày nhìn Vân Phong: “Tôn Vương cấp tám đó.”
Vân Phong cười ha ha, nàng bị biểu cảm của Cung Thiên Tình chọc cười, Cung Thiên Tình cũng cười ha ha: “Phong Vân, cuộc thi xếp hạng lần này ta trông chờ vào ngươi đó! Ngươi mà không giành hạng nhất, chính là làm ta mất mặt, biết chưa hả!”
Vân Phong cười ha ha: “Theo như ngươi nói, ta phải cố gắng đoạt vị trí đầu mới được.”
“Đó là đương nhiên rồi! Hạng nhất không ai ngoài ngươi!” Cung Thiên Tình hào khí nói, tiếp đó cùng Vân Phong cười một cách sảng khoái: “Đánh cho mấy người khác tơi bời hoa lá!”
“Hạng nhất? Ngươi tưởng hạng nhất dễ như vậy sao?” Một tiếng hừ đột nhiên từ ngoài vườn vang lên, Vân Phong và Cung Thiên Tình cũng ngừng cười, ánh mắt Vân Phong trầm xuống, nhìn thấy một bóng người bay qua trước cổng sân.
“Ngươi hừ cái gì! Bại tướng dưới tay!” Cung Thiên Tình hét lên, người thiếu niên vừa mới vào trong vườn đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt hung hăng nhìn Cung Thiên Tình, sau đó hất tay áo một cái, vẻ mặt tức giận bước vào sân của Dược tễ trưởng lão.
“U Bạch có từng đến làm phiền người?” Vân Phong hỏi, Cung Thiên Tình hừ hừ vài tiếng: “Gã ta mà có gan đó thì cũng được đấy, chắc là lần trước trước mặt nhiều người ngươi đả kích gã ta quá, đến giờ gã ta có chút không ngóc đầu lên nổi, vẫn không coi ta ra gì, nhưng cũng không dám tùy tiện ra tay với ta, dù sao cũng còn có ngươi mà!”
Vân Phong nhếch môi, tốt nhất là vậy, suy cho cùng, U Bạch người mà U gia xem như bảo bối chẳng qua cũng chỉ là một gã nhát chết.
“Cái bộ dạng với cái mũi còn cao hơn trời của gã ta, đúng lúc cuộc thi xếp hạng lần này, ngươi hãy cho gã ta nếm mùi khổ sở!” Cung Thiên Tình nắm chặt nắm đấm.
Vân Phong cười ha ha: “Vậy còn ngươi? Ta cho gã ta nếm mùi đau khổ, ngươi sẽ làm gì?”
Cung Thiên Tình cười hì hì: “Tất nhiên là đứng cổ vũ cho ngươi rồi!”
Vân Phong cười ha ha, lắc đầu chịu thua: “Đến lúc đó, tất nhiên sẽ có người giáo huấn gã ta.”
“Hả? Như ngươi nói, ngươi không định ra tay sao? Vậy thì là ai? Thực lực của U Bạch cũng là Tôn Vương cấp sáu, trừ ngươi ra, cũng chỉ có quan môn đệ tử của đại trưởng lão và tam trưởng lão thôi à…”
Vân Phong vỗ vỗ vai Cung Thiên Tình: “Yên tâm, đến lúc đó ngươi sẽ biết thôi.”
Đến phân khoa chế dược không thể không nói với Dược tễ trưởng lão vài câu, mà Dược tễ trưởng lão cũng coi như là lão xảo quyệt, chủ đề cứ cố dẫn ra Kim Đỉnh thụ, hi vọng Vân Phong có thể giúp ông ta đưa ra chủ ý, nhưng Vân Phong lại làm ra vẻ hoàn toàn không biết gì, khiến cho Dược tễ trưởng lão vô cùng buồn bã, sau khi Vân Phong rời khỏi cũng không ngừng than thở, tiểu nha đầu này, còn thông minh hơn ông đấy!
-----
Thời gian thoáng chốc đã ba tháng trôi qua, cách ngày thi đấu Nội viện chỉ còn hai tháng, các quan môn đệ tử của năm đại trưởng lão đều đang dốc sức để nâng cao năng lực, hi vọng cuộc thi xếp hạng lần này có thể mang lại vẻ vang cho sư phụ của mình, càng quan trọng hơn là phải chứng minh bản thân.
Trong Nội viện xuất hiện một bầu không khí tập luyện cuồng nhiệt, những cảnh gây hấn kiếm chuyện trước đây cũng không còn, hai phái khác biệt trước đây xung đột cái là liền ra tay, nay cũng yên lặng sống yên ổn đã một thời gian dài, đều là cố gắng kiềm chế sức lực, để trên cuộc thi xếp hạng có thù báo thù có oán báo oán. Là một cơ hội quang minh chính đại để bắt nạt đối thủ, tất nhiên không thể bỏ lỡ rồi. Thế nên lần thi xếp hạng này chỉ tổ chức trong chúng quan môn đệ tử, vẫn là phạm vi nhỏ, cho nên trong quan môn đệ tử chỉ có thể cử ra người đại diện, phần lớn người Nội viện cũng chỉ có thể đứng cỗ vũ, hô hào tiếp sức gì đó.
Lần xếp hạng này tất nhiên là một buổi thịnh hội, năm đại trưởng lão hết sức xem trọng, bốn đại gia tộc trên Phù Không đảo cũng như vậy. Trong ngày thi xếp hạng Tụ Tinh, bốn đại gia tộc đều sẽ đến để xem, đây là cơ hội để bốn gia tộc phân tài cao thấp, trong quan môn đệ tử tất nhiên cũng có các gia tộc khác, đương nhiên cũng có người đến đây.
Trong bầu không khí luyện tập hừng hực khí thế, Vân Phong lại là một người nhàn nhã nhất, sự quấy rầy của Dung Tâm mỗi ngày vẫn tiếp tục, ngũ trưởng lão có vẻ cũng rất vui lòng không thấy ông cấm cản. Từ lúc Vân Phong làm đệ tử ngũ trưởng lão, ngũ trưởng lão hoàn toàn áp dụng cách quản giáo buông thả, tuyệt nhiên không giống với người khác, điều này cũng khiến cho Vân Phong trở thành người có địa vị quan trọng trong hàng đệ tử của ngũ trưởng lão. Lần thi xếp hạng này tất nhiên cũng sẽ thu hút sự quan tâm của mọi người, Vân Phong chủ động xin ra trận, và sự ra tay của nàng cũng là điều mà mọi người mong chờ.
Vân Phong thì lại không quá để tâm đến lần thi xếp hạng này, nhưng có thể có cơ hội thi đấu với người khác thì tất nhiên không thể bỏ qua, tích lũy kinh nghiệm qua trận đấu, trưởng thành qua trận đấu, mọi thứ học được cuối cùng vẫn phải vận dụng vào trong trận đấu.
Qua ba tháng, người vẫn luôn duy trì trạng thái tu luyện trong long điện U Nguyệt, cuối cũng thành công đột phá đến cấp bậc Tôn Vương. Lúc mà U Nguyệt đột phá có thể coi là cực kỳ nguy hiểm, có lẽ bởi vì nguyên nhân linh hồn không thuần khiết trong cơ thể gã, khi đạt tới ranh giới cơ thể biến đổi khá không ổn định, nếu không có Khúc Lam Y bên cạnh, e là U Nguyệt đã không vượt qua được điểm quyết định này rồi.
U Nguyệt thành công đột phá đến cấp bậc Tôn Vương, chính gã cũng không ngờ, biết bản thân mình nhờ có sự trợ giúp của Khúc Lam Y, trong lòng U Nguyệt vô cùng cảm kích. Khúc Lam Y lại lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm quan tâm đến lòng biết ơn của U Nguyệt, nếu như gã và Vân Phong không có quan hệ gì, thì còn lâu hắn mới quan tâm đến sống chết của gã.
U Nguyệt đột phá cũng khiến cho hòn đá đè nặng trong lòng Vân Phong được gỡ xuống. U Nguyệt là chiến sĩ, sau khi bước vào cấp bậc Tôn Vương thì thân thể sẽ có sự biển đổi mãnh liệt về thể chất, so với trước đây chính là bước qua một cấp độ mới, với thể chất bây giờ của U Nguyệt mà nói, hấp thu hệ số nguy hiểm của dịch Kim Đỉnh, cũng có thể giảm xuống được một nửa.
Vân Phong kể lại vắn tắt mọi chuyện cho U Nguyệt nghe, về việc trở thành quan môn đệ tử của ngũ trưởng lão. U Nguyệt sau khi nghe xong trong lòng ngập tràn cảm xúc, những ngày gã tu luyện, thì ra Phong nhi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, có thể nói là nàng đã tận tâm tận lực với gã, gã đến bây giờ vẫn chưa làm được việc gì cho nàng cả!
Khi Vân Phong đưa ra cách muốn U Nguyệt hấp thu dịch Kim Đỉnh, U Nguyệt không mảy may do dự, chỉ nói tiếng được, Vân Phong có chút ngạc nhiên: “Nhị ca, huynh không hỏi có nguy hiểm không ư?”
U Nguyệt chỉ cười: “Phong nhi bảo ta làm thế nào, ta sẽ làm thế đó, ta tin Phong nhi.” U Nguyệt đã hạ quyết tâm, sau này Phong nhi bảo gã làm gì, gã sẽ làm như thế!
Vân Phong nghe xong cảm thấy trong lòng nóng lên, một cảm giác vương vấn không nói nên lời, nhìn U Nguyệt và Vân Khải giống nhau như đúc, Vân Phong không khỏi tự hỏi mình, linh hồn nhị ca trong cơ thể U Nguyệt rốt cuộc nên làm thế nào? Nếu như sau này có thể tìm được cách, nếu như nguy hiểm đến U Nguyệt, nàng phải làm sao?
Tạm thời gạt bỏ ý nghĩ đó qua một bên, dù sao cũng chưa xảy ra, Vân Phong tự nói với mình chú tâm đến việc trước mắt trước, còn về chuyện sau này, khi nào xảy ra nàng nhất định sẽ tìm được cách vẹn toàn đôi bên!
Hấp thu dịch Kim Đỉnh là một quá trình khá nguy hiểm, đặc biệt là với U Nguyệt mới vừa lên cấp Tôn Vương mà nói, tuy là hấp thu chỉ có mấy giọt dịch Kim Đỉnh, nhưng hiệu quả có được lại cực lớn, nếu làm không tốt, U Nguyệt có khả năng sẽ bị nguồn năng lượng mãnh liệt chống đối cơ thể. Vân Phong cũng ở trong long điện, cùng với Khúc Lam Y bảo vệ bên cạnh U Nguyệt. Hai người cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, Khúc Lam Y cũng đã chuẩn bị sẵn sàng sử dụng Ám nguyên tố bất cứ lúc nào.
Vài ngày trôi qua, quá trình hấp thu của U Nguyệt thuận lợi vượt ngoài sức tưởng tượng, đủ các tình huống nguy hiểm mà Khúc Lam Y và Vân Phong nghĩ đến đều không xảy ra, mọi thứ đều êm đềm trôi qua. Khuôn mặt thanh tú vẫn luôn nhắm mắt của U Nguyệt cũng không có chút thần thái đau khổ nào, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Vân Phong. Nhưng như vậy càng tốt, không có nguy hiểm trải qua quá trình hấp thụ dung hợp, đây là kết quả tốt nhất không có gì để nói nữa.
Vài giọt dịch Kim Đỉnh nhỏ xuống, tạo nên hiệu quả hết sức kinh ngạc, U Nguyệt vừa mới vào cấp bậc Tôn Vương dưới sự kích thích của mấy giọt dịch Kim Đỉnh, không ngờ đã tăng thẳng lên đến cấp bốn Tôn Vương, đây cũng không khác gì với cấp bậc mà Vân Phong từng nghĩ. Sau khi U Nguyệt mở mắt ra cũng không dám tin, gã không thể tin được, mới một năm trước đây, gã vẫn chỉ là một tiểu tử đến cấp bậc Tôn Giả cũng không đạt được, còn bây giờ, gã lại tăng thẳng lên cấp bậc Tôn Vương, mà còn là cấp bốn!
“Phong Nhi, cảm ơn muội.”
U Nguyệt nói ra lời cảm ơn Vân Phong bao hàm quá nhiều việc, Vân Phong làm cho gã cả đời này e là cũng không trả hết. Nhận muội muội này, đồng nghĩa với việc đã ban cho gã một sinh mệnh mới, nếu như không có Phong Nhi e là gã vẫn còn ở Ngoại vực, hoặc là vẫn đang cố gắng bước vào Trung vực. Sự xuất hiện của Vân Phong đã thay đổi cuộc đời của gã!
“Huynh muội trong nhà, không cần phải cám ơn.” Vân Phong cười ha ha: “Bây giờ đã đến lúc đi gặp ngũ trưởng lão rồi, hai tháng nữa là cuộc thi xếp hạng, nhị ca nhất định không được bỏ lỡ.”
Ba người lập tức rời khỏi Long điện, thật đúng lúc Dung Tâm lại đến tìm Vân Phong khiêu chiến, tiếng tiểu sư muội còn chưa gọi lên, một tia sáng chói lòa bay qua từ trong vườn của Vân Phong, Dung Tâm kinh sợ toàn thân toát mồ hôi lạnh, may mà gã tránh kịp thời, chứ không đã bay trúng đầu rồi.
“Tiểu sư muội, cuối cùng muội cũng đồng ý rồi?”
Dung Tâm vui mừng trong lòng, bước chân lập tức chạy về phía vườn của Vân Phong, nhưng những tia sáng liên tiếp bay đến cực nhanh, Dung Tâm vội vàng né tránh, đưa mắt nhìn, đôi mắt hoàn toàn ngỡ ngàng, đây là… Quang nguyên tố! Mấy tên quang hệ ma pháp sư của Tụ Tinh học viện từ lúc nào đã có quan hệ với tiểu sư muội rồi!
“Tiểu sư muội! Muội có sao không!”
Dung Tâm lập túc có dự cảm không lành, sau khi gào to lên, ngón tay sờ vào chiếc nhẫn khế ước của mình, chuẩn bị triệu hồi ma thú bất cứ lúc nào, nhưng liền sau đó cánh cửa trong vườn bị một người bên trong một cước đá bật ra, tức thì cửa bị đạp ra hai bên, Dung Tâm thấy người đến, lập tức gọi: “Tiểu sư…”
Chưa kịp gọi lên thì Dung Tâm đã trợn mắt, người bước ra là một người có thân hình cao ráo, một nam nhân tóc ngắn, mà mặt nam nhân này còn đẹp hơn cả nữ nhân.
“Đẹp hơn cả tiểu sư muội…” Dung Tâm lẩm bẩm trong miệng, không khỏi có chút sững sờ,.
Khúc Lam Y tức giận bước ra, vừa nhìn đã thấy bộ mặt ngây ra của Dung Tâm, lập tức lườm mắt.
“Ngươi gọi ai là tiểu sư muội!”
Dung Tâm sửng sốt một chút: “Tiểu sư muội… thì là tiểu sư muội…”
Khúc Lam Y lập tức vung cánh tay lên, Quang nguyên tố mãnh liệt rất nhanh phóng đến. Dung Tâm cũng tạm thời kịp khôi phục lại trạng thái, liền hô lên: “Thổ chi thuẫn!”
Quang nguyên tố của Khúc Lam Y bị cản lại bên ngoài, nhưng Khúc Lam Y chỉ hừ lạnh, sau đó lại là một tia bạch quang chói sáng, thổ chi thuẫn trước mặt Dung Tâm lập tức sụp đổ.
“Ngươi là ai? Lại có thể đi ra từ chỗ ở của tiểu sư muội. Ngươi đã làm gì tiểu sư muội rồi?” Dung Tâm quả là tên ngốc trời sinh, còn tiểu sư muội vẫn gọi từng tiếng, khiến cho Khúc Lam Y càng lúc càng phát hỏa, ra tay cũng càng lúc càng độc hơn, Dung Tâm trốn chạy đến cùng, nhìn có vẻ không chống đỡ nổi nữa rồi.
“Được rồi, mau dừng tay.” Giọng nói của Vân Phong vang lên, Dung Tâm vẻ mặt vui mừng ngẩng đầu lên.
“Tiểu sư muội!”
“Vù…” Một tia sáng nhanh chóng bay đến, Dung Tâm không còn tránh được nữa, thân thể khỏe mạnh trúng đòn ngã ra đất.
Vân Phong đành đi tới, có chút dở khóc dở cười, U Nguyệt ở một bên cũng có thần thái như vậy. Dung Tâm mặc dù bị đánh ngã ra đất nhưng nhìn thấy Vân Phong không sao, cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa định gọi Vân Phong thì bị ngăn lại: “Dung Tâm sư huynh, muội khuyên huynh ít nói vài câu, tốt nhất gọi tên của muội, Vân Phong.”
Khúc Lam Y lạnh lùng lướt qua, đến cạnh Vân Phong, khuôn mặt tuấn tú cúi xuống trước mặt Dung Tâm và U Nguyệt cắn tai của Vân Phong, Vân Phong giật mình, mặt đỏ cả lên, nam nhân này, càng ngày càng to gan rồi đấy!
“Sư huynh? Tiểu sư muội? Gọi nghe thật thân thiết nhỉ… Tiểu Phong Phong!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT